Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 2689
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Có lẽ bởi vì vừa rồi nhầm lẫn nên A Quyên hơi căng thẳng, dù cầm súng nhắm mấy phút nhưng vẫn không thể bình tĩnh.Kim Phi không thúc giục, đồng thời ra hiệu cho những người khác cũng không được thúc giục.A Quyên dần dần bình tĩnh trở lại, hơi thở cũng dần trở nên nhẹ nhàng.Bùm!Với tiếng súng vang lên, Kim Phi nhìn thấy một tia lửa bùng lên từ viên đá đỏ.Những tia lửa lóe lên, để lại một cái hố to bằng ngón tay trên đái“Tốt!”Kim Phi không nhịn được võ vai A Quyên động viên: “Bắn tốt lắm!”Tuy rằng lần này cô ấy vẫn chưa bắn trúng vết trắng, chỉ bắn vào góc dưới phía bên phải của viên đá đỏ, vẫn còn kém xa so với khi Kim Phi bắn, nhưng vẫn khiến Kim Phi phấn khích!Mặc dù mặt hòn đá đỏ to như bức tường nhưng cách đây hơn hai trăm thước.Khoảng cách xa như vậy đã vượt qua rất nhiều súng trường thông thường, Kim Phi cũng không thể đảm bảo lần nào cũng có thể bắn trúng viên đá đỏ, nhưng A Quyên đã bắn trúng nó ở phát thứ hai, điều đó đủ để thể hiện tài năng bắn súng của cô ấy!Mặc dù được các nữ lưu manh ở núi Thiết Quán nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng A Quyên vẫn hơi hướng nội. Nên khi bị Kim Phi võ nhẹ lên vai, cô ấy vẫn hơi ngượng ngùng, đỏ mặt, nói bé: “Ta cũng không biết đây có phải là mơ không...”“Vậy thử lại đi!” Kim Phi nhét thêm một viên đạn vào tay A Quyên.Sắc mặt A Quyên càng đỏ hơn, cô ấy không dám nhìn những người khác, nhanh chóng nhận đạn rồi lại nhặt khẩu súng trường lên.Với kinh nghiệm của hai lần trước, lần này hiển nhiên A Quyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ mất chưa đầy một phút để chuẩn bị trước khi bóp cò lần nữa!Nhưng lần này cô ấy cũng không bắn trúng viên đá đỏ mà còn trượt xa hơn so với lần đầu.Điều này khiến A Quyên rất bực bội, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Kim Phi."Không sao đâu, cô mới bắn súng nên vẫn chưa quen lắm, cứ luyện tập thêm vài lần nữa thì sẽ ổn thôi!"Kim Phi lại lấy ra một viên đạn nữa, đưa qua: "Đây, thử lại lần nữa!""A Quyên, không sao đâu, thử lại đi!" Tả Phi Phi cũng cổ vũ cô ấy. A Quyên hừ nhẹ rồi nhận lấy viên đạn.Lần này Kim Phi không dùng kính viễn vọng nhìn tảng đá đỏ nữa mà quay đầu nhìn A Quyền.Sau đó y phát hiện ra vấn đề - tư thế bắn của A Quyên không đúng!Kim Phi nhẹ nhàng võ vai A Quyên: "Chờ một chút!" A Quyên nhả cò súng, lo lắng nhìn Kim Phi."Đưa súng cho ta!" Kim Phi nhận lấy khẩu súng trường từ tay A Quyên, trình diễn lại quy trình ngắm bắn cho A Quyên một lần nữa, sau đó nói: "Ngắm bắn chuẩn phải như thế này, báng súng phải áp chặt vào vai, nếu như đau thì khoác thêm hai lớp quần áo lên vail”Để tăng tầm bắn của khẩu súng này, khi Kim Phi chế tạo đạn, y đã đổ nhiều thuốc súng hơn, kích thước của viên đạn cũng lớn hơn so với súng trường thông thường ở đời trước và độ giật cũng lớn hơn.Có lẽ vừa rồi khi nổ súng A Quyên đã bị thương, nên giữa báng súng và vai của cô ấy có một khoảng cách ngắn.Thời điểm mồi đạn phát nổ sẽ tạo ra lực giật cực lớn, nếu không giữ chắc báng súng, họng súng sẽ dễ bị chệch hướng!
Có lẽ bởi vì vừa rồi nhầm lẫn nên A Quyên hơi căng thẳng, dù cầm súng nhắm mấy phút nhưng vẫn không thể bình tĩnh.
Kim Phi không thúc giục, đồng thời ra hiệu cho những người khác cũng không được thúc giục.
A Quyên dần dần bình tĩnh trở lại, hơi thở cũng dần trở nên nhẹ nhàng.
Bùm!
Với tiếng súng vang lên, Kim Phi nhìn thấy một tia lửa bùng lên từ viên đá đỏ.
Những tia lửa lóe lên, để lại một cái hố to bằng ngón tay trên đái
“Tốt!”
Kim Phi không nhịn được võ vai A Quyên động viên: “Bắn tốt lắm!”
Tuy rằng lần này cô ấy vẫn chưa bắn trúng vết trắng, chỉ bắn vào góc dưới phía bên phải của viên đá đỏ, vẫn còn kém xa so với khi Kim Phi bắn, nhưng vẫn khiến Kim Phi phấn khích!
Mặc dù mặt hòn đá đỏ to như bức tường nhưng cách đây hơn hai trăm thước.
Khoảng cách xa như vậy đã vượt qua rất nhiều súng trường thông thường, Kim Phi cũng không thể đảm bảo lần nào cũng có thể bắn trúng viên đá đỏ, nhưng A Quyên đã bắn trúng nó ở phát thứ hai, điều đó đủ để thể hiện tài năng bắn súng của cô ấy!
Mặc dù được các nữ lưu manh ở núi Thiết Quán nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng A Quyên vẫn hơi hướng nội. Nên khi bị Kim Phi võ nhẹ lên vai, cô ấy vẫn hơi ngượng ngùng, đỏ mặt, nói bé: “Ta cũng không biết đây có phải là mơ không...”
“Vậy thử lại đi!” Kim Phi nhét thêm một viên đạn vào tay A Quyên.
Sắc mặt A Quyên càng đỏ hơn, cô ấy không dám nhìn những người khác, nhanh chóng nhận đạn rồi lại nhặt khẩu súng trường lên.
Với kinh nghiệm của hai lần trước, lần này hiển nhiên A Quyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ mất chưa đầy một phút để chuẩn bị trước khi bóp cò lần nữa!
Nhưng lần này cô ấy cũng không bắn trúng viên đá đỏ mà còn trượt xa hơn so với lần đầu.
Điều này khiến A Quyên rất bực bội, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Kim Phi.
"Không sao đâu, cô mới bắn súng nên vẫn chưa quen lắm, cứ luyện tập thêm vài lần nữa thì sẽ ổn thôi!"
Kim Phi lại lấy ra một viên đạn nữa, đưa qua: "Đây, thử lại lần nữa!"
"A Quyên, không sao đâu, thử lại đi!" Tả Phi Phi cũng cổ vũ cô ấy. A Quyên hừ nhẹ rồi nhận lấy viên đạn.
Lần này Kim Phi không dùng kính viễn vọng nhìn tảng đá đỏ nữa mà quay đầu nhìn A Quyền.
Sau đó y phát hiện ra vấn đề - tư thế bắn của A Quyên không đúng!
Kim Phi nhẹ nhàng võ vai A Quyên: "Chờ một chút!" A Quyên nhả cò súng, lo lắng nhìn Kim Phi.
"Đưa súng cho ta!" Kim Phi nhận lấy khẩu súng trường từ tay A Quyên, trình diễn lại quy trình ngắm bắn cho A Quyên một lần nữa, sau đó nói: "Ngắm bắn chuẩn phải như thế này, báng súng phải áp chặt vào vai, nếu như đau thì khoác thêm hai lớp quần áo lên vail”
Để tăng tầm bắn của khẩu súng này, khi Kim Phi chế tạo đạn, y đã đổ nhiều thuốc súng hơn, kích thước của viên đạn cũng lớn hơn so với súng trường thông thường ở đời trước và độ giật cũng lớn hơn.
Có lẽ vừa rồi khi nổ súng A Quyên đã bị thương, nên giữa báng súng và vai của cô ấy có một khoảng cách ngắn.
Thời điểm mồi đạn phát nổ sẽ tạo ra lực giật cực lớn, nếu không giữ chắc báng súng, họng súng sẽ dễ bị chệch hướng!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Có lẽ bởi vì vừa rồi nhầm lẫn nên A Quyên hơi căng thẳng, dù cầm súng nhắm mấy phút nhưng vẫn không thể bình tĩnh.Kim Phi không thúc giục, đồng thời ra hiệu cho những người khác cũng không được thúc giục.A Quyên dần dần bình tĩnh trở lại, hơi thở cũng dần trở nên nhẹ nhàng.Bùm!Với tiếng súng vang lên, Kim Phi nhìn thấy một tia lửa bùng lên từ viên đá đỏ.Những tia lửa lóe lên, để lại một cái hố to bằng ngón tay trên đái“Tốt!”Kim Phi không nhịn được võ vai A Quyên động viên: “Bắn tốt lắm!”Tuy rằng lần này cô ấy vẫn chưa bắn trúng vết trắng, chỉ bắn vào góc dưới phía bên phải của viên đá đỏ, vẫn còn kém xa so với khi Kim Phi bắn, nhưng vẫn khiến Kim Phi phấn khích!Mặc dù mặt hòn đá đỏ to như bức tường nhưng cách đây hơn hai trăm thước.Khoảng cách xa như vậy đã vượt qua rất nhiều súng trường thông thường, Kim Phi cũng không thể đảm bảo lần nào cũng có thể bắn trúng viên đá đỏ, nhưng A Quyên đã bắn trúng nó ở phát thứ hai, điều đó đủ để thể hiện tài năng bắn súng của cô ấy!Mặc dù được các nữ lưu manh ở núi Thiết Quán nuôi dưỡng lâu như vậy nhưng A Quyên vẫn hơi hướng nội. Nên khi bị Kim Phi võ nhẹ lên vai, cô ấy vẫn hơi ngượng ngùng, đỏ mặt, nói bé: “Ta cũng không biết đây có phải là mơ không...”“Vậy thử lại đi!” Kim Phi nhét thêm một viên đạn vào tay A Quyên.Sắc mặt A Quyên càng đỏ hơn, cô ấy không dám nhìn những người khác, nhanh chóng nhận đạn rồi lại nhặt khẩu súng trường lên.Với kinh nghiệm của hai lần trước, lần này hiển nhiên A Quyên bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ mất chưa đầy một phút để chuẩn bị trước khi bóp cò lần nữa!Nhưng lần này cô ấy cũng không bắn trúng viên đá đỏ mà còn trượt xa hơn so với lần đầu.Điều này khiến A Quyên rất bực bội, cô ấy cúi đầu không dám nhìn Kim Phi."Không sao đâu, cô mới bắn súng nên vẫn chưa quen lắm, cứ luyện tập thêm vài lần nữa thì sẽ ổn thôi!"Kim Phi lại lấy ra một viên đạn nữa, đưa qua: "Đây, thử lại lần nữa!""A Quyên, không sao đâu, thử lại đi!" Tả Phi Phi cũng cổ vũ cô ấy. A Quyên hừ nhẹ rồi nhận lấy viên đạn.Lần này Kim Phi không dùng kính viễn vọng nhìn tảng đá đỏ nữa mà quay đầu nhìn A Quyền.Sau đó y phát hiện ra vấn đề - tư thế bắn của A Quyên không đúng!Kim Phi nhẹ nhàng võ vai A Quyên: "Chờ một chút!" A Quyên nhả cò súng, lo lắng nhìn Kim Phi."Đưa súng cho ta!" Kim Phi nhận lấy khẩu súng trường từ tay A Quyên, trình diễn lại quy trình ngắm bắn cho A Quyên một lần nữa, sau đó nói: "Ngắm bắn chuẩn phải như thế này, báng súng phải áp chặt vào vai, nếu như đau thì khoác thêm hai lớp quần áo lên vail”Để tăng tầm bắn của khẩu súng này, khi Kim Phi chế tạo đạn, y đã đổ nhiều thuốc súng hơn, kích thước của viên đạn cũng lớn hơn so với súng trường thông thường ở đời trước và độ giật cũng lớn hơn.Có lẽ vừa rồi khi nổ súng A Quyên đã bị thương, nên giữa báng súng và vai của cô ấy có một khoảng cách ngắn.Thời điểm mồi đạn phát nổ sẽ tạo ra lực giật cực lớn, nếu không giữ chắc báng súng, họng súng sẽ dễ bị chệch hướng!