Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 1967
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Xưởng in đã hoàn thành, hiện đang tiến hành làm mẫu khắc chữ, xưởng sản xuất giấy cũng đã xây xong, ta đã báo từ mấy hôm trước, đợt giấy đầu tiên đã được làm ra nhưng chất lượng không đạt, công nhân đang cải tiến lại, dạo gần đây ta quá bận chưa kiểm tra được”.Cửu công chúa nói: “Theo lời dặn của phu quân, xưởng giấy và xưởng in được xây dựng ở hạ lưu sông, cách đây không xa. Phu quân có muốn đến xem không?”Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn còn sớm, vậy thì đi xem một chút.”Nghề làm giấy và in ấn có liên quan đến việc phổ cập giáo dục và bồi dưỡng nhân tài của Đại Khang, Kim Phi rất để tâm.Trong mấy tháng làm công việc phân chia ruộng đất ở đất Tần, gần như mỗi lần viết thư cho Cửu công chúa, đều nhắc đến chuyện này.Lần đầu tiên Cửu công chúa thấy Kim Phi coi trọng một việc như vậy, cô ấy đã tạm dừng việc ở những công trường khác, chuyển gạch từ lò gạch và nhân lực sang xưởng sản xuất giấy và xưởng in ấn .Thiết Chùy vẫn luôn đi theo Kim Phi, nghe thấy sắp đi xưởng làm giấy, anh ta chủ động sắp xếp người chuẩn bị ngựa mà không cần Kim Phi căn dặn.Khi mấy người bước ra sân nhỏ, mấy chục con ngựa đã chờ ở cửa.Lão Ưng cũng chủ động cho phi thuyền bay lên, phụ trách canh gác trên không.Điều này cho thấy Thiết Chùy và Lão Ưng đều đang trưởng thành, Kim Phi rất hài lòng.“Vũ Dương, Thấm Nhi đâu?” Kim Phi hỏi.Thấm Nhi hầu như đều ở cạnh Cửu công chúa như hình với bóng, nhưng Kim Phi nhìn một vòng vẫn không thấy cô ấy đâu.“Thấm Nhi...”Cửu công chúa thở dài: “Đi rồi”.“Đi rồi hả?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Có ý gì? Lần trước lúc về không phải vẫn tốt sao?”“Phu quân chàng nghĩ gì vậy?”Cửu công chúa vốn dĩ hơi buồn bực lại bị Kim Phi chọc cười: “Thấm Nhi bị thương, tâm trạng không tốt, tháng trước cô ấy để lại một lá thư nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đi rồi”.“Hóa ra là như thết”Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.Thật ra lần trước trở về thấy tâm trạng Thấm Nhi hơi buồn phiền, nhưng y không giỏi an ủi người khác, nên không hỏi, chỉ nghĩ rằng khi nào gặp lại Ngưu Bôn sẽ hỏi về hôn sự của hai người họ.Có thể Ngưu Bôn gần đây vẫn luôn ở Tây Xuyên, Kim Phi bận rộn chuyện phân chia đất đai nên đã quên mất chuyện này.Nghĩ đến Ngưu Bồn, Kim Phi hỏi: “Ngưu Bôn đâu?”“Ngưu Bôn cũng đi rồi.”“Để Ngưu Bôn và Thấm Nhi ra ngoài cùng nhau giải tỏa cũng tốt, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”.“Ngưu Bồn không đi cùng Thấm Nhi”. “Tại sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.“Lúc Thấm Nhi rời đi không nói với Ngưu Bôn, là Châu Nhi nói chuyện này cho Ngưu Bôn”
“Xưởng in đã hoàn thành, hiện đang tiến hành làm mẫu khắc chữ, xưởng sản xuất giấy cũng đã xây xong, ta đã báo từ mấy hôm trước, đợt giấy đầu tiên đã được làm ra nhưng chất lượng không đạt, công nhân đang cải tiến lại, dạo gần đây ta quá bận chưa kiểm tra được”.
Cửu công chúa nói: “Theo lời dặn của phu quân, xưởng giấy và xưởng in được xây dựng ở hạ lưu sông, cách đây không xa. Phu quân có muốn đến xem không?”
Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn còn sớm, vậy thì đi xem một chút.”
Nghề làm giấy và in ấn có liên quan đến việc phổ cập giáo dục và bồi dưỡng nhân tài của Đại Khang, Kim Phi rất để tâm.
Trong mấy tháng làm công việc phân chia ruộng đất ở đất Tần, gần như mỗi lần viết thư cho Cửu công chúa, đều nhắc đến chuyện này.
Lần đầu tiên Cửu công chúa thấy Kim Phi coi trọng một việc như vậy, cô ấy đã tạm dừng việc ở những công trường khác, chuyển gạch từ lò gạch và nhân lực sang xưởng sản xuất giấy và xưởng in ấn .
Thiết Chùy vẫn luôn đi theo Kim Phi, nghe thấy sắp đi xưởng làm giấy, anh ta chủ động sắp xếp người chuẩn bị ngựa mà không cần Kim Phi căn dặn.
Khi mấy người bước ra sân nhỏ, mấy chục con ngựa đã chờ ở cửa.
Lão Ưng cũng chủ động cho phi thuyền bay lên, phụ trách canh gác trên không.
Điều này cho thấy Thiết Chùy và Lão Ưng đều đang trưởng thành, Kim Phi rất hài lòng.
“Vũ Dương, Thấm Nhi đâu?” Kim Phi hỏi.
Thấm Nhi hầu như đều ở cạnh Cửu công chúa như hình với bóng, nhưng Kim Phi nhìn một vòng vẫn không thấy cô ấy đâu.
“Thấm Nhi...”
Cửu công chúa thở dài: “Đi rồi”.
“Đi rồi hả?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Có ý gì? Lần trước lúc về không phải vẫn tốt sao?”
“Phu quân chàng nghĩ gì vậy?”
Cửu công chúa vốn dĩ hơi buồn bực lại bị Kim Phi chọc cười: “Thấm Nhi bị thương, tâm trạng không tốt, tháng trước cô ấy để lại một lá thư nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đi rồi”.
“Hóa ra là như thết”
Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra lần trước trở về thấy tâm trạng Thấm Nhi hơi buồn phiền, nhưng y không giỏi an ủi người khác, nên không hỏi, chỉ nghĩ rằng khi nào gặp lại Ngưu Bôn sẽ hỏi về hôn sự của hai người họ.
Có thể Ngưu Bôn gần đây vẫn luôn ở Tây Xuyên, Kim Phi bận rộn chuyện phân chia đất đai nên đã quên mất chuyện này.
Nghĩ đến Ngưu Bồn, Kim Phi hỏi: “Ngưu Bôn đâu?”
“Ngưu Bôn cũng đi rồi.”
“Để Ngưu Bôn và Thấm Nhi ra ngoài cùng nhau giải tỏa cũng tốt, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”.
“Ngưu Bồn không đi cùng Thấm Nhi”. “Tại sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.
“Lúc Thấm Nhi rời đi không nói với Ngưu Bôn, là Châu Nhi nói chuyện này cho Ngưu Bôn”
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Xưởng in đã hoàn thành, hiện đang tiến hành làm mẫu khắc chữ, xưởng sản xuất giấy cũng đã xây xong, ta đã báo từ mấy hôm trước, đợt giấy đầu tiên đã được làm ra nhưng chất lượng không đạt, công nhân đang cải tiến lại, dạo gần đây ta quá bận chưa kiểm tra được”.Cửu công chúa nói: “Theo lời dặn của phu quân, xưởng giấy và xưởng in được xây dựng ở hạ lưu sông, cách đây không xa. Phu quân có muốn đến xem không?”Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn còn sớm, vậy thì đi xem một chút.”Nghề làm giấy và in ấn có liên quan đến việc phổ cập giáo dục và bồi dưỡng nhân tài của Đại Khang, Kim Phi rất để tâm.Trong mấy tháng làm công việc phân chia ruộng đất ở đất Tần, gần như mỗi lần viết thư cho Cửu công chúa, đều nhắc đến chuyện này.Lần đầu tiên Cửu công chúa thấy Kim Phi coi trọng một việc như vậy, cô ấy đã tạm dừng việc ở những công trường khác, chuyển gạch từ lò gạch và nhân lực sang xưởng sản xuất giấy và xưởng in ấn .Thiết Chùy vẫn luôn đi theo Kim Phi, nghe thấy sắp đi xưởng làm giấy, anh ta chủ động sắp xếp người chuẩn bị ngựa mà không cần Kim Phi căn dặn.Khi mấy người bước ra sân nhỏ, mấy chục con ngựa đã chờ ở cửa.Lão Ưng cũng chủ động cho phi thuyền bay lên, phụ trách canh gác trên không.Điều này cho thấy Thiết Chùy và Lão Ưng đều đang trưởng thành, Kim Phi rất hài lòng.“Vũ Dương, Thấm Nhi đâu?” Kim Phi hỏi.Thấm Nhi hầu như đều ở cạnh Cửu công chúa như hình với bóng, nhưng Kim Phi nhìn một vòng vẫn không thấy cô ấy đâu.“Thấm Nhi...”Cửu công chúa thở dài: “Đi rồi”.“Đi rồi hả?” Kim Phi hơi bất ngờ: “Có ý gì? Lần trước lúc về không phải vẫn tốt sao?”“Phu quân chàng nghĩ gì vậy?”Cửu công chúa vốn dĩ hơi buồn bực lại bị Kim Phi chọc cười: “Thấm Nhi bị thương, tâm trạng không tốt, tháng trước cô ấy để lại một lá thư nói muốn ra ngoài đi dạo, sau đó đi rồi”.“Hóa ra là như thết”Kim Phi thở phào nhẹ nhõm.Thật ra lần trước trở về thấy tâm trạng Thấm Nhi hơi buồn phiền, nhưng y không giỏi an ủi người khác, nên không hỏi, chỉ nghĩ rằng khi nào gặp lại Ngưu Bôn sẽ hỏi về hôn sự của hai người họ.Có thể Ngưu Bôn gần đây vẫn luôn ở Tây Xuyên, Kim Phi bận rộn chuyện phân chia đất đai nên đã quên mất chuyện này.Nghĩ đến Ngưu Bồn, Kim Phi hỏi: “Ngưu Bôn đâu?”“Ngưu Bôn cũng đi rồi.”“Để Ngưu Bôn và Thấm Nhi ra ngoài cùng nhau giải tỏa cũng tốt, hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau”.“Ngưu Bồn không đi cùng Thấm Nhi”. “Tại sao?” Kim Phi kinh ngạc hỏi.“Lúc Thấm Nhi rời đi không nói với Ngưu Bôn, là Châu Nhi nói chuyện này cho Ngưu Bôn”