Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1963
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi ngồi trên chiếc phi thuyền này, sử dụng máy hơi nước đời thứ hai do xưởng luyện gang cải tiến, kích thước nhỏ hơn, âm thanh cũng nhỏ hơn.Nhưng âm thanh này chỉ nhỏ hơn lúc trước thôi, so với động cơ đốt trong thì âm thanh vẫn rất lớn, mùi cũng khá khó chịu, cảm giác lúc lái thì kém xa khinh khí cầu.Điểm tốt duy nhất chính là tốc độ nhanh, hơn nữa không bị hạn chế bởi địa hình.Đất Tân và Xuyên Thục đều nhiều núi, nếu cưỡi ngựa đi đường Kim Ngưu, nhanh nhất cũng phải mất hơn mười ngày.Bây giờ tuyết rơi nhiều đã phủ kín đường đi, khiến việc đi lại trên núi trở nên khó khăn hơn và vô cùng nguy hiểm.Bởi vì tuyết rơi nhiều quá đã phủ đầy các con mương, không khéo vừa đi được một bước đã đạp trúng hố.Có phi thuyền rồi thì không cần lo lắng về vấn đề địa hình nữa, hơn nữa hôm nay đúng lúc có gió đông bắc, chỉ chưa tới ba giờ, phi thuyền đã đến làng Tây Hà.Nhưng phi thuyền không hạ cánh thẳng xuống làng, mà mới tới Trường Xà Câu đã bắt đầu rẽ hướng, vòng nửa vòng ở ngoài làng, bay đến bờ sông phía tây làng."Sao không hạ cánh thẳng xuống luôn đi?" Bắc Thiên Tâm cau mày hỏi."Phu nhân, bệ hạ liệt làng vào khu vực cấm bay, không có sự phê chuẩn của cô ấy, không có bất kỳ khinh khí cầu và phi thuyền nào có thể bay qua vùng trời của làng." Lão Ưng cười giải thích."Là ta bảo Vũ Dương ra lệnh."Kim Phi sợ Bắc Thiên Tầm hiểu lầm, cũng lên tiếng giải thích: "Bây giờ người Thổ Phiên cũng biết cách chế tạo khinh khí cầu, lỡ như bọn chúng làm khinh khí cầu giống của chúng †a, sau đó trà trộn vào làng để đánh lén thì rất phiền phức.Để an toàn và hạ cánh thuận lợi, ta đã bảo Vũ Dương cho người dọn sạch đất bờ sông ở phía tây làng, xây một sân bay chuyên dụng cho phi thuyền và khinh khí cầu."Nói xong, Kim Phi chỉ một khoảng đất trống lớn ở bờ sông nhỏ.Nơi này vốn là mảnh đất trồng lương thực quan trọng nhất của làng Tây Hà, bây giờ toàn bộ đã được Kim Phi trưng dụng để xây sân bay rồi.Cái gọi là sân bay, thật ra chỉ là sửa sang lại mảnh đất trống này, sau đó đổ xi măng lên, làm thành nền xi măng mà thôi.Thông số kỹ thuật còn không bằng sân chơi ở trường của Kim Phi đời trước, chứ đừng nói đến việc so sánh với những sân bay tiêu chuẩn ở đời trước.Nhưng không cần biết nó đơn sơ cỡ nào, đây cũng là sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của Đại Khang, cũng là sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của thế giới này.Chính giữa sân bay là một mảnh đất trống, có vẽ mấy ô vuông, xung quanh đất trống có các ngôi nhà để các nhân viên hộ tống đang trực và phi công sử dụng lúc nghỉ ngơi.Lúc này có hai chiếc khinh khí cầu và một chiếc phi thuyền đang hạ xuống, trên mặt đất còn có người đang phất lá cờ nhỏ để chỉ huy."Bận rộn quá nhỉ?"Bắc Thiên Tâm tò mò nhìn xuống bên dưới.Lúc rời đi vẫn chưa có chỗ này mà."Hôm nay gió lớn, khinh khí cầu đã ít đi nhiều, mấy ngày trước gió nhỏ, khắp chỗ này đều có khinh khí cầu."Lão Ưng cười nói: "Bây giờ phi công trong làng cũng không đủ nữa rồi."Từ nghèo lên giàu thì dễ sống, từ giàu xuống nghèo thì khó sống.
Kim Phi ngồi trên chiếc phi thuyền này, sử dụng máy hơi nước đời thứ hai do xưởng luyện gang cải tiến, kích thước nhỏ hơn, âm thanh cũng nhỏ hơn.
Nhưng âm thanh này chỉ nhỏ hơn lúc trước thôi, so với động cơ đốt trong thì âm thanh vẫn rất lớn, mùi cũng khá khó chịu, cảm giác lúc lái thì kém xa khinh khí cầu.
Điểm tốt duy nhất chính là tốc độ nhanh, hơn nữa không bị hạn chế bởi địa hình.
Đất Tân và Xuyên Thục đều nhiều núi, nếu cưỡi ngựa đi đường Kim Ngưu, nhanh nhất cũng phải mất hơn mười ngày.
Bây giờ tuyết rơi nhiều đã phủ kín đường đi, khiến việc đi lại trên núi trở nên khó khăn hơn và vô cùng nguy hiểm.
Bởi vì tuyết rơi nhiều quá đã phủ đầy các con mương, không khéo vừa đi được một bước đã đạp trúng hố.
Có phi thuyền rồi thì không cần lo lắng về vấn đề địa hình nữa, hơn nữa hôm nay đúng lúc có gió đông bắc, chỉ chưa tới ba giờ, phi thuyền đã đến làng Tây Hà.
Nhưng phi thuyền không hạ cánh thẳng xuống làng, mà mới tới Trường Xà Câu đã bắt đầu rẽ hướng, vòng nửa vòng ở ngoài làng, bay đến bờ sông phía tây làng.
"Sao không hạ cánh thẳng xuống luôn đi?" Bắc Thiên Tâm cau mày hỏi.
"Phu nhân, bệ hạ liệt làng vào khu vực cấm bay, không có sự phê chuẩn của cô ấy, không có bất kỳ khinh khí cầu và phi thuyền nào có thể bay qua vùng trời của làng." Lão Ưng cười giải thích.
"Là ta bảo Vũ Dương ra lệnh."
Kim Phi sợ Bắc Thiên Tầm hiểu lầm, cũng lên tiếng giải thích: "Bây giờ người Thổ Phiên cũng biết cách chế tạo khinh khí cầu, lỡ như bọn chúng làm khinh khí cầu giống của chúng †a, sau đó trà trộn vào làng để đánh lén thì rất phiền phức.
Để an toàn và hạ cánh thuận lợi, ta đã bảo Vũ Dương cho người dọn sạch đất bờ sông ở phía tây làng, xây một sân bay chuyên dụng cho phi thuyền và khinh khí cầu."
Nói xong, Kim Phi chỉ một khoảng đất trống lớn ở bờ sông nhỏ.
Nơi này vốn là mảnh đất trồng lương thực quan trọng nhất của làng Tây Hà, bây giờ toàn bộ đã được Kim Phi trưng dụng để xây sân bay rồi.
Cái gọi là sân bay, thật ra chỉ là sửa sang lại mảnh đất trống này, sau đó đổ xi măng lên, làm thành nền xi măng mà thôi.
Thông số kỹ thuật còn không bằng sân chơi ở trường của Kim Phi đời trước, chứ đừng nói đến việc so sánh với những sân bay tiêu chuẩn ở đời trước.
Nhưng không cần biết nó đơn sơ cỡ nào, đây cũng là sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của Đại Khang, cũng là sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của thế giới này.
Chính giữa sân bay là một mảnh đất trống, có vẽ mấy ô vuông, xung quanh đất trống có các ngôi nhà để các nhân viên hộ tống đang trực và phi công sử dụng lúc nghỉ ngơi.
Lúc này có hai chiếc khinh khí cầu và một chiếc phi thuyền đang hạ xuống, trên mặt đất còn có người đang phất lá cờ nhỏ để chỉ huy.
"Bận rộn quá nhỉ?"
Bắc Thiên Tâm tò mò nhìn xuống bên dưới.
Lúc rời đi vẫn chưa có chỗ này mà.
"Hôm nay gió lớn, khinh khí cầu đã ít đi nhiều, mấy ngày trước gió nhỏ, khắp chỗ này đều có khinh khí cầu."
Lão Ưng cười nói: "Bây giờ phi công trong làng cũng không đủ nữa rồi."
Từ nghèo lên giàu thì dễ sống, từ giàu xuống nghèo thì khó sống.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi ngồi trên chiếc phi thuyền này, sử dụng máy hơi nước đời thứ hai do xưởng luyện gang cải tiến, kích thước nhỏ hơn, âm thanh cũng nhỏ hơn.Nhưng âm thanh này chỉ nhỏ hơn lúc trước thôi, so với động cơ đốt trong thì âm thanh vẫn rất lớn, mùi cũng khá khó chịu, cảm giác lúc lái thì kém xa khinh khí cầu.Điểm tốt duy nhất chính là tốc độ nhanh, hơn nữa không bị hạn chế bởi địa hình.Đất Tân và Xuyên Thục đều nhiều núi, nếu cưỡi ngựa đi đường Kim Ngưu, nhanh nhất cũng phải mất hơn mười ngày.Bây giờ tuyết rơi nhiều đã phủ kín đường đi, khiến việc đi lại trên núi trở nên khó khăn hơn và vô cùng nguy hiểm.Bởi vì tuyết rơi nhiều quá đã phủ đầy các con mương, không khéo vừa đi được một bước đã đạp trúng hố.Có phi thuyền rồi thì không cần lo lắng về vấn đề địa hình nữa, hơn nữa hôm nay đúng lúc có gió đông bắc, chỉ chưa tới ba giờ, phi thuyền đã đến làng Tây Hà.Nhưng phi thuyền không hạ cánh thẳng xuống làng, mà mới tới Trường Xà Câu đã bắt đầu rẽ hướng, vòng nửa vòng ở ngoài làng, bay đến bờ sông phía tây làng."Sao không hạ cánh thẳng xuống luôn đi?" Bắc Thiên Tâm cau mày hỏi."Phu nhân, bệ hạ liệt làng vào khu vực cấm bay, không có sự phê chuẩn của cô ấy, không có bất kỳ khinh khí cầu và phi thuyền nào có thể bay qua vùng trời của làng." Lão Ưng cười giải thích."Là ta bảo Vũ Dương ra lệnh."Kim Phi sợ Bắc Thiên Tầm hiểu lầm, cũng lên tiếng giải thích: "Bây giờ người Thổ Phiên cũng biết cách chế tạo khinh khí cầu, lỡ như bọn chúng làm khinh khí cầu giống của chúng †a, sau đó trà trộn vào làng để đánh lén thì rất phiền phức.Để an toàn và hạ cánh thuận lợi, ta đã bảo Vũ Dương cho người dọn sạch đất bờ sông ở phía tây làng, xây một sân bay chuyên dụng cho phi thuyền và khinh khí cầu."Nói xong, Kim Phi chỉ một khoảng đất trống lớn ở bờ sông nhỏ.Nơi này vốn là mảnh đất trồng lương thực quan trọng nhất của làng Tây Hà, bây giờ toàn bộ đã được Kim Phi trưng dụng để xây sân bay rồi.Cái gọi là sân bay, thật ra chỉ là sửa sang lại mảnh đất trống này, sau đó đổ xi măng lên, làm thành nền xi măng mà thôi.Thông số kỹ thuật còn không bằng sân chơi ở trường của Kim Phi đời trước, chứ đừng nói đến việc so sánh với những sân bay tiêu chuẩn ở đời trước.Nhưng không cần biết nó đơn sơ cỡ nào, đây cũng là sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của Đại Khang, cũng là sân bay tiêu chuẩn đầu tiên của thế giới này.Chính giữa sân bay là một mảnh đất trống, có vẽ mấy ô vuông, xung quanh đất trống có các ngôi nhà để các nhân viên hộ tống đang trực và phi công sử dụng lúc nghỉ ngơi.Lúc này có hai chiếc khinh khí cầu và một chiếc phi thuyền đang hạ xuống, trên mặt đất còn có người đang phất lá cờ nhỏ để chỉ huy."Bận rộn quá nhỉ?"Bắc Thiên Tâm tò mò nhìn xuống bên dưới.Lúc rời đi vẫn chưa có chỗ này mà."Hôm nay gió lớn, khinh khí cầu đã ít đi nhiều, mấy ngày trước gió nhỏ, khắp chỗ này đều có khinh khí cầu."Lão Ưng cười nói: "Bây giờ phi công trong làng cũng không đủ nữa rồi."Từ nghèo lên giàu thì dễ sống, từ giàu xuống nghèo thì khó sống.