Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 2587
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nhìn thi thể của người thuần hóa chim ưng, Trần An Tiệp cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung đến nơi, nếu không phải đội trưởng đội thân vệ đỡ lấy kịp thời, chắc chắn hắn đã đặt mông ngồi trên đất rồi.Như thế cũng không phải do tình cảm của hẳn với người thuần hóa chim ưng tốt bao nhiêu, hay người thuần hóa chim ưng chết hắn đau lòng, mà là hắn biết rõ tầm quan trọng của người thuần hóa chim ưng với quân Tấn Vương.Người Đông Man chỉ phái hai người thuần hóa chim ưng và hai con Hải Đông Thanh ra, một con ở đây, còn con còn lạiở thành Tấn Vương, phụ trách bảo vệ Tấn vương.Không có người thuần hóa chim ưng, đợi đến lần sau khinh khí cầu đánh đến, thì bọn họ lấy gì chống cự lại được?Bọn họ cũng không biết cách điều khiển Hải Đông Thanh.Trần An Tiệp nghĩ tới đây thì vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hải Đông Thanh đâu?""Hải Đông Thanh bay mất rồi..." Đội trưởng đội thân vệ đau khổ trả lời.Trần An Tiệp nghe thấy câu trả lời này, đầu óc hản lại choáng váng hơn.Không đợi hắn lấy lại tinh thần đã nghe thấy một âm thanh ồn ào từ nơi xa.Hắn đang định phát cáu, thì lại thấy đội trưởng đội thân vệ cũng nhìn về phía nơi xa rồi sững sờ.Trần An Tiệp thuận theo âm thanh của đội trưởng đội thân vệ mà nhìn qua, cả người cũng ngây dại.Hản nhìn thấy, trên bầu trời phương bắc, đang có một chấm đen nhỏ nhanh chóng tời gần."Phi...phi thuyền..." Da đầu Trần An Tiệp bắt đầu tê dại!Trước đó khinh khí cầu đã làm bọn họ tổn thất nặng nề, huống hồ phi thuyền có tính cơ động mạnh hơn?Vất vả lắm trên núi Ô Đầu mới yên ổn được, giờ lại trở nên hỗn loạn.Hơn nữa còn hỗn loạn hơn lúc nấy.Bởi vì binh sĩ của Tấn vương cũng biết, phi thuyền còn đáng sợ hơn cả khinh khí cầu!Trần An Tiệp cũng không rảnh quan tâm đến những thứ khác, tranh thủ thời gian xông đến gần đội trưởng đội thân vệnói: "Mau, đưa bản vương xuống núi."Khinh khí cầu không thể quay đầu lại, nên lần trước bọn họ có thể trốn ở phía sau doanh trại.Nhưng phi thuyền lại có thể quay đầu, bọn họ mà vẫn trốn trong doanh trại thì sẽ không an toàn!Cho nên Trần An Tiệp biết, chỉ có xuống núi bọn họ mới có đường sống!"Điện hạ, khả năng là chúng ta không kịp xuống núi nữa!”Đội trưởng đội thân vệ nhìn về phương nam, vẻ mặt bất đắc dĩ.Lúc này một đám binh lính đã chặn đường xuống núi, dù bọn họ có thể chen qua, thì cũng không kịp thời gian.
Nhìn thi thể của người thuần hóa chim ưng, Trần An Tiệp cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung đến nơi, nếu không phải đội trưởng đội thân vệ đỡ lấy kịp thời, chắc chắn hắn đã đặt mông ngồi trên đất rồi.
Như thế cũng không phải do tình cảm của hẳn với người thuần hóa chim ưng tốt bao nhiêu, hay người thuần hóa chim ưng chết hắn đau lòng, mà là hắn biết rõ tầm quan trọng của người thuần hóa chim ưng với quân Tấn Vương.
Người Đông Man chỉ phái hai người thuần hóa chim ưng và hai con Hải Đông Thanh ra, một con ở đây, còn con còn lại
ở thành Tấn Vương, phụ trách bảo vệ Tấn vương.
Không có người thuần hóa chim ưng, đợi đến lần sau khinh khí cầu đánh đến, thì bọn họ lấy gì chống cự lại được?
Bọn họ cũng không biết cách điều khiển Hải Đông Thanh.
Trần An Tiệp nghĩ tới đây thì vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hải Đông Thanh đâu?"
"Hải Đông Thanh bay mất rồi..." Đội trưởng đội thân vệ đau khổ trả lời.
Trần An Tiệp nghe thấy câu trả lời này, đầu óc hản lại choáng váng hơn.
Không đợi hắn lấy lại tinh thần đã nghe thấy một âm thanh ồn ào từ nơi xa.
Hắn đang định phát cáu, thì lại thấy đội trưởng đội thân vệ cũng nhìn về phía nơi xa rồi sững sờ.
Trần An Tiệp thuận theo âm thanh của đội trưởng đội thân vệ mà nhìn qua, cả người cũng ngây dại.
Hản nhìn thấy, trên bầu trời phương bắc, đang có một chấm đen nhỏ nhanh chóng tời gần.
"Phi...phi thuyền..." Da đầu Trần An Tiệp bắt đầu tê dại!
Trước đó khinh khí cầu đã làm bọn họ tổn thất nặng nề, huống hồ phi thuyền có tính cơ động mạnh hơn?
Vất vả lắm trên núi Ô Đầu mới yên ổn được, giờ lại trở nên hỗn loạn.
Hơn nữa còn hỗn loạn hơn lúc nấy.
Bởi vì binh sĩ của Tấn vương cũng biết, phi thuyền còn đáng sợ hơn cả khinh khí cầu!
Trần An Tiệp cũng không rảnh quan tâm đến những thứ khác, tranh thủ thời gian xông đến gần đội trưởng đội thân vệ
nói: "Mau, đưa bản vương xuống núi."
Khinh khí cầu không thể quay đầu lại, nên lần trước bọn họ có thể trốn ở phía sau doanh trại.
Nhưng phi thuyền lại có thể quay đầu, bọn họ mà vẫn trốn trong doanh trại thì sẽ không an toàn!
Cho nên Trần An Tiệp biết, chỉ có xuống núi bọn họ mới có đường sống!
"Điện hạ, khả năng là chúng ta không kịp xuống núi nữa!”
Đội trưởng đội thân vệ nhìn về phương nam, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lúc này một đám binh lính đã chặn đường xuống núi, dù bọn họ có thể chen qua, thì cũng không kịp thời gian.
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nhìn thi thể của người thuần hóa chim ưng, Trần An Tiệp cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung đến nơi, nếu không phải đội trưởng đội thân vệ đỡ lấy kịp thời, chắc chắn hắn đã đặt mông ngồi trên đất rồi.Như thế cũng không phải do tình cảm của hẳn với người thuần hóa chim ưng tốt bao nhiêu, hay người thuần hóa chim ưng chết hắn đau lòng, mà là hắn biết rõ tầm quan trọng của người thuần hóa chim ưng với quân Tấn Vương.Người Đông Man chỉ phái hai người thuần hóa chim ưng và hai con Hải Đông Thanh ra, một con ở đây, còn con còn lạiở thành Tấn Vương, phụ trách bảo vệ Tấn vương.Không có người thuần hóa chim ưng, đợi đến lần sau khinh khí cầu đánh đến, thì bọn họ lấy gì chống cự lại được?Bọn họ cũng không biết cách điều khiển Hải Đông Thanh.Trần An Tiệp nghĩ tới đây thì vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Hải Đông Thanh đâu?""Hải Đông Thanh bay mất rồi..." Đội trưởng đội thân vệ đau khổ trả lời.Trần An Tiệp nghe thấy câu trả lời này, đầu óc hản lại choáng váng hơn.Không đợi hắn lấy lại tinh thần đã nghe thấy một âm thanh ồn ào từ nơi xa.Hắn đang định phát cáu, thì lại thấy đội trưởng đội thân vệ cũng nhìn về phía nơi xa rồi sững sờ.Trần An Tiệp thuận theo âm thanh của đội trưởng đội thân vệ mà nhìn qua, cả người cũng ngây dại.Hản nhìn thấy, trên bầu trời phương bắc, đang có một chấm đen nhỏ nhanh chóng tời gần."Phi...phi thuyền..." Da đầu Trần An Tiệp bắt đầu tê dại!Trước đó khinh khí cầu đã làm bọn họ tổn thất nặng nề, huống hồ phi thuyền có tính cơ động mạnh hơn?Vất vả lắm trên núi Ô Đầu mới yên ổn được, giờ lại trở nên hỗn loạn.Hơn nữa còn hỗn loạn hơn lúc nấy.Bởi vì binh sĩ của Tấn vương cũng biết, phi thuyền còn đáng sợ hơn cả khinh khí cầu!Trần An Tiệp cũng không rảnh quan tâm đến những thứ khác, tranh thủ thời gian xông đến gần đội trưởng đội thân vệnói: "Mau, đưa bản vương xuống núi."Khinh khí cầu không thể quay đầu lại, nên lần trước bọn họ có thể trốn ở phía sau doanh trại.Nhưng phi thuyền lại có thể quay đầu, bọn họ mà vẫn trốn trong doanh trại thì sẽ không an toàn!Cho nên Trần An Tiệp biết, chỉ có xuống núi bọn họ mới có đường sống!"Điện hạ, khả năng là chúng ta không kịp xuống núi nữa!”Đội trưởng đội thân vệ nhìn về phương nam, vẻ mặt bất đắc dĩ.Lúc này một đám binh lính đã chặn đường xuống núi, dù bọn họ có thể chen qua, thì cũng không kịp thời gian.