Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 2583

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Mau gọi nó trở về!”Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẵng lên.“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” chim ưng cũng vô cùng lo lắng.Người thuần hóa “Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào.Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, läc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.Hải Đông Thanh võ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.“Được rồi!"Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hẳn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.Vừa chạy hẳn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!Quân Tân Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tân Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tân Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”

“Mau gọi nó trở về!”

Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẵng lên.

“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” chim ưng cũng vô cùng lo lắng.

Người thuần hóa “Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”

Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”

“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.

Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, läc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.

“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”

Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.

Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.

Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh võ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.

Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.

Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.

Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.

“Được rồi!"

Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.

Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!

Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hẳn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy hẳn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”

Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.

Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!

Quân Tân Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tân Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!

Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!

Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tân Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?

Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.

“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Mau gọi nó trở về!”Trần An Tiệp thấy Hải Đông Thanh vẫn tiếp tục phi tới, gấp gáp đến mức thiếu chút nữa nhảy cẵng lên.“Ta cũng muốn, nhưng vô ích thôi!” chim ưng cũng vô cùng lo lắng.Người thuần hóa “Điện hạ, chim nghe phải tiếng nổ trong cự li gần, tai sẽ không nghe được trong thời gian rất lâu!”Đội trưởng đội cận vệ của Trần An Tiệp nhỏ giọng nhắc nhở: “Hải Đông Thanh có thể sẽ bị tiếng nổ làm điếc tai!”“Nổ tới điếc luôn ư?” Trần An Tiệp hơi ngạc nhiên.Thân làm thái tử nhưng hắn chưa từng đứng gần bất kì một vụ nổ nào.Trong lúc hai người đang nói chuyện, Hải Đông Thanh đã bay trở lại, läc lư đậu xuống vai của người thuần hóa chim ưng.“Nhanh lên, giờ hãy bảo nó tiêu diệt quả khinh khí cầu còn lại!”Trần An Tiệp thúc giục người thuần hóa chim ưng.Người thuần hóa chim ưng đặt Hải Đông Thanh trên cánh tay mình, sau đó đột nhiên giơ tay chỉ vào khinh khí cầu.Đây chính là tín hiệu tấn công của Hải Đông Thanh.Hải Đông Thanh võ cánh vài lần rồi bay lên, nhưng thay vì bay về phía khinh khí cầu, nó vỗ cánh vài cái rồi đáp xuống vai người thuần hóa chim ưng.Người thuần hóa chim ưng bực bội, một lần nữa đặt Hải Đông Thanh lên cánh tay rồi hất ra ngoài.Sợ nó lại rơi xuống một lần nữa, người thuần hóa chim ưng còn móc từ trong ngực ra một chiếc roi nhỏ.Hải Đông Thanh thấy roi vội vàng bay lên mấy mét, nhưng nó vẫn không tấn công khinh khí cầu mà lại bay qua lại trên đỉnh đầu của người thuần hóa chim ưng.“Được rồi!"Trần An Tiệp dù không biết huấn luyện chim ưng, nhưng hắn vẫn biết Hải Đông Thanh bị vụ nổ dọa sợ.Nếu không có Hải Đông Thanh, khinh khí cầu sẽ là bất khả chiến bại!Bởi vì phải giữ hình tượng thái tử, Trần An Tiệp rất ít khi sải bước, nhưng lúc này hẳn nhận thấy khinh khí cầu đang lao tới, Trần An Tiệp quay đầu bỏ chạy.Vừa chạy hẳn vừa hô to: “Mau lên, tất cả mọi người lập tức rút lui!”Núi Ô Đầu cũng không quá lớn nhưng mấy chục ngàn quân Tần Vương tụ họp ở đó nên vô cùng đông đúc.Không cần phải nhắm, khi khinh khí cầu bay tới, cứ nhắm mắt ném lựu đạn xuống, chỉ cần một quả là có thể nổ tung một khu vực rộng lớn!Quân Tân Vương dường như đã từng thấy khinh khí cầu đáng sợ thế nào, nên khi thấy khinh khí cầu càng lúc càng gần, mà Hải Đông Thanh lại chẳng tấn công, quân Tân Vương không cần mệnh lệnh của Trần An Tiệp đã lập tức lao xuống núi!Lúc này, bọn họ nhớ ra đã đã từng bị khinh khí cầu và phi thuyền dọa cho sợ hãi!Núi Ô Đầu dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, đường lên núi cũng chỉ có một, hơn nữa còn không rộng lắm. Lúc đầu quân Tân Vương phải đứng xếp hàng mấy ngày mới lên được, hiện giờ muốn rút lui đâu phải chuyện đơn giản?Đường xuống núi đông đúc đến mức nước chảy còn không lọt, ngay cả Trần An Tiệp cũng bị chặn lại phía sau.“Nhường đường một chút! Để cho thái tử điện hạ còn có đường ra!”

Chương 2583