Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1838
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Lão Ưng nghe xong, cảm thấy cách này cũng không tồi, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái hố nhỏ và nói: “Cứ đặt nó ở đây đi!"Mấy người luống cuống bỏ cái rương vào trong hố nhỏ, sau đó dùng cỏ tranh đắp lên.Sau đó, tản ra và bỏ chạy trước khi đợt khinh khí cầu tiếp theo của địch ập đến.Khinh khí cầu hoạt động chậm chạp, quân địch cũng không có lựu đạn, kẻ địch phân tán ra kiểu này rất khó để tạo thành lực sát thương.Bọn Lão Ưng lại dám bỏ chiếc rương lại, quân địch nhất thời không biết phải làm sao.Một bên khác của núi Khôi Dương, một người trung niên râu tóc bạc phơ đang uống trà dưới giàn che.Ông ta là một trong những mưu sĩ được Phùng tiên sinh chiêu mộ sau khi nổi danh, cuộc mai phục chống lại Quan Nhị Lương và Lão Ưng chính là kế hoạch của ông ta.“Tiên sinh, bọn họ đã tản ra rồi, A Đạt bảo ta tới hỏi tiên sinh nên làm thế nào?”Một binh lính chạy tới xin phép. “Tìm thấy khinh khí cầu của bọn họ chưa?” Mưu sĩ hỏi.Ông ta chuẩn bị lâu như vậy không phải là để giết nhân viên hộ tống mà là vì khinh khí cầu.“A Đạt nói, lần thứ ba còn thấy bọn họ mang theo cái rương, lần thứ tư đã không thấy tăm hơi đâu, A Đạt nghỉ rằng bọn họ đã giấu nó đi!" Binh lính trả lời.“Giấu đi sao?”Mưu sĩ nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên ghế.Núi Khôi Dương rất gần làng Tây Hà, ông ta sợ bị phát hiện nên không mang theo nhiều người tới.Những khinh khí cầu này cũng phân phát cho mấy trăm dân ty nạn ngụy trang, bảo bọn họ phân nhóm mang tới.Đối diện có một đại đội nhân viên hộ tống, dù vừa rồi một số đã bị thiêu cháy, nhưng nhìn chung tổn thất không lớn, lúcnày cũng đang phân tán ở sườn núi phía nam.Nếu phái người tới lục soát núi thì cũng như nhét thịt vào miệng sói.Trâm ngâm chốc lát, mưu sĩ mở mắt ra: “Nói với A Đạt, bảo hắn ném dầu hỏa đã chuẩn bị xuống, đốt sườn núi phía nam cho tai”“RõI” Binh lính khom người lui ra.“Ta xem ngươi có thể giấu ở đâu được?”Mưu sĩ lạnh lùng nói thầm.Ban đầu, Phùng tiên sinh nhận được tin chiến sự của Đại Khang và Đông Man, lập tức ý thức được hiệu quả của khinh khí cầu và lựu đạn trên chiến trường.Thế nên ông ta đã hao tâm tổn tứ bắt cóc Ngụy Lão Tam.Thật ra ông ta còn âm mưu bắt cóc mấy tù nhân chế tạolựu đạn, đáng tiếc do một vụ tai nạn, tất cả tù nhân đều bị nổ chết.Sau khi Ngụy Lão Tam bị bắt tới Thổ Phiên, ông ta thậm chí còn không chịu nổi vòng nghiêm hình tra khảo đầu tiên đã khai ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu.Dưới sự ủng hộ của Gada, Phùng tiên sinh đã lấy được một số lượng lớn nhân lực trong thời gian ngắn, tăng thời làm việc để bắt đầu chế tạo khinh khí cầu.Khi một quốc gia dùng hết sức lực để làm một việc là một chuyện vô cùng đáng sợ.Cộng thêm độ khó của kỹ thuật chế tạo khinh khí cầu cũng không lớn, Ngụy Lão Tam còn biết vận hành dây chuyền lắp ráp, chỉ trong thời gian ngắn, Phùng tiên sinh đã chế tạo được một số lượng lớn khinh khí cầu.Dù tốc độ lên cao chậm, độ cao tối đa cũng kém xa khinh khí cầu làng Tây Hà chế tạo, nhưng số lượng lại rất lớn.Tấn công làng Tây Hà là một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Phùng tiên sinh, thế nên ông ta vô cùng coi trọng, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ.Dưới mệnh lệnh của mưu sĩ, khinh khí cầu lần lượt bay lên không trung, kèm theo những hũ dầu hỏa được thả xuống sườn núi phía nam.Chẳng mấy chốc, sườn núi phía nam dường như đã chìm trong biển lửa.Dù nhân viên hộ tống đã chạy thoát hơn nửa, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi giấu khinh khí cầu bị bao trùm trong biển lửa.Sau khi ném dầu hỏa xuống, khinh khí cầu của quân địch không hạ xuống, mà trôi theo chiều gió tới đường núi.Trên đường núi, đội ky binh của quân tiên phong Thổ Phiên đã tới, khinh khí cầu ném xuống hai sợi dây thừng, dưới sự dẫn dắt của ngựa chiến, chậm rãi trôi về phía làng Tây Hà.“Nhanh chóng thông báo với điện hạ, chúng ta thất bại rồi, bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên!”
Lão Ưng nghe xong, cảm thấy cách này cũng không tồi, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái hố nhỏ và nói: “Cứ đặt nó ở đây đi!"
Mấy người luống cuống bỏ cái rương vào trong hố nhỏ, sau đó dùng cỏ tranh đắp lên.
Sau đó, tản ra và bỏ chạy trước khi đợt khinh khí cầu tiếp theo của địch ập đến.
Khinh khí cầu hoạt động chậm chạp, quân địch cũng không có lựu đạn, kẻ địch phân tán ra kiểu này rất khó để tạo thành lực sát thương.
Bọn Lão Ưng lại dám bỏ chiếc rương lại, quân địch nhất thời không biết phải làm sao.
Một bên khác của núi Khôi Dương, một người trung niên râu tóc bạc phơ đang uống trà dưới giàn che.
Ông ta là một trong những mưu sĩ được Phùng tiên sinh chiêu mộ sau khi nổi danh, cuộc mai phục chống lại Quan Nhị Lương và Lão Ưng chính là kế hoạch của ông ta.
“Tiên sinh, bọn họ đã tản ra rồi, A Đạt bảo ta tới hỏi tiên sinh nên làm thế nào?”
Một binh lính chạy tới xin phép. “Tìm thấy khinh khí cầu của bọn họ chưa?” Mưu sĩ hỏi.
Ông ta chuẩn bị lâu như vậy không phải là để giết nhân viên hộ tống mà là vì khinh khí cầu.
“A Đạt nói, lần thứ ba còn thấy bọn họ mang theo cái rương, lần thứ tư đã không thấy tăm hơi đâu, A Đạt nghỉ rằng bọn họ đã giấu nó đi!" Binh lính trả lời.
“Giấu đi sao?”
Mưu sĩ nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên ghế.
Núi Khôi Dương rất gần làng Tây Hà, ông ta sợ bị phát hiện nên không mang theo nhiều người tới.
Những khinh khí cầu này cũng phân phát cho mấy trăm dân ty nạn ngụy trang, bảo bọn họ phân nhóm mang tới.
Đối diện có một đại đội nhân viên hộ tống, dù vừa rồi một số đã bị thiêu cháy, nhưng nhìn chung tổn thất không lớn, lúc
này cũng đang phân tán ở sườn núi phía nam.
Nếu phái người tới lục soát núi thì cũng như nhét thịt vào miệng sói.
Trâm ngâm chốc lát, mưu sĩ mở mắt ra: “Nói với A Đạt, bảo hắn ném dầu hỏa đã chuẩn bị xuống, đốt sườn núi phía nam cho tai”
“RõI” Binh lính khom người lui ra.
“Ta xem ngươi có thể giấu ở đâu được?”
Mưu sĩ lạnh lùng nói thầm.
Ban đầu, Phùng tiên sinh nhận được tin chiến sự của Đại Khang và Đông Man, lập tức ý thức được hiệu quả của khinh khí cầu và lựu đạn trên chiến trường.
Thế nên ông ta đã hao tâm tổn tứ bắt cóc Ngụy Lão Tam.
Thật ra ông ta còn âm mưu bắt cóc mấy tù nhân chế tạo
lựu đạn, đáng tiếc do một vụ tai nạn, tất cả tù nhân đều bị nổ chết.
Sau khi Ngụy Lão Tam bị bắt tới Thổ Phiên, ông ta thậm chí còn không chịu nổi vòng nghiêm hình tra khảo đầu tiên đã khai ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu.
Dưới sự ủng hộ của Gada, Phùng tiên sinh đã lấy được một số lượng lớn nhân lực trong thời gian ngắn, tăng thời làm việc để bắt đầu chế tạo khinh khí cầu.
Khi một quốc gia dùng hết sức lực để làm một việc là một chuyện vô cùng đáng sợ.
Cộng thêm độ khó của kỹ thuật chế tạo khinh khí cầu cũng không lớn, Ngụy Lão Tam còn biết vận hành dây chuyền lắp ráp, chỉ trong thời gian ngắn, Phùng tiên sinh đã chế tạo được một số lượng lớn khinh khí cầu.
Dù tốc độ lên cao chậm, độ cao tối đa cũng kém xa khinh khí cầu làng Tây Hà chế tạo, nhưng số lượng lại rất lớn.
Tấn công làng Tây Hà là một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Phùng tiên sinh, thế nên ông ta vô cùng coi trọng, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ.
Dưới mệnh lệnh của mưu sĩ, khinh khí cầu lần lượt bay lên không trung, kèm theo những hũ dầu hỏa được thả xuống sườn núi phía nam.
Chẳng mấy chốc, sườn núi phía nam dường như đã chìm trong biển lửa.
Dù nhân viên hộ tống đã chạy thoát hơn nửa, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi giấu khinh khí cầu bị bao trùm trong biển lửa.
Sau khi ném dầu hỏa xuống, khinh khí cầu của quân địch không hạ xuống, mà trôi theo chiều gió tới đường núi.
Trên đường núi, đội ky binh của quân tiên phong Thổ Phiên đã tới, khinh khí cầu ném xuống hai sợi dây thừng, dưới sự dẫn dắt của ngựa chiến, chậm rãi trôi về phía làng Tây Hà.
“Nhanh chóng thông báo với điện hạ, chúng ta thất bại rồi, bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên!”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Lão Ưng nghe xong, cảm thấy cách này cũng không tồi, vội vàng nhìn bốn phía, chỉ vào một cái hố nhỏ và nói: “Cứ đặt nó ở đây đi!"Mấy người luống cuống bỏ cái rương vào trong hố nhỏ, sau đó dùng cỏ tranh đắp lên.Sau đó, tản ra và bỏ chạy trước khi đợt khinh khí cầu tiếp theo của địch ập đến.Khinh khí cầu hoạt động chậm chạp, quân địch cũng không có lựu đạn, kẻ địch phân tán ra kiểu này rất khó để tạo thành lực sát thương.Bọn Lão Ưng lại dám bỏ chiếc rương lại, quân địch nhất thời không biết phải làm sao.Một bên khác của núi Khôi Dương, một người trung niên râu tóc bạc phơ đang uống trà dưới giàn che.Ông ta là một trong những mưu sĩ được Phùng tiên sinh chiêu mộ sau khi nổi danh, cuộc mai phục chống lại Quan Nhị Lương và Lão Ưng chính là kế hoạch của ông ta.“Tiên sinh, bọn họ đã tản ra rồi, A Đạt bảo ta tới hỏi tiên sinh nên làm thế nào?”Một binh lính chạy tới xin phép. “Tìm thấy khinh khí cầu của bọn họ chưa?” Mưu sĩ hỏi.Ông ta chuẩn bị lâu như vậy không phải là để giết nhân viên hộ tống mà là vì khinh khí cầu.“A Đạt nói, lần thứ ba còn thấy bọn họ mang theo cái rương, lần thứ tư đã không thấy tăm hơi đâu, A Đạt nghỉ rằng bọn họ đã giấu nó đi!" Binh lính trả lời.“Giấu đi sao?”Mưu sĩ nhắm mắt lại, ngón tay gõ lên ghế.Núi Khôi Dương rất gần làng Tây Hà, ông ta sợ bị phát hiện nên không mang theo nhiều người tới.Những khinh khí cầu này cũng phân phát cho mấy trăm dân ty nạn ngụy trang, bảo bọn họ phân nhóm mang tới.Đối diện có một đại đội nhân viên hộ tống, dù vừa rồi một số đã bị thiêu cháy, nhưng nhìn chung tổn thất không lớn, lúcnày cũng đang phân tán ở sườn núi phía nam.Nếu phái người tới lục soát núi thì cũng như nhét thịt vào miệng sói.Trâm ngâm chốc lát, mưu sĩ mở mắt ra: “Nói với A Đạt, bảo hắn ném dầu hỏa đã chuẩn bị xuống, đốt sườn núi phía nam cho tai”“RõI” Binh lính khom người lui ra.“Ta xem ngươi có thể giấu ở đâu được?”Mưu sĩ lạnh lùng nói thầm.Ban đầu, Phùng tiên sinh nhận được tin chiến sự của Đại Khang và Đông Man, lập tức ý thức được hiệu quả của khinh khí cầu và lựu đạn trên chiến trường.Thế nên ông ta đã hao tâm tổn tứ bắt cóc Ngụy Lão Tam.Thật ra ông ta còn âm mưu bắt cóc mấy tù nhân chế tạolựu đạn, đáng tiếc do một vụ tai nạn, tất cả tù nhân đều bị nổ chết.Sau khi Ngụy Lão Tam bị bắt tới Thổ Phiên, ông ta thậm chí còn không chịu nổi vòng nghiêm hình tra khảo đầu tiên đã khai ra phương pháp chế tạo khinh khí cầu.Dưới sự ủng hộ của Gada, Phùng tiên sinh đã lấy được một số lượng lớn nhân lực trong thời gian ngắn, tăng thời làm việc để bắt đầu chế tạo khinh khí cầu.Khi một quốc gia dùng hết sức lực để làm một việc là một chuyện vô cùng đáng sợ.Cộng thêm độ khó của kỹ thuật chế tạo khinh khí cầu cũng không lớn, Ngụy Lão Tam còn biết vận hành dây chuyền lắp ráp, chỉ trong thời gian ngắn, Phùng tiên sinh đã chế tạo được một số lượng lớn khinh khí cầu.Dù tốc độ lên cao chậm, độ cao tối đa cũng kém xa khinh khí cầu làng Tây Hà chế tạo, nhưng số lượng lại rất lớn.Tấn công làng Tây Hà là một trong những mục tiêu chiến lược quan trọng nhất của Phùng tiên sinh, thế nên ông ta vô cùng coi trọng, chuẩn bị cũng vô cùng đầy đủ.Dưới mệnh lệnh của mưu sĩ, khinh khí cầu lần lượt bay lên không trung, kèm theo những hũ dầu hỏa được thả xuống sườn núi phía nam.Chẳng mấy chốc, sườn núi phía nam dường như đã chìm trong biển lửa.Dù nhân viên hộ tống đã chạy thoát hơn nửa, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nơi giấu khinh khí cầu bị bao trùm trong biển lửa.Sau khi ném dầu hỏa xuống, khinh khí cầu của quân địch không hạ xuống, mà trôi theo chiều gió tới đường núi.Trên đường núi, đội ky binh của quân tiên phong Thổ Phiên đã tới, khinh khí cầu ném xuống hai sợi dây thừng, dưới sự dẫn dắt của ngựa chiến, chậm rãi trôi về phía làng Tây Hà.“Nhanh chóng thông báo với điện hạ, chúng ta thất bại rồi, bảo cô ấy chuẩn bị nhanh lên!”