Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 2069

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Trung đội trưởng lo läng, sát thủ cũng lo lảng.Đường phong tỏa của người dân có hình tuyến tính, ban đầu chúng định xông ra khỏi vòng vây tại một trong những điểm yếu trong đó, sau đó nhanh chóng ẩn náu trong trấn'Vĩnh Lâm, trốn thoát dưới sự che chở của người dân.Nhưng bây giờ người dân vây lại quá nhiều, bản lĩnh chúng có cao cũng không đánh được.Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh chạy ra trước đó, đã đến rất gần chỗ người dân, chạy sang một bên đã không kịp nữa, chỉ đành giơ dao găm lên.“Đi chết đi cho ta!”Sát thủ mặt sẹo vung dao găm lên, hung dữ gầm.Cho dù không thoát ra được thật, hắn cũng muốn giết thêm vài nhân viên hộ tống làm đệm lưng.“Lão Bát, bình tĩnh! Kéo thêm vài người nữa”.Thủ lĩnh sát thủ hét lên.Tình hình này không còn khả năng rút lui vào rừng hoặc đánh ra ngoài, giết một vài thường dân hoặc nhân viên hộ tống cũng không có ý nghĩa gì.Cách duy nhất để phá vỡ tình hình này là bảt mấy con tin để đe dọa nhân viên hộ tống.“Được!”Sát thủ mặt sẹo đã hiểu ý của thủ lĩnh, nhanh chóng thu lại ý giết người.Thấy sát thủ muốn lao đến trước mặt người dân, một viên màu đen lăn vào giữa đám đông.Bùm! Một tiếng động vang lên, người dân xung quanh đều cảm thấy tia sáng trằng lóe lên trước mắt, sau đó không nhìn thấy gì cả.Thật ra các sát thủ vẫn luôn đề phòng bom chớp sáng, lựu đạn và đội hình mũi tên nỏ cầm tay của nhân viên hộ tống, nhưng lúc này có quá nhiều dân thường lao tới, mọi thứ rất hỗn loạn đến mức họ thậm chí còn không nhìn thấy.Ngay cả không ít nhân viên hộ tống cũng trúng chiêu, huống gì là chúng?Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh đều cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì cả.“Thôi xong Hai người đều cảm thấy hơi tuyệt vọng.Chúng vốn dĩ không chắc chắn mình có thể thoát ra khỏi vòng vây, bây giờ lại trở thành kẻ mù lại càng không có cơ hội.Phía Tây, sát thủ một tai cách đó khá gần, không bị chói hoàn tàn nhưng tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều.Lúc này nếu lao đến trước tức là đâm đầu vào chỗ chết, sát thủ một tai không do dự xoay người định quay lại trong rừng.Nhưng sao các nhân viên hộ tống có thể cho hẳn cơ hội đó chứ?Ngay khi sát thủ xoay người đi, một viên lựu đạn đen rơi xuống chân hắn.Sát thủ một tai không kịp cúi đầu xuống nhìn, vô thức lấy cánh tay che mắt lại.Tiếc là lần này nhân viên hộ tống không ném bom chớp. sáng mà là lựu đạn.Ẩm!Một tiếng nổ vang lên, sát thủ một tai hét lên thảm thiết, bị văng ra xa.Đến khi hẳn rơi xuống đất, cả người đã không biết bị dính bao nhiêu cát sắt, chân phải cũng bị nổ tung.Rơi xuống đất vùng vẫy chưa được bao lâu thì chết.“Chết chung đi!”

Trung đội trưởng lo läng, sát thủ cũng lo lảng.

Đường phong tỏa của người dân có hình tuyến tính, ban đầu chúng định xông ra khỏi vòng vây tại một trong những điểm yếu trong đó, sau đó nhanh chóng ẩn náu trong trấn

'Vĩnh Lâm, trốn thoát dưới sự che chở của người dân.

Nhưng bây giờ người dân vây lại quá nhiều, bản lĩnh chúng có cao cũng không đánh được.

Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh chạy ra trước đó, đã đến rất gần chỗ người dân, chạy sang một bên đã không kịp nữa, chỉ đành giơ dao găm lên.

“Đi chết đi cho ta!”

Sát thủ mặt sẹo vung dao găm lên, hung dữ gầm.

Cho dù không thoát ra được thật, hắn cũng muốn giết thêm vài nhân viên hộ tống làm đệm lưng.

“Lão Bát, bình tĩnh! Kéo thêm vài người nữa”.

Thủ lĩnh sát thủ hét lên.

Tình hình này không còn khả năng rút lui vào rừng hoặc đánh ra ngoài, giết một vài thường dân hoặc nhân viên hộ tống cũng không có ý nghĩa gì.

Cách duy nhất để phá vỡ tình hình này là bảt mấy con tin để đe dọa nhân viên hộ tống.

“Được!”

Sát thủ mặt sẹo đã hiểu ý của thủ lĩnh, nhanh chóng thu lại ý giết người.

Thấy sát thủ muốn lao đến trước mặt người dân, một viên màu đen lăn vào giữa đám đông.

Bùm! Một tiếng động vang lên, người dân xung quanh đều cảm thấy tia sáng trằng lóe lên trước mắt, sau đó không nhìn thấy gì cả.

Thật ra các sát thủ vẫn luôn đề phòng bom chớp sáng, lựu đạn và đội hình mũi tên nỏ cầm tay của nhân viên hộ tống, nhưng lúc này có quá nhiều dân thường lao tới, mọi thứ rất hỗn loạn đến mức họ thậm chí còn không nhìn thấy.

Ngay cả không ít nhân viên hộ tống cũng trúng chiêu, huống gì là chúng?

Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh đều cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì cả.

“Thôi xong Hai người đều cảm thấy hơi tuyệt vọng.

Chúng vốn dĩ không chắc chắn mình có thể thoát ra khỏi vòng vây, bây giờ lại trở thành kẻ mù lại càng không có cơ hội.

Phía Tây, sát thủ một tai cách đó khá gần, không bị chói hoàn tàn nhưng tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều.

Lúc này nếu lao đến trước tức là đâm đầu vào chỗ chết, sát thủ một tai không do dự xoay người định quay lại trong rừng.

Nhưng sao các nhân viên hộ tống có thể cho hẳn cơ hội đó chứ?

Ngay khi sát thủ xoay người đi, một viên lựu đạn đen rơi xuống chân hắn.

Sát thủ một tai không kịp cúi đầu xuống nhìn, vô thức lấy cánh tay che mắt lại.

Tiếc là lần này nhân viên hộ tống không ném bom chớp. sáng mà là lựu đạn.

Ẩm!

Một tiếng nổ vang lên, sát thủ một tai hét lên thảm thiết, bị văng ra xa.

Đến khi hẳn rơi xuống đất, cả người đã không biết bị dính bao nhiêu cát sắt, chân phải cũng bị nổ tung.

Rơi xuống đất vùng vẫy chưa được bao lâu thì chết.

“Chết chung đi!”

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Trung đội trưởng lo läng, sát thủ cũng lo lảng.Đường phong tỏa của người dân có hình tuyến tính, ban đầu chúng định xông ra khỏi vòng vây tại một trong những điểm yếu trong đó, sau đó nhanh chóng ẩn náu trong trấn'Vĩnh Lâm, trốn thoát dưới sự che chở của người dân.Nhưng bây giờ người dân vây lại quá nhiều, bản lĩnh chúng có cao cũng không đánh được.Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh chạy ra trước đó, đã đến rất gần chỗ người dân, chạy sang một bên đã không kịp nữa, chỉ đành giơ dao găm lên.“Đi chết đi cho ta!”Sát thủ mặt sẹo vung dao găm lên, hung dữ gầm.Cho dù không thoát ra được thật, hắn cũng muốn giết thêm vài nhân viên hộ tống làm đệm lưng.“Lão Bát, bình tĩnh! Kéo thêm vài người nữa”.Thủ lĩnh sát thủ hét lên.Tình hình này không còn khả năng rút lui vào rừng hoặc đánh ra ngoài, giết một vài thường dân hoặc nhân viên hộ tống cũng không có ý nghĩa gì.Cách duy nhất để phá vỡ tình hình này là bảt mấy con tin để đe dọa nhân viên hộ tống.“Được!”Sát thủ mặt sẹo đã hiểu ý của thủ lĩnh, nhanh chóng thu lại ý giết người.Thấy sát thủ muốn lao đến trước mặt người dân, một viên màu đen lăn vào giữa đám đông.Bùm! Một tiếng động vang lên, người dân xung quanh đều cảm thấy tia sáng trằng lóe lên trước mắt, sau đó không nhìn thấy gì cả.Thật ra các sát thủ vẫn luôn đề phòng bom chớp sáng, lựu đạn và đội hình mũi tên nỏ cầm tay của nhân viên hộ tống, nhưng lúc này có quá nhiều dân thường lao tới, mọi thứ rất hỗn loạn đến mức họ thậm chí còn không nhìn thấy.Ngay cả không ít nhân viên hộ tống cũng trúng chiêu, huống gì là chúng?Sát thủ mặt sẹo và thủ lĩnh đều cảm thấy trước mắt trắng xóa, sau đó không nhìn thấy gì cả.“Thôi xong Hai người đều cảm thấy hơi tuyệt vọng.Chúng vốn dĩ không chắc chắn mình có thể thoát ra khỏi vòng vây, bây giờ lại trở thành kẻ mù lại càng không có cơ hội.Phía Tây, sát thủ một tai cách đó khá gần, không bị chói hoàn tàn nhưng tầm nhìn bị ảnh hưởng rất nhiều.Lúc này nếu lao đến trước tức là đâm đầu vào chỗ chết, sát thủ một tai không do dự xoay người định quay lại trong rừng.Nhưng sao các nhân viên hộ tống có thể cho hẳn cơ hội đó chứ?Ngay khi sát thủ xoay người đi, một viên lựu đạn đen rơi xuống chân hắn.Sát thủ một tai không kịp cúi đầu xuống nhìn, vô thức lấy cánh tay che mắt lại.Tiếc là lần này nhân viên hộ tống không ném bom chớp. sáng mà là lựu đạn.Ẩm!Một tiếng nổ vang lên, sát thủ một tai hét lên thảm thiết, bị văng ra xa.Đến khi hẳn rơi xuống đất, cả người đã không biết bị dính bao nhiêu cát sắt, chân phải cũng bị nổ tung.Rơi xuống đất vùng vẫy chưa được bao lâu thì chết.“Chết chung đi!”

Chương 2069