Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 1945

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Vẫn là tiên sinh anh minh, bảo chúng ta tiến hành diễn tập, nên mới có thể dọa được quân địch ra ngoài!”“Đây có phải chiêu chinh phục địch không cần đánh mà tiên sinh nói không?”“Trước đây, ta luôn cảm thấy binh pháp tiên sinh dạykhông hữu dụng, bây giờ ta phục rồi, chúng ta không tốn một binh một tốt này đã có thể chiếm được thành Lam Điền!”Trên phi thuyền, bọn nhân viên hộ tống nhìn cổng thành đang mở ra, tất cả đều vô cùng vui mừng.Thật ra người ghét chiến tranh nhất chính là binh lính.Vì mỗi lần chiến tranh đầu có một số đồng đội ra đi mãi mãi.Nếu có thể, hầu hết nhân viên hộ tống cũng không muốn đánh giặc, bọn họ càng muốn trở lại làng, làm công cho Kim Phi, sống một cuộc đời đơn giản và bình yên.Nhưng đám nhân viên hộ tống cũng biết, muốn sống một cuộc sống bình an, nắm đấm nhất định phải cứng.Ba ngày trước, Kim Phi đã điều động quân Khánh gia chờ ở ngoài thành, cổng thành Lam Điền vừa mở ra, quân Khánh Gia đã nhanh chóng vào thành, nắm quyền kiểm soát thành trì trong tay.Sau đó lại bắt đầu tiến hành thanh trừng.Dư đảng Tần vương thủ thành đều bị bắt hết toàn bộ.Điều đang trở bọn họ chính là cuộc xét xử của người dân.Xế chiều hôm đó, cổng thành phủ Kinh Triệu dường như đã bị binh lính thủ thành mở ra.Khánh Hoài đang năm nghỉ ngơi ở giường nghe được tin này, không khỏi xúc động.“Vẫn là tiên sinh lợi hại, ta bao vây phủ Kinh Triệu và Lam Điền lâu như vậy mà vẫn không thể làm gì được, tiên sinh mới chỉ đến ba ngày đã hạ được hai thành, còn không hề tổn hại một binh lính nào cả.So với tiên sinh, bao nhiêu năm chiến đấu của ta đều là vô ích!"“Khánh hầu không cần phải tự xem nhẹ mình, nếu ngài có thể làm chủ đồng ý tiến hành chính sách mới, nói không chừng đã đánh hạ được hai thành từ lâu rồi!”Kim Phi cười lắc đầu. Đây cũng chính là nguyên nhân y muốn tới đất Tân.Tình thế trên chiến trường biến hóa khôn lường, biết nắm bắt cơ hội là một điều vô cùng quan trọng.Kim Phi có quyền đưa ra quyết định tạm thời, có thể phát huy được tối đa lợi thế này.“Tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Khánh Hoài hỏi. “Khánh hầu cứ xem là biết." Kim Phi cười nói.“Vậy ta sẽ chống mắt lên xeml” Khánh Hoài thấy Kim Phi không muốn nói thì cũng không hỏi nhiều.Vốn tưởng Kim Phi sẽ nhanh chóng có hành động, nhưng hơn nửa tháng tiếp theo, Kim Phi đột nhiên bình tĩnh trở lại.Ngoài việc ra lệnh cho quân Khánh Gia duy trì an ninh trong thành và thu thập thông tin phạm tội của những quyền quý bị bắt thì không có hành động nào khác.Ngay sau khi Khánh Hoài nghĩ Kim Phi muốn xử lý cẩn thận thì Từ Kiêu tới thăm nói với Khánh Hoài, Kim Phi đã điều động đội ngũ đông đảo từ Xuyên Thục tới ngoài thành rồi.“Đội ngũ đông đảo ư?” Chung Ngũ ngồi bên giường Khánh Hoài cau mày nói: “Không phải đã có quân Khánh Gia ở đây rồi sao? Tại sao tiên sinh lại điều thêm quân mã tới, chẳng lẽ là không tin Hầu gia của chúng ta?”

“Vẫn là tiên sinh anh minh, bảo chúng ta tiến hành diễn tập, nên mới có thể dọa được quân địch ra ngoài!”

“Đây có phải chiêu chinh phục địch không cần đánh mà tiên sinh nói không?”

“Trước đây, ta luôn cảm thấy binh pháp tiên sinh dạy

không hữu dụng, bây giờ ta phục rồi, chúng ta không tốn một binh một tốt này đã có thể chiếm được thành Lam Điền!”

Trên phi thuyền, bọn nhân viên hộ tống nhìn cổng thành đang mở ra, tất cả đều vô cùng vui mừng.

Thật ra người ghét chiến tranh nhất chính là binh lính.

Vì mỗi lần chiến tranh đầu có một số đồng đội ra đi mãi mãi.

Nếu có thể, hầu hết nhân viên hộ tống cũng không muốn đánh giặc, bọn họ càng muốn trở lại làng, làm công cho Kim Phi, sống một cuộc đời đơn giản và bình yên.

Nhưng đám nhân viên hộ tống cũng biết, muốn sống một cuộc sống bình an, nắm đấm nhất định phải cứng.

Ba ngày trước, Kim Phi đã điều động quân Khánh gia chờ ở ngoài thành, cổng thành Lam Điền vừa mở ra, quân Khánh Gia đã nhanh chóng vào thành, nắm quyền kiểm soát thành trì trong tay.

Sau đó lại bắt đầu tiến hành thanh trừng.

Dư đảng Tần vương thủ thành đều bị bắt hết toàn bộ.

Điều đang trở bọn họ chính là cuộc xét xử của người dân.

Xế chiều hôm đó, cổng thành phủ Kinh Triệu dường như đã bị binh lính thủ thành mở ra.

Khánh Hoài đang năm nghỉ ngơi ở giường nghe được tin này, không khỏi xúc động.

“Vẫn là tiên sinh lợi hại, ta bao vây phủ Kinh Triệu và Lam Điền lâu như vậy mà vẫn không thể làm gì được, tiên sinh mới chỉ đến ba ngày đã hạ được hai thành, còn không hề tổn hại một binh lính nào cả.

So với tiên sinh, bao nhiêu năm chiến đấu của ta đều là vô ích!"

“Khánh hầu không cần phải tự xem nhẹ mình, nếu ngài có thể làm chủ đồng ý tiến hành chính sách mới, nói không chừng đã đánh hạ được hai thành từ lâu rồi!”

Kim Phi cười lắc đầu. Đây cũng chính là nguyên nhân y muốn tới đất Tân.

Tình thế trên chiến trường biến hóa khôn lường, biết nắm bắt cơ hội là một điều vô cùng quan trọng.

Kim Phi có quyền đưa ra quyết định tạm thời, có thể phát huy được tối đa lợi thế này.

“Tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Khánh Hoài hỏi. “Khánh hầu cứ xem là biết." Kim Phi cười nói.

“Vậy ta sẽ chống mắt lên xeml” Khánh Hoài thấy Kim Phi không muốn nói thì cũng không hỏi nhiều.

Vốn tưởng Kim Phi sẽ nhanh chóng có hành động, nhưng hơn nửa tháng tiếp theo, Kim Phi đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Ngoài việc ra lệnh cho quân Khánh Gia duy trì an ninh trong thành và thu thập thông tin phạm tội của những quyền quý bị bắt thì không có hành động nào khác.

Ngay sau khi Khánh Hoài nghĩ Kim Phi muốn xử lý cẩn thận thì Từ Kiêu tới thăm nói với Khánh Hoài, Kim Phi đã điều động đội ngũ đông đảo từ Xuyên Thục tới ngoài thành rồi.

“Đội ngũ đông đảo ư?” Chung Ngũ ngồi bên giường Khánh Hoài cau mày nói: “Không phải đã có quân Khánh Gia ở đây rồi sao? Tại sao tiên sinh lại điều thêm quân mã tới, chẳng lẽ là không tin Hầu gia của chúng ta?”

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Vẫn là tiên sinh anh minh, bảo chúng ta tiến hành diễn tập, nên mới có thể dọa được quân địch ra ngoài!”“Đây có phải chiêu chinh phục địch không cần đánh mà tiên sinh nói không?”“Trước đây, ta luôn cảm thấy binh pháp tiên sinh dạykhông hữu dụng, bây giờ ta phục rồi, chúng ta không tốn một binh một tốt này đã có thể chiếm được thành Lam Điền!”Trên phi thuyền, bọn nhân viên hộ tống nhìn cổng thành đang mở ra, tất cả đều vô cùng vui mừng.Thật ra người ghét chiến tranh nhất chính là binh lính.Vì mỗi lần chiến tranh đầu có một số đồng đội ra đi mãi mãi.Nếu có thể, hầu hết nhân viên hộ tống cũng không muốn đánh giặc, bọn họ càng muốn trở lại làng, làm công cho Kim Phi, sống một cuộc đời đơn giản và bình yên.Nhưng đám nhân viên hộ tống cũng biết, muốn sống một cuộc sống bình an, nắm đấm nhất định phải cứng.Ba ngày trước, Kim Phi đã điều động quân Khánh gia chờ ở ngoài thành, cổng thành Lam Điền vừa mở ra, quân Khánh Gia đã nhanh chóng vào thành, nắm quyền kiểm soát thành trì trong tay.Sau đó lại bắt đầu tiến hành thanh trừng.Dư đảng Tần vương thủ thành đều bị bắt hết toàn bộ.Điều đang trở bọn họ chính là cuộc xét xử của người dân.Xế chiều hôm đó, cổng thành phủ Kinh Triệu dường như đã bị binh lính thủ thành mở ra.Khánh Hoài đang năm nghỉ ngơi ở giường nghe được tin này, không khỏi xúc động.“Vẫn là tiên sinh lợi hại, ta bao vây phủ Kinh Triệu và Lam Điền lâu như vậy mà vẫn không thể làm gì được, tiên sinh mới chỉ đến ba ngày đã hạ được hai thành, còn không hề tổn hại một binh lính nào cả.So với tiên sinh, bao nhiêu năm chiến đấu của ta đều là vô ích!"“Khánh hầu không cần phải tự xem nhẹ mình, nếu ngài có thể làm chủ đồng ý tiến hành chính sách mới, nói không chừng đã đánh hạ được hai thành từ lâu rồi!”Kim Phi cười lắc đầu. Đây cũng chính là nguyên nhân y muốn tới đất Tân.Tình thế trên chiến trường biến hóa khôn lường, biết nắm bắt cơ hội là một điều vô cùng quan trọng.Kim Phi có quyền đưa ra quyết định tạm thời, có thể phát huy được tối đa lợi thế này.“Tiếp theo tiên sinh định làm gì?” Khánh Hoài hỏi. “Khánh hầu cứ xem là biết." Kim Phi cười nói.“Vậy ta sẽ chống mắt lên xeml” Khánh Hoài thấy Kim Phi không muốn nói thì cũng không hỏi nhiều.Vốn tưởng Kim Phi sẽ nhanh chóng có hành động, nhưng hơn nửa tháng tiếp theo, Kim Phi đột nhiên bình tĩnh trở lại.Ngoài việc ra lệnh cho quân Khánh Gia duy trì an ninh trong thành và thu thập thông tin phạm tội của những quyền quý bị bắt thì không có hành động nào khác.Ngay sau khi Khánh Hoài nghĩ Kim Phi muốn xử lý cẩn thận thì Từ Kiêu tới thăm nói với Khánh Hoài, Kim Phi đã điều động đội ngũ đông đảo từ Xuyên Thục tới ngoài thành rồi.“Đội ngũ đông đảo ư?” Chung Ngũ ngồi bên giường Khánh Hoài cau mày nói: “Không phải đã có quân Khánh Gia ở đây rồi sao? Tại sao tiên sinh lại điều thêm quân mã tới, chẳng lẽ là không tin Hầu gia của chúng ta?”

Chương 1945