Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 2031

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Viết Đại học Hoa Hạ - Học viện sư phạm Kim Xuyên!”Kim Phi lấy tờ giấy đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho Phương Linh Quân.“Đại học Hoa Hạ? Học viện sư phạm Kim Xuyên?” Phương Linh Quân nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên tờ giấy, chìm vào suy nghĩ.Ở Đại Khang, từ trước đến nay Hoa Hạ cũng là cách gọi của dân tộc Trung Nguyên.Dù triều đại biến đổi thế nào, mọi người đều chưa từng phủ nhận bản thân là con cháu của Hoa Hạ.Từ trong bốn chữ Đại học Hoa Hạ, Phương Linh Quân cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Kim Phi, cũng hiểu quyết tâm thống nhất Hoa Hạ của Kim Phi.Mấy từ học viện sư phạm Kim Xuyên này, nói rõ mục tiêu tuyệt đối không chỉ là một học đường của Kim Phi.Sau này nói không chừng sẽ có học việc sư phạm Miên Châu, học viện sư phạm Tây Châu, các loại học viện khác.Kim Xuyên và bốn chữ học viện, cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng thật sự thu hút Phương Linh Quân lại là hai chữ sư phạm.Càng là người tri thức, càng thích nghiền ngẫm từng chữ một.“Kim tiên sinh, chữ sư trong hai chữ sư phạm chắc ý là sư phụ, giáo viên phải không? Còn phạm là ý gì?” Phương Linh Quân hỏi.Kim Phi nghe xong, vội cúi đầu uống hớp trà.Thật ra y đặt tên này, hoàn toàn là vì suy nghĩ quán tính.Đời trước trường học bồi dưỡng giáo viên, không phải đều tên là học viện sư phạm à?Y thật sự chưa từng nghĩ tại sao đại học sư phạm lại phải tên là đại học sư phạm.Có điều nếu Phương Linh Quân đã hỏi, y chắc chắn không thể đáp như vậy.Nhân lúc uống trà để chuẩn bị một chút, sau đó ngẩng đầu nói, “Phạm ý là gương mẫu, học viện sư phạm là nơi đào †ạo giáo viên, ta hy vọng những người đi ra từ đây, có thể gánh vác trách nhiệm trở thành một giáo viên xứng đáng, trở thành gương mẫu của giáo viên!”“Thì ra là vậy!” Phương Linh Quân ngộ ra, gật đầu, “Liễu Nhi, Tiểu Ninh, đi lấy giấy chuẩn bị mực!”“Phải!” Lục Liễu và Tiểu Ninh nhanh chóng chạy vào phòng, cầm bút mực, giấy, nghiên ra.Phương Linh Quân xắn tay áo lên, đứng nín thở tập trung suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút lông, viết mười chữ đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên liền một mạch.Mặc dù Kim Phi không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng vẫn cảm nhận được một “mùi vị' khác thường trong chữ của Phương Linh Quân.Đây chính là sức hấp dẫn của thư pháp.Dưới yêu cầu của Kim Phi, Phương Linh Quân lại thêm tên mình và ngày tháng vào phía sau.Đợi mực nước khô rồi, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào, bảo anh ta đưa đi chế tạo thành tấm biển.Bây giờ trong làng nuôi rất nhiều thợ mộc, chiều hôm đó đã chế tạo tấm biển xong.Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Linh Quân tập hợp các học trò ở bãi tập, cử hành lễ treo biển.Sách sử đời sau ghi chép, ngày mười tháng mười năm đầu tiên của vua mới, đại học đầu tiên của Đại Khang 'Đại học Hoa Hạ - học viên sư phạm Kim Xuyên thành lập ở làng Tây Hà, giáo dục bắt buộc chưa từng có trong toàn dân, cũng chính thức bắt đầu thực hiện...Kim Phi thân là người sáng lập học viện sư phạm, cũng tham gia nghỉ lễ treo biển, còn phát biểu nói chuyện trên nghi lễ.Y không giỏi diễn thuyết, chỉ nói mấy câu đơn giản là vội đi xuống.Nhưng đến lúc Phương Linh Quân phát biểu, ông cụ nói liên tục nửa tiếng liền.Lưu Bất Quần ngồi ở dưới nghe đến nỗi ngủ gà ngủ gật.Vốn dĩ ông ta rất hứng thú với các máy móc, sau khi đến làng Tây Hà, cứ như tới thiên đường vậy.

“Viết Đại học Hoa Hạ - Học viện sư phạm Kim Xuyên!”

Kim Phi lấy tờ giấy đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho Phương Linh Quân.

“Đại học Hoa Hạ? Học viện sư phạm Kim Xuyên?” Phương Linh Quân nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên tờ giấy, chìm vào suy nghĩ.

Ở Đại Khang, từ trước đến nay Hoa Hạ cũng là cách gọi của dân tộc Trung Nguyên.

Dù triều đại biến đổi thế nào, mọi người đều chưa từng phủ nhận bản thân là con cháu của Hoa Hạ.

Từ trong bốn chữ Đại học Hoa Hạ, Phương Linh Quân cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Kim Phi, cũng hiểu quyết tâm thống nhất Hoa Hạ của Kim Phi.

Mấy từ học viện sư phạm Kim Xuyên này, nói rõ mục tiêu tuyệt đối không chỉ là một học đường của Kim Phi.

Sau này nói không chừng sẽ có học việc sư phạm Miên Châu, học viện sư phạm Tây Châu, các loại học viện khác.

Kim Xuyên và bốn chữ học viện, cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng thật sự thu hút Phương Linh Quân lại là hai chữ sư phạm.

Càng là người tri thức, càng thích nghiền ngẫm từng chữ một.

“Kim tiên sinh, chữ sư trong hai chữ sư phạm chắc ý là sư phụ, giáo viên phải không? Còn phạm là ý gì?” Phương Linh Quân hỏi.

Kim Phi nghe xong, vội cúi đầu uống hớp trà.

Thật ra y đặt tên này, hoàn toàn là vì suy nghĩ quán tính.

Đời trước trường học bồi dưỡng giáo viên, không phải đều tên là học viện sư phạm à?

Y thật sự chưa từng nghĩ tại sao đại học sư phạm lại phải tên là đại học sư phạm.

Có điều nếu Phương Linh Quân đã hỏi, y chắc chắn không thể đáp như vậy.

Nhân lúc uống trà để chuẩn bị một chút, sau đó ngẩng đầu nói, “Phạm ý là gương mẫu, học viện sư phạm là nơi đào †ạo giáo viên, ta hy vọng những người đi ra từ đây, có thể gánh vác trách nhiệm trở thành một giáo viên xứng đáng, trở thành gương mẫu của giáo viên!”

“Thì ra là vậy!” Phương Linh Quân ngộ ra, gật đầu, “Liễu Nhi, Tiểu Ninh, đi lấy giấy chuẩn bị mực!”

“Phải!” Lục Liễu và Tiểu Ninh nhanh chóng chạy vào phòng, cầm bút mực, giấy, nghiên ra.

Phương Linh Quân xắn tay áo lên, đứng nín thở tập trung suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút lông, viết mười chữ đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên liền một mạch.

Mặc dù Kim Phi không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng vẫn cảm nhận được một “mùi vị' khác thường trong chữ của Phương Linh Quân.

Đây chính là sức hấp dẫn của thư pháp.

Dưới yêu cầu của Kim Phi, Phương Linh Quân lại thêm tên mình và ngày tháng vào phía sau.

Đợi mực nước khô rồi, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào, bảo anh ta đưa đi chế tạo thành tấm biển.

Bây giờ trong làng nuôi rất nhiều thợ mộc, chiều hôm đó đã chế tạo tấm biển xong.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Linh Quân tập hợp các học trò ở bãi tập, cử hành lễ treo biển.

Sách sử đời sau ghi chép, ngày mười tháng mười năm đầu tiên của vua mới, đại học đầu tiên của Đại Khang 'Đại học Hoa Hạ - học viên sư phạm Kim Xuyên thành lập ở làng Tây Hà, giáo dục bắt buộc chưa từng có trong toàn dân, cũng chính thức bắt đầu thực hiện...

Kim Phi thân là người sáng lập học viện sư phạm, cũng tham gia nghỉ lễ treo biển, còn phát biểu nói chuyện trên nghi lễ.

Y không giỏi diễn thuyết, chỉ nói mấy câu đơn giản là vội đi xuống.

Nhưng đến lúc Phương Linh Quân phát biểu, ông cụ nói liên tục nửa tiếng liền.

Lưu Bất Quần ngồi ở dưới nghe đến nỗi ngủ gà ngủ gật.

Vốn dĩ ông ta rất hứng thú với các máy móc, sau khi đến làng Tây Hà, cứ như tới thiên đường vậy.

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Viết Đại học Hoa Hạ - Học viện sư phạm Kim Xuyên!”Kim Phi lấy tờ giấy đã sớm chuẩn bị ra, đưa cho Phương Linh Quân.“Đại học Hoa Hạ? Học viện sư phạm Kim Xuyên?” Phương Linh Quân nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên tờ giấy, chìm vào suy nghĩ.Ở Đại Khang, từ trước đến nay Hoa Hạ cũng là cách gọi của dân tộc Trung Nguyên.Dù triều đại biến đổi thế nào, mọi người đều chưa từng phủ nhận bản thân là con cháu của Hoa Hạ.Từ trong bốn chữ Đại học Hoa Hạ, Phương Linh Quân cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Kim Phi, cũng hiểu quyết tâm thống nhất Hoa Hạ của Kim Phi.Mấy từ học viện sư phạm Kim Xuyên này, nói rõ mục tiêu tuyệt đối không chỉ là một học đường của Kim Phi.Sau này nói không chừng sẽ có học việc sư phạm Miên Châu, học viện sư phạm Tây Châu, các loại học viện khác.Kim Xuyên và bốn chữ học viện, cũng không cần nghĩ nhiều, nhưng thật sự thu hút Phương Linh Quân lại là hai chữ sư phạm.Càng là người tri thức, càng thích nghiền ngẫm từng chữ một.“Kim tiên sinh, chữ sư trong hai chữ sư phạm chắc ý là sư phụ, giáo viên phải không? Còn phạm là ý gì?” Phương Linh Quân hỏi.Kim Phi nghe xong, vội cúi đầu uống hớp trà.Thật ra y đặt tên này, hoàn toàn là vì suy nghĩ quán tính.Đời trước trường học bồi dưỡng giáo viên, không phải đều tên là học viện sư phạm à?Y thật sự chưa từng nghĩ tại sao đại học sư phạm lại phải tên là đại học sư phạm.Có điều nếu Phương Linh Quân đã hỏi, y chắc chắn không thể đáp như vậy.Nhân lúc uống trà để chuẩn bị một chút, sau đó ngẩng đầu nói, “Phạm ý là gương mẫu, học viện sư phạm là nơi đào †ạo giáo viên, ta hy vọng những người đi ra từ đây, có thể gánh vác trách nhiệm trở thành một giáo viên xứng đáng, trở thành gương mẫu của giáo viên!”“Thì ra là vậy!” Phương Linh Quân ngộ ra, gật đầu, “Liễu Nhi, Tiểu Ninh, đi lấy giấy chuẩn bị mực!”“Phải!” Lục Liễu và Tiểu Ninh nhanh chóng chạy vào phòng, cầm bút mực, giấy, nghiên ra.Phương Linh Quân xắn tay áo lên, đứng nín thở tập trung suy nghĩ một lát, sau đó cầm bút lông, viết mười chữ đại học Hoa Hạ, học viện sư phạm Kim Xuyên liền một mạch.Mặc dù Kim Phi không hiểu nhiều về thư pháp, nhưng vẫn cảm nhận được một “mùi vị' khác thường trong chữ của Phương Linh Quân.Đây chính là sức hấp dẫn của thư pháp.Dưới yêu cầu của Kim Phi, Phương Linh Quân lại thêm tên mình và ngày tháng vào phía sau.Đợi mực nước khô rồi, Kim Phi gọi Thiết Chùy vào, bảo anh ta đưa đi chế tạo thành tấm biển.Bây giờ trong làng nuôi rất nhiều thợ mộc, chiều hôm đó đã chế tạo tấm biển xong.Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Linh Quân tập hợp các học trò ở bãi tập, cử hành lễ treo biển.Sách sử đời sau ghi chép, ngày mười tháng mười năm đầu tiên của vua mới, đại học đầu tiên của Đại Khang 'Đại học Hoa Hạ - học viên sư phạm Kim Xuyên thành lập ở làng Tây Hà, giáo dục bắt buộc chưa từng có trong toàn dân, cũng chính thức bắt đầu thực hiện...Kim Phi thân là người sáng lập học viện sư phạm, cũng tham gia nghỉ lễ treo biển, còn phát biểu nói chuyện trên nghi lễ.Y không giỏi diễn thuyết, chỉ nói mấy câu đơn giản là vội đi xuống.Nhưng đến lúc Phương Linh Quân phát biểu, ông cụ nói liên tục nửa tiếng liền.Lưu Bất Quần ngồi ở dưới nghe đến nỗi ngủ gà ngủ gật.Vốn dĩ ông ta rất hứng thú với các máy móc, sau khi đến làng Tây Hà, cứ như tới thiên đường vậy.

Chương 2031