Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1797

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Là tên thổ phỉ mà tiên sinh đã bảo ta bản chết sao?"Gần đây, họ đã chứng kiến quá nhiều trường hợp bọn thổ phỉ phóng hỏa đốt thuyền. Phải mất một lúc Thiết Chùy mới nhớ ra Kim Phi đang ám chỉ ai.Trước khi đến trạm kiểm soát cuối cùng, họ đi ngang qua một vịnh sông. Trên bờ có một ngôi nhà, khi họ đi qua, phần lớn ngôi nhà tranh đã bị cháy rụi. Một vài tên thổ phỉ đang kéo. một cô gái, chuẩn bị quấy rối cô ấy bên bờ sông.Giữa tình trạng hỗn loạn lan rộng, Kim Phi biết răng hiện tại y không thể lo hết mọi thứ. Tuy nhiên, khi họ thấy chuyện bất bình xảy ra trước mặt, y đã bảo Thiết Chùy dùng nỏ hạng nặng để bản chết một tên thổ phỉ, khiến những kẻ còn lại sợ hãi mà tháo chạy."Haiz, chiến đấu đã nhiều ngày nhưng có vẻ như chúng ta đang thụt lùi."Thiết Chùy thở dài.Nhưng anh ta cũng biết đó là giải pháp tốt nhất.Nơi đó là một vịnh sông, khiến kẻ địch khó có thể đổ dầu từ thượng nguồn. Đó là cách tốt nhất để tránh hỏa lực của kẻ thù.Đi ngược dòng thì khó nhưng xuôi dòng thì nhanh.Sau khi vượt qua trạm kiểm soát, đám người Kim Phi phải mất vài ngày mới đi được vài chục dặm. Tuy nhiên đi xuôi dòng thì họ đã đến vịnh sông trong vòng chưa đầy một giờ.Thuyền trưởng chỉ đạo thủy thủ và nhân viên hộ tống chèo thuyền chở hàng vào vịnh sông.Vịnh sông này không lớn lắm, bình thường chỉ có hai thuyền đánh cá của ngư dân cập bến, khi bọn Kim Phi đi qua có một cô bé đang lấy nước bên bờ sông, khi nhìn thấy thuyền chở hàng, cô bé sợ đến mức ném thùng nước rồi bỏ chạy.Sau khi chạy được vài bước, cô bé quay người nhặt lại cái thùng nước."Tại sao vẫn có người sống ở đây?”Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn cô bé chạy trốn.Vịnh sông này chỉ có hai hộ gia đình. Hiện nay, cả hai ngôi nhà tranh đều đã bị thiêu rụi, cũng vừa bị bọn thổ phỉ cướp. bóc. Cô ấy không ngờ còn có người sống ở đây.Sau khi thuyền chở hàng cập bến, Thiết Chùy đang định bố trí nhân viên hộ tống lên bờ thì nhìn thấy cô bé quay trở lại cùng ba người khác.Ngoài cô bé, còn có một cô nương, một ông lão và một bà lão.Mỗi người vẫn mang theo cào gỗ, gậy gộc và các vũ khí tự chế khác trong tay, khuôn mặt cũng trông tuyệt vọng như sẵn sàng liều mạng.Nhưng khi vọt tới bên bờ và thấy con thuyền chở hàng, cô gái lớn nhanh chóng ném thanh gỗ xuống, huơ tay múa chân chỉ vào chiếc thuyền gỗ và nói gì đó.Sau đó, Kim Phi nhìn thấy mấy người họ quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía thuyền chở hàng.Kim Phi biết họ đang bày tỏ lòng biết ơn lần trước khi Thiết Chùy bắn mũi tên cứu họ."Thiết Chùy, đi lên hỏi bọn họ tình hình xung quanh thử đi?" Kim Phi nói: "Mang theo chút đồ ăn nữa.""Vâng!" Thiết Chùy gật đầu, dẫn người nhảy lên thuyền cứu sinh.Sau một hồi trò chuyện trên bờ, Thiết Chùy đã quay lại. Hoàn cảnh của gia đình này cũng đã được tìm hiểu rõ.Gia đình này đã sống gần vịnh sông. Những năm gần đây, con trai họ phải nhập ngũ và chết ở biên cương. Cặp vợ chồng già cùng với con gái và cháu gái của họ hầu như phải kiếm sống bằng nghề đánh cá.Cách đây vài ngày, phủ binh đã đến trưng dụng tàu đánh cá của họ. Họ không những không trả tiền mà còn muốn ngư dân chèo thuyền.Ông lão không chịu nên phủ binh đốt nhà, đánh đập ông lão, thậm chí còn định quấy rối cô nương trong gia đình này.

“Là tên thổ phỉ mà tiên sinh đã bảo ta bản chết sao?"

Gần đây, họ đã chứng kiến quá nhiều trường hợp bọn thổ phỉ phóng hỏa đốt thuyền. Phải mất một lúc Thiết Chùy mới nhớ ra Kim Phi đang ám chỉ ai.

Trước khi đến trạm kiểm soát cuối cùng, họ đi ngang qua một vịnh sông. Trên bờ có một ngôi nhà, khi họ đi qua, phần lớn ngôi nhà tranh đã bị cháy rụi. Một vài tên thổ phỉ đang kéo. một cô gái, chuẩn bị quấy rối cô ấy bên bờ sông.

Giữa tình trạng hỗn loạn lan rộng, Kim Phi biết răng hiện tại y không thể lo hết mọi thứ. Tuy nhiên, khi họ thấy chuyện bất bình xảy ra trước mặt, y đã bảo Thiết Chùy dùng nỏ hạng nặng để bản chết một tên thổ phỉ, khiến những kẻ còn lại sợ hãi mà tháo chạy.

"Haiz, chiến đấu đã nhiều ngày nhưng có vẻ như chúng ta đang thụt lùi."

Thiết Chùy thở dài.

Nhưng anh ta cũng biết đó là giải pháp tốt nhất.

Nơi đó là một vịnh sông, khiến kẻ địch khó có thể đổ dầu từ thượng nguồn. Đó là cách tốt nhất để tránh hỏa lực của kẻ thù.

Đi ngược dòng thì khó nhưng xuôi dòng thì nhanh.

Sau khi vượt qua trạm kiểm soát, đám người Kim Phi phải mất vài ngày mới đi được vài chục dặm. Tuy nhiên đi xuôi dòng thì họ đã đến vịnh sông trong vòng chưa đầy một giờ.

Thuyền trưởng chỉ đạo thủy thủ và nhân viên hộ tống chèo thuyền chở hàng vào vịnh sông.

Vịnh sông này không lớn lắm, bình thường chỉ có hai thuyền đánh cá của ngư dân cập bến, khi bọn Kim Phi đi qua có một cô bé đang lấy nước bên bờ sông, khi nhìn thấy thuyền chở hàng, cô bé sợ đến mức ném thùng nước rồi bỏ chạy.

Sau khi chạy được vài bước, cô bé quay người nhặt lại cái thùng nước.

"Tại sao vẫn có người sống ở đây?”

Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn cô bé chạy trốn.

Vịnh sông này chỉ có hai hộ gia đình. Hiện nay, cả hai ngôi nhà tranh đều đã bị thiêu rụi, cũng vừa bị bọn thổ phỉ cướp. bóc. Cô ấy không ngờ còn có người sống ở đây.

Sau khi thuyền chở hàng cập bến, Thiết Chùy đang định bố trí nhân viên hộ tống lên bờ thì nhìn thấy cô bé quay trở lại cùng ba người khác.

Ngoài cô bé, còn có một cô nương, một ông lão và một bà lão.

Mỗi người vẫn mang theo cào gỗ, gậy gộc và các vũ khí tự chế khác trong tay, khuôn mặt cũng trông tuyệt vọng như sẵn sàng liều mạng.

Nhưng khi vọt tới bên bờ và thấy con thuyền chở hàng, cô gái lớn nhanh chóng ném thanh gỗ xuống, huơ tay múa chân chỉ vào chiếc thuyền gỗ và nói gì đó.

Sau đó, Kim Phi nhìn thấy mấy người họ quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía thuyền chở hàng.

Kim Phi biết họ đang bày tỏ lòng biết ơn lần trước khi Thiết Chùy bắn mũi tên cứu họ.

"Thiết Chùy, đi lên hỏi bọn họ tình hình xung quanh thử đi?" Kim Phi nói: "Mang theo chút đồ ăn nữa."

"Vâng!" Thiết Chùy gật đầu, dẫn người nhảy lên thuyền cứu sinh.

Sau một hồi trò chuyện trên bờ, Thiết Chùy đã quay lại. Hoàn cảnh của gia đình này cũng đã được tìm hiểu rõ.

Gia đình này đã sống gần vịnh sông. Những năm gần đây, con trai họ phải nhập ngũ và chết ở biên cương. Cặp vợ chồng già cùng với con gái và cháu gái của họ hầu như phải kiếm sống bằng nghề đánh cá.

Cách đây vài ngày, phủ binh đã đến trưng dụng tàu đánh cá của họ. Họ không những không trả tiền mà còn muốn ngư dân chèo thuyền.

Ông lão không chịu nên phủ binh đốt nhà, đánh đập ông lão, thậm chí còn định quấy rối cô nương trong gia đình này.

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Là tên thổ phỉ mà tiên sinh đã bảo ta bản chết sao?"Gần đây, họ đã chứng kiến quá nhiều trường hợp bọn thổ phỉ phóng hỏa đốt thuyền. Phải mất một lúc Thiết Chùy mới nhớ ra Kim Phi đang ám chỉ ai.Trước khi đến trạm kiểm soát cuối cùng, họ đi ngang qua một vịnh sông. Trên bờ có một ngôi nhà, khi họ đi qua, phần lớn ngôi nhà tranh đã bị cháy rụi. Một vài tên thổ phỉ đang kéo. một cô gái, chuẩn bị quấy rối cô ấy bên bờ sông.Giữa tình trạng hỗn loạn lan rộng, Kim Phi biết răng hiện tại y không thể lo hết mọi thứ. Tuy nhiên, khi họ thấy chuyện bất bình xảy ra trước mặt, y đã bảo Thiết Chùy dùng nỏ hạng nặng để bản chết một tên thổ phỉ, khiến những kẻ còn lại sợ hãi mà tháo chạy."Haiz, chiến đấu đã nhiều ngày nhưng có vẻ như chúng ta đang thụt lùi."Thiết Chùy thở dài.Nhưng anh ta cũng biết đó là giải pháp tốt nhất.Nơi đó là một vịnh sông, khiến kẻ địch khó có thể đổ dầu từ thượng nguồn. Đó là cách tốt nhất để tránh hỏa lực của kẻ thù.Đi ngược dòng thì khó nhưng xuôi dòng thì nhanh.Sau khi vượt qua trạm kiểm soát, đám người Kim Phi phải mất vài ngày mới đi được vài chục dặm. Tuy nhiên đi xuôi dòng thì họ đã đến vịnh sông trong vòng chưa đầy một giờ.Thuyền trưởng chỉ đạo thủy thủ và nhân viên hộ tống chèo thuyền chở hàng vào vịnh sông.Vịnh sông này không lớn lắm, bình thường chỉ có hai thuyền đánh cá của ngư dân cập bến, khi bọn Kim Phi đi qua có một cô bé đang lấy nước bên bờ sông, khi nhìn thấy thuyền chở hàng, cô bé sợ đến mức ném thùng nước rồi bỏ chạy.Sau khi chạy được vài bước, cô bé quay người nhặt lại cái thùng nước."Tại sao vẫn có người sống ở đây?”Đường Tiểu Bắc tò mò nhìn cô bé chạy trốn.Vịnh sông này chỉ có hai hộ gia đình. Hiện nay, cả hai ngôi nhà tranh đều đã bị thiêu rụi, cũng vừa bị bọn thổ phỉ cướp. bóc. Cô ấy không ngờ còn có người sống ở đây.Sau khi thuyền chở hàng cập bến, Thiết Chùy đang định bố trí nhân viên hộ tống lên bờ thì nhìn thấy cô bé quay trở lại cùng ba người khác.Ngoài cô bé, còn có một cô nương, một ông lão và một bà lão.Mỗi người vẫn mang theo cào gỗ, gậy gộc và các vũ khí tự chế khác trong tay, khuôn mặt cũng trông tuyệt vọng như sẵn sàng liều mạng.Nhưng khi vọt tới bên bờ và thấy con thuyền chở hàng, cô gái lớn nhanh chóng ném thanh gỗ xuống, huơ tay múa chân chỉ vào chiếc thuyền gỗ và nói gì đó.Sau đó, Kim Phi nhìn thấy mấy người họ quỳ xuống, không ngừng dập đầu về phía thuyền chở hàng.Kim Phi biết họ đang bày tỏ lòng biết ơn lần trước khi Thiết Chùy bắn mũi tên cứu họ."Thiết Chùy, đi lên hỏi bọn họ tình hình xung quanh thử đi?" Kim Phi nói: "Mang theo chút đồ ăn nữa.""Vâng!" Thiết Chùy gật đầu, dẫn người nhảy lên thuyền cứu sinh.Sau một hồi trò chuyện trên bờ, Thiết Chùy đã quay lại. Hoàn cảnh của gia đình này cũng đã được tìm hiểu rõ.Gia đình này đã sống gần vịnh sông. Những năm gần đây, con trai họ phải nhập ngũ và chết ở biên cương. Cặp vợ chồng già cùng với con gái và cháu gái của họ hầu như phải kiếm sống bằng nghề đánh cá.Cách đây vài ngày, phủ binh đã đến trưng dụng tàu đánh cá của họ. Họ không những không trả tiền mà còn muốn ngư dân chèo thuyền.Ông lão không chịu nên phủ binh đốt nhà, đánh đập ông lão, thậm chí còn định quấy rối cô nương trong gia đình này.

Chương 1797