Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 2609
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kế sách của Trương Lương là dùng khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng.Lý Lăng Duệ cũng không còn lựa chọn nào khác, hẳn chỉ có thể phái chim ưng ra ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ bay trên không trung đại quân Đảng Hạng để oanh tạc.Hiện tại hai bên đang so sánh xem quân Thục có khinh khí cầu hay là Lý Lăng Duệ có nhiều chim ưng hơn, không còn phương diện nào khác.Ngay cả thời gian suy nghĩ sách lược ứng đối Lý Lăng Duệ cũng không có.Từ lúc một đám khinh khí cầu bay lên bầu trời lại bị nổ bùm rồi rơi xuống, từng con chim ưng của Đảng Hạng bị nổ chết.Khi khinh khí cầu còn mỗi một cái cuối cùng, biểu cảm mọi người trở nên nghiêm trọng.Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc khinh khí cầu cuối cùng đó bay lên không trung.Nhưng điều khiến cho bọn Kim Phi thất vọng là khi khinh khí cầu vừa bay lên được vài chục trượng, thì họ thấy một con chim ưng bay từ doanh trại Đảng Hạng ra.Một phút đồng hồ sau, khinh khí cầu nổ mạnh, chim ưng cũng bị nổ lây mà chết.“Tiên sinh, Lương ca, khinh khí cầu đã hết..” Đại Tráng báo cáo.“Người Đảng Hạng chết tiệt, sao chúng có thể chuẩn bị nhiều chim ưng đến thế?” Trần Phượng Chí nghiến răng, nói: “Bọn chúng đưa tất cả chỗ chim ưng trên Đảng Hạng ra đây sao?"“Đảng Hạng vốn có tập tục nuôi chim ưng để săn thú, thế nên số lượng chim ưng họ có rất nhiều.”Trương Lương bất đắc dĩ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, hiện tại chỉ còn có phi thuyền, ngài còn muốn cho phi thuyền nghênh chiến sao?”“Còn có bao nhiêu phi thuyền?” Kim Phi hỏi.“Gần núi Ô Đầu có một chiếc, hiện tại trong doanh địa còn có hai chiếc.” Trương Lương trả lời.Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Giữ lại một chiếc để dành khẩn cấp, còn lại một chiếc thì thả ra, lỡ đâu người Đảng Hạng cũng chỉ còn lại một con chim ưng cuối cùng thì sao?”“Vâng!” Trương Lương gật đầu, anh ta liếc mắt ra hiệu cho. Hầu Tử.Chẳng mấy chốc, một chiếc phi thuyền đã chậm rãi bay từ kênh Hoàng Đồng lên không trung.Giữa trung tâm đội quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ buông kính viễn vọng trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.Chim ưng của bọn chúng cũng chẳng còn mấy con, lúc nãy Lý Lăng Duệ vừa sợ hãi vừa hồi hộp.May mà giờ quân Thục lại phóng phi thuyền, chứng minh là họ đã hết khinh khí cầu rồi.Phi thuyền cần có máy hơi nước mới chạy được, chỉ một cái máy hơi nước đã nặng hơn khinh khí cầu rất nhiều lần, chắc chắn quân Thục sẽ không mang đến quá nhiều!Quả nhiên, sau khi phi thuyền và chim ưng 'cùng chết, phía quân Thục không còn khinh khí cầu và phi thuyền bay lên nữa.Nỗi sầu lo của Lý Lăng Duệ cũng tạm thời biến mất, nhưng hắn không hề khinh địch, mà còn sai người quan sát cặn kế không trung hai mươi bốn giờ, phòng ngừa quân Thục lại đánh bất ngờ.“Phái người truyền tin khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh trưng dụng thêm một ít chim ưng, sau đó mau chóng đưa đến đây!"Lý Lăng Duệ sai phái: “Mặt khác, phái người đi thông báo Trần An Tiệp, chắc chắn Kim Phi sẽ sai người vận chuyển khinh khí cầu từ Xuyên Thục đến, bảo hắn là bất kể như thế nào, cũng phải cản trở người của Kim Phi!
Kế sách của Trương Lương là dùng khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng.
Lý Lăng Duệ cũng không còn lựa chọn nào khác, hẳn chỉ có thể phái chim ưng ra ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ bay trên không trung đại quân Đảng Hạng để oanh tạc.
Hiện tại hai bên đang so sánh xem quân Thục có khinh khí cầu hay là Lý Lăng Duệ có nhiều chim ưng hơn, không còn phương diện nào khác.
Ngay cả thời gian suy nghĩ sách lược ứng đối Lý Lăng Duệ cũng không có.
Từ lúc một đám khinh khí cầu bay lên bầu trời lại bị nổ bùm rồi rơi xuống, từng con chim ưng của Đảng Hạng bị nổ chết.
Khi khinh khí cầu còn mỗi một cái cuối cùng, biểu cảm mọi người trở nên nghiêm trọng.
Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc khinh khí cầu cuối cùng đó bay lên không trung.
Nhưng điều khiến cho bọn Kim Phi thất vọng là khi khinh khí cầu vừa bay lên được vài chục trượng, thì họ thấy một con chim ưng bay từ doanh trại Đảng Hạng ra.
Một phút đồng hồ sau, khinh khí cầu nổ mạnh, chim ưng cũng bị nổ lây mà chết.
“Tiên sinh, Lương ca, khinh khí cầu đã hết..” Đại Tráng báo cáo.
“Người Đảng Hạng chết tiệt, sao chúng có thể chuẩn bị nhiều chim ưng đến thế?” Trần Phượng Chí nghiến răng, nói: “Bọn chúng đưa tất cả chỗ chim ưng trên Đảng Hạng ra đây sao?"
“Đảng Hạng vốn có tập tục nuôi chim ưng để săn thú, thế nên số lượng chim ưng họ có rất nhiều.”
Trương Lương bất đắc dĩ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, hiện tại chỉ còn có phi thuyền, ngài còn muốn cho phi thuyền nghênh chiến sao?”
“Còn có bao nhiêu phi thuyền?” Kim Phi hỏi.
“Gần núi Ô Đầu có một chiếc, hiện tại trong doanh địa còn có hai chiếc.” Trương Lương trả lời.
Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Giữ lại một chiếc để dành khẩn cấp, còn lại một chiếc thì thả ra, lỡ đâu người Đảng Hạng cũng chỉ còn lại một con chim ưng cuối cùng thì sao?”
“Vâng!” Trương Lương gật đầu, anh ta liếc mắt ra hiệu cho. Hầu Tử.
Chẳng mấy chốc, một chiếc phi thuyền đã chậm rãi bay từ kênh Hoàng Đồng lên không trung.
Giữa trung tâm đội quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ buông kính viễn vọng trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Chim ưng của bọn chúng cũng chẳng còn mấy con, lúc nãy Lý Lăng Duệ vừa sợ hãi vừa hồi hộp.
May mà giờ quân Thục lại phóng phi thuyền, chứng minh là họ đã hết khinh khí cầu rồi.
Phi thuyền cần có máy hơi nước mới chạy được, chỉ một cái máy hơi nước đã nặng hơn khinh khí cầu rất nhiều lần, chắc chắn quân Thục sẽ không mang đến quá nhiều!
Quả nhiên, sau khi phi thuyền và chim ưng 'cùng chết, phía quân Thục không còn khinh khí cầu và phi thuyền bay lên nữa.
Nỗi sầu lo của Lý Lăng Duệ cũng tạm thời biến mất, nhưng hắn không hề khinh địch, mà còn sai người quan sát cặn kế không trung hai mươi bốn giờ, phòng ngừa quân Thục lại đánh bất ngờ.
“Phái người truyền tin khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh trưng dụng thêm một ít chim ưng, sau đó mau chóng đưa đến đây!"
Lý Lăng Duệ sai phái: “Mặt khác, phái người đi thông báo Trần An Tiệp, chắc chắn Kim Phi sẽ sai người vận chuyển khinh khí cầu từ Xuyên Thục đến, bảo hắn là bất kể như thế nào, cũng phải cản trở người của Kim Phi!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kế sách của Trương Lương là dùng khinh khí cầu để đổi mạng chim ưng.Lý Lăng Duệ cũng không còn lựa chọn nào khác, hẳn chỉ có thể phái chim ưng ra ứng chiến, nếu không khinh khí cầu sẽ bay trên không trung đại quân Đảng Hạng để oanh tạc.Hiện tại hai bên đang so sánh xem quân Thục có khinh khí cầu hay là Lý Lăng Duệ có nhiều chim ưng hơn, không còn phương diện nào khác.Ngay cả thời gian suy nghĩ sách lược ứng đối Lý Lăng Duệ cũng không có.Từ lúc một đám khinh khí cầu bay lên bầu trời lại bị nổ bùm rồi rơi xuống, từng con chim ưng của Đảng Hạng bị nổ chết.Khi khinh khí cầu còn mỗi một cái cuối cùng, biểu cảm mọi người trở nên nghiêm trọng.Trước ánh nhìn chăm chú của mọi người, chiếc khinh khí cầu cuối cùng đó bay lên không trung.Nhưng điều khiến cho bọn Kim Phi thất vọng là khi khinh khí cầu vừa bay lên được vài chục trượng, thì họ thấy một con chim ưng bay từ doanh trại Đảng Hạng ra.Một phút đồng hồ sau, khinh khí cầu nổ mạnh, chim ưng cũng bị nổ lây mà chết.“Tiên sinh, Lương ca, khinh khí cầu đã hết..” Đại Tráng báo cáo.“Người Đảng Hạng chết tiệt, sao chúng có thể chuẩn bị nhiều chim ưng đến thế?” Trần Phượng Chí nghiến răng, nói: “Bọn chúng đưa tất cả chỗ chim ưng trên Đảng Hạng ra đây sao?"“Đảng Hạng vốn có tập tục nuôi chim ưng để săn thú, thế nên số lượng chim ưng họ có rất nhiều.”Trương Lương bất đắc dĩ nhìn Kim Phi: “Tiên sinh, hiện tại chỉ còn có phi thuyền, ngài còn muốn cho phi thuyền nghênh chiến sao?”“Còn có bao nhiêu phi thuyền?” Kim Phi hỏi.“Gần núi Ô Đầu có một chiếc, hiện tại trong doanh địa còn có hai chiếc.” Trương Lương trả lời.Kim Phi suy nghĩ một chút, nói: “Giữ lại một chiếc để dành khẩn cấp, còn lại một chiếc thì thả ra, lỡ đâu người Đảng Hạng cũng chỉ còn lại một con chim ưng cuối cùng thì sao?”“Vâng!” Trương Lương gật đầu, anh ta liếc mắt ra hiệu cho. Hầu Tử.Chẳng mấy chốc, một chiếc phi thuyền đã chậm rãi bay từ kênh Hoàng Đồng lên không trung.Giữa trung tâm đội quân Đảng Hạng, Lý Lăng Duệ buông kính viễn vọng trong tay, hắn thở phào nhẹ nhõm.Chim ưng của bọn chúng cũng chẳng còn mấy con, lúc nãy Lý Lăng Duệ vừa sợ hãi vừa hồi hộp.May mà giờ quân Thục lại phóng phi thuyền, chứng minh là họ đã hết khinh khí cầu rồi.Phi thuyền cần có máy hơi nước mới chạy được, chỉ một cái máy hơi nước đã nặng hơn khinh khí cầu rất nhiều lần, chắc chắn quân Thục sẽ không mang đến quá nhiều!Quả nhiên, sau khi phi thuyền và chim ưng 'cùng chết, phía quân Thục không còn khinh khí cầu và phi thuyền bay lên nữa.Nỗi sầu lo của Lý Lăng Duệ cũng tạm thời biến mất, nhưng hắn không hề khinh địch, mà còn sai người quan sát cặn kế không trung hai mươi bốn giờ, phòng ngừa quân Thục lại đánh bất ngờ.“Phái người truyền tin khẩn cấp, xin bệ hạ lập tức hạ lệnh trưng dụng thêm một ít chim ưng, sau đó mau chóng đưa đến đây!"Lý Lăng Duệ sai phái: “Mặt khác, phái người đi thông báo Trần An Tiệp, chắc chắn Kim Phi sẽ sai người vận chuyển khinh khí cầu từ Xuyên Thục đến, bảo hắn là bất kể như thế nào, cũng phải cản trở người của Kim Phi!