Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 2291

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Xuyên gần sông Gia Lăng, Tây Xuyên gần sông Kim Mã, một nhánh của sông Mân, cuối cùng cả hai cũng sẽ hợp vào dòng chính của Trường Giang, Trấn Viễn số hai gặp phải quân Uy Thắng cũng không lạ.Điều kì lạ chính là dựa vào lời nói của Khánh Mộ Lam, lúc cô ấy rời đi, quân Uy Thăng vẫn còn ở bờ sông Kim Mã chờ thuyền chở lương thực vận chuyển, mà sông Kim Mã ở thượng nguồn, sông Gia Lăng ở hạ nguồn, theo lý mà nói thì quân Uy Thắng hẳn phải ở phía sau Kim Phi mới đúng, sao lại chạy đến trước mặt rồi?Kim Phi đứng dậy chạy tới trước boong thuyền, quả nhiên thấy trên mặt sông phía trước có một đội thuyền.Y cầm kính viễn vọng lên nhắm vào ngay lá cờ lớn trên cột buồm để nhìn, thực sự là cờ của quân Uy Thắng."Phái ca-nô đi qua nhìn thử!"Kim Phi nhắc nhở: "Cẩn thận người của Tương vương giả mạo quân Uy Thắng, bảo các huynh đệ trên ca-nô chú ý."Chuyện kiểu này không phải chưa từng xảy ra.Bây giờ thủy tặc hoành hành, có một ít thuyền buôn vì muốn tránh bị thủy tặc quấy rầy, bèn treo cờ đen của Tiêu cục Trấn Viễn lên.Thuyền buôn có thể nghĩ ra cách này, thủy quân của Tương vương chắc chắn cũng có thể nghĩ đến.Biết cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.Chỉ chốc lát sau, hai chiếc ca-nô dò đường ở trước mặt tăng tốc lái về đội thuyền phía trước.Nữ binh lính trên boong cũng tạm ngừng tập luyện, chạy đến bên cạnh cung nỏ hạng nặng và xe băn đá, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu.Nhưng cũng không lâu sau, Kim Phi bỗng thấy chiếc ca-nô quay trở lại, bên trên còn có thêm hai người nữa, chính là Trần Phượng Chí ở tiểu đoàn Thiết Hổ, và Ngụy Đại Đồng ở Cục vận tải, Ngụy Đại Đồng còn đeo một chiếc hộp màu đen trên lưng, khá dài, nhìn như hộp kiếm của hiệp khách vậy.Thấy Kim Phi, Trần Phượng Chí bèn vẫy tay chào hỏi Kim Phi từ xa.Kim Phi xua tay, ra hiệu cho các nữ công nhân thu lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.Trần Phượng Chí cũng tới rồi, chắc chắn là quân Uy Thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.Ca-nô chạy một vòng phía sau Trấn Viễn số hai, sau đó đã đuổi kịp thuyền lớn, từ từ tiến đến gần.Thiết Chùy ném thang dây xuống, Trần Phượng Chí và Ngụy Đại Đồng leo thang dây lên thuyền."Tiên sinh, cuối cùng cũng gặp lại ngài rồi!" Trân Phượng Chí thấy Kim Phi, tỏ ra cực kì kích động.Ban đầu tiểu đoàn Thiết Hổ bị cướp mất dãy núi Mỏ Vịt, tiêu cục Trấn Viễn đã giúp bọn họ đoạt lại.Sau đó anh ta lại tham dự chiến dịch dốc Đại Mãng với Kim Phi, thấy tận mắt Kim Phi lấy ít thắng nhiều, được coi như một người hâm mộ của Kim Phi.Đáng tiếc là sau chiến dịch dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng không đi đến Tây Xuyên nữa, Trần Phượng Chí lại là lão đại của tiểu đoàn Thiết Hổ, không thể tự ý bỏ bê chức vụ, hai người cũng chưa từng gặp lại.Thật ra thì lần này Khánh Hâm Nghiêu muốn để tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại Tây Xuyên, nhưng Trần Phượng Chí nghe nói anh †a không được đi, nhất quyết dẫn một đám binh lính theo xin ra trận, Khánh Hâm Nghiêu sợ Kim Phi và Cửu công chúa sau khi biết sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Trần Phượng Chí.Vì thế Mạnh Thiên Hải còn nghiêm khắc mắng Trần Phượng Chí một trận, bảo anh ta sau này cẩn thận Khánh Hâm

Kim Xuyên gần sông Gia Lăng, Tây Xuyên gần sông Kim Mã, một nhánh của sông Mân, cuối cùng cả hai cũng sẽ hợp vào dòng chính của Trường Giang, Trấn Viễn số hai gặp phải quân Uy Thắng cũng không lạ.

Điều kì lạ chính là dựa vào lời nói của Khánh Mộ Lam, lúc cô ấy rời đi, quân Uy Thăng vẫn còn ở bờ sông Kim Mã chờ thuyền chở lương thực vận chuyển, mà sông Kim Mã ở thượng nguồn, sông Gia Lăng ở hạ nguồn, theo lý mà nói thì quân Uy Thắng hẳn phải ở phía sau Kim Phi mới đúng, sao lại chạy đến trước mặt rồi?

Kim Phi đứng dậy chạy tới trước boong thuyền, quả nhiên thấy trên mặt sông phía trước có một đội thuyền.

Y cầm kính viễn vọng lên nhắm vào ngay lá cờ lớn trên cột buồm để nhìn, thực sự là cờ của quân Uy Thắng.

"Phái ca-nô đi qua nhìn thử!"

Kim Phi nhắc nhở: "Cẩn thận người của Tương vương giả mạo quân Uy Thắng, bảo các huynh đệ trên ca-nô chú ý."

Chuyện kiểu này không phải chưa từng xảy ra.

Bây giờ thủy tặc hoành hành, có một ít thuyền buôn vì muốn tránh bị thủy tặc quấy rầy, bèn treo cờ đen của Tiêu cục Trấn Viễn lên.

Thuyền buôn có thể nghĩ ra cách này, thủy quân của Tương vương chắc chắn cũng có thể nghĩ đến.

Biết cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.

Chỉ chốc lát sau, hai chiếc ca-nô dò đường ở trước mặt tăng tốc lái về đội thuyền phía trước.

Nữ binh lính trên boong cũng tạm ngừng tập luyện, chạy đến bên cạnh cung nỏ hạng nặng và xe băn đá, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu.

Nhưng cũng không lâu sau, Kim Phi bỗng thấy chiếc ca-nô quay trở lại, bên trên còn có thêm hai người nữa, chính là Trần Phượng Chí ở tiểu đoàn Thiết Hổ, và Ngụy Đại Đồng ở Cục vận tải, Ngụy Đại Đồng còn đeo một chiếc hộp màu đen trên lưng, khá dài, nhìn như hộp kiếm của hiệp khách vậy.

Thấy Kim Phi, Trần Phượng Chí bèn vẫy tay chào hỏi Kim Phi từ xa.

Kim Phi xua tay, ra hiệu cho các nữ công nhân thu lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.

Trần Phượng Chí cũng tới rồi, chắc chắn là quân Uy Thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.

Ca-nô chạy một vòng phía sau Trấn Viễn số hai, sau đó đã đuổi kịp thuyền lớn, từ từ tiến đến gần.

Thiết Chùy ném thang dây xuống, Trần Phượng Chí và Ngụy Đại Đồng leo thang dây lên thuyền.

"Tiên sinh, cuối cùng cũng gặp lại ngài rồi!" Trân Phượng Chí thấy Kim Phi, tỏ ra cực kì kích động.

Ban đầu tiểu đoàn Thiết Hổ bị cướp mất dãy núi Mỏ Vịt, tiêu cục Trấn Viễn đã giúp bọn họ đoạt lại.

Sau đó anh ta lại tham dự chiến dịch dốc Đại Mãng với Kim Phi, thấy tận mắt Kim Phi lấy ít thắng nhiều, được coi như một người hâm mộ của Kim Phi.

Đáng tiếc là sau chiến dịch dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng không đi đến Tây Xuyên nữa, Trần Phượng Chí lại là lão đại của tiểu đoàn Thiết Hổ, không thể tự ý bỏ bê chức vụ, hai người cũng chưa từng gặp lại.

Thật ra thì lần này Khánh Hâm Nghiêu muốn để tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại Tây Xuyên, nhưng Trần Phượng Chí nghe nói anh †a không được đi, nhất quyết dẫn một đám binh lính theo xin ra trận, Khánh Hâm Nghiêu sợ Kim Phi và Cửu công chúa sau khi biết sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Trần Phượng Chí.

Vì thế Mạnh Thiên Hải còn nghiêm khắc mắng Trần Phượng Chí một trận, bảo anh ta sau này cẩn thận Khánh Hâm

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Xuyên gần sông Gia Lăng, Tây Xuyên gần sông Kim Mã, một nhánh của sông Mân, cuối cùng cả hai cũng sẽ hợp vào dòng chính của Trường Giang, Trấn Viễn số hai gặp phải quân Uy Thắng cũng không lạ.Điều kì lạ chính là dựa vào lời nói của Khánh Mộ Lam, lúc cô ấy rời đi, quân Uy Thăng vẫn còn ở bờ sông Kim Mã chờ thuyền chở lương thực vận chuyển, mà sông Kim Mã ở thượng nguồn, sông Gia Lăng ở hạ nguồn, theo lý mà nói thì quân Uy Thắng hẳn phải ở phía sau Kim Phi mới đúng, sao lại chạy đến trước mặt rồi?Kim Phi đứng dậy chạy tới trước boong thuyền, quả nhiên thấy trên mặt sông phía trước có một đội thuyền.Y cầm kính viễn vọng lên nhắm vào ngay lá cờ lớn trên cột buồm để nhìn, thực sự là cờ của quân Uy Thắng."Phái ca-nô đi qua nhìn thử!"Kim Phi nhắc nhở: "Cẩn thận người của Tương vương giả mạo quân Uy Thắng, bảo các huynh đệ trên ca-nô chú ý."Chuyện kiểu này không phải chưa từng xảy ra.Bây giờ thủy tặc hoành hành, có một ít thuyền buôn vì muốn tránh bị thủy tặc quấy rầy, bèn treo cờ đen của Tiêu cục Trấn Viễn lên.Thuyền buôn có thể nghĩ ra cách này, thủy quân của Tương vương chắc chắn cũng có thể nghĩ đến.Biết cẩn thận thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm.Chỉ chốc lát sau, hai chiếc ca-nô dò đường ở trước mặt tăng tốc lái về đội thuyền phía trước.Nữ binh lính trên boong cũng tạm ngừng tập luyện, chạy đến bên cạnh cung nỏ hạng nặng và xe băn đá, đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu.Nhưng cũng không lâu sau, Kim Phi bỗng thấy chiếc ca-nô quay trở lại, bên trên còn có thêm hai người nữa, chính là Trần Phượng Chí ở tiểu đoàn Thiết Hổ, và Ngụy Đại Đồng ở Cục vận tải, Ngụy Đại Đồng còn đeo một chiếc hộp màu đen trên lưng, khá dài, nhìn như hộp kiếm của hiệp khách vậy.Thấy Kim Phi, Trần Phượng Chí bèn vẫy tay chào hỏi Kim Phi từ xa.Kim Phi xua tay, ra hiệu cho các nữ công nhân thu lại cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá.Trần Phượng Chí cũng tới rồi, chắc chắn là quân Uy Thắng, không còn nghi ngờ gì nữa.Ca-nô chạy một vòng phía sau Trấn Viễn số hai, sau đó đã đuổi kịp thuyền lớn, từ từ tiến đến gần.Thiết Chùy ném thang dây xuống, Trần Phượng Chí và Ngụy Đại Đồng leo thang dây lên thuyền."Tiên sinh, cuối cùng cũng gặp lại ngài rồi!" Trân Phượng Chí thấy Kim Phi, tỏ ra cực kì kích động.Ban đầu tiểu đoàn Thiết Hổ bị cướp mất dãy núi Mỏ Vịt, tiêu cục Trấn Viễn đã giúp bọn họ đoạt lại.Sau đó anh ta lại tham dự chiến dịch dốc Đại Mãng với Kim Phi, thấy tận mắt Kim Phi lấy ít thắng nhiều, được coi như một người hâm mộ của Kim Phi.Đáng tiếc là sau chiến dịch dốc Đại Mãng, Kim Phi cũng không đi đến Tây Xuyên nữa, Trần Phượng Chí lại là lão đại của tiểu đoàn Thiết Hổ, không thể tự ý bỏ bê chức vụ, hai người cũng chưa từng gặp lại.Thật ra thì lần này Khánh Hâm Nghiêu muốn để tiểu đoàn Thiết Hổ ở lại Tây Xuyên, nhưng Trần Phượng Chí nghe nói anh †a không được đi, nhất quyết dẫn một đám binh lính theo xin ra trận, Khánh Hâm Nghiêu sợ Kim Phi và Cửu công chúa sau khi biết sẽ suy nghĩ nhiều, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Trần Phượng Chí.Vì thế Mạnh Thiên Hải còn nghiêm khắc mắng Trần Phượng Chí một trận, bảo anh ta sau này cẩn thận Khánh Hâm

Chương 2291