Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 2954
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Xem như là một loại gia vị đi” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà. Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh †a đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
“Xem như là một loại gia vị đi” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”
Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”
Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.
“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.
Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”
“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.
Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.
Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.
Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.
“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.
Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.
Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”
“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”
Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.
Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà. Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.
So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.
Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.
Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.
Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.
Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.
Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh †a đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.
Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.
Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.
Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”
Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Xem như là một loại gia vị đi” Kim Phi nói: “Nhưng nguồn gốc của ớt cũng giống như khoai tây.”Đường Tiểu Bắc biết kế hoạch chế tạo thuyền bọc thép để tìm ra lục địa mới, cô ấy nghe vậy bèn nói: “Vậy có phải chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ có thể ăn được không?”Vẻ mặt Nhuận Nương cũng đầy mong đợi.“Chỉ mong là như vậy.” Trên hành trình đi biển có thể sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm và điều ngoài ý muốn, Kim Phi cũng không dám bảo đảm thành công trong lần đầu tiên.Sau khi xác nhận đồ ăn gần như đã chuẩn bị xong, Kim Phi hét về phía cửa: “Thiết Chùy, đi gọi Trịnh Tướng Quân và Hồng công tử đến ăn cơm đi!”“Vâng!” Thiết Chùy trả lời rồi phái nhân viên hộ tống đi gọi người.Nhuận Nương cũng sắp xếp phụ bếp đưa món ăn lên mâm, bắt đầu đưa thức ăn đến phòng ăn.Dù Kim Phi không kiêu ngạo nhưng cũng không cần y phải bưng đồ ăn lên, nên đã đi rửa tay sau đó đến phòng ăn.Y vừa mới ngồi xuống, Trịnh Trì Viễn cũng đến cùng nhân viên hộ tống.“Trịnh tướng quân, ngài cũng thật nhanh đó!” Kim Phi cười trêu.Doanh trại của thủy quân cách đây không gần, Trịnh Trì Viễn đến nhanh như vậy, chứng tỏ anh ta đã đến sớm rồi.Có lẽ khi đến phòng ăn, Kim Phi đã chủ động nói đùa nên Trịnh Trì Viễn không căng thẳng như thường ngày, anh ta cười nói: “Ăn cơm đương nhiên phải chạy nhanh rồi chứ.”“Ngồi đi, chúng ta đợi Hồng công tử!”Kim Phi ra hiệu cho Trịnh Trì Viễn ngồi xuống, nữ nhân viên hộ tống đứng gần đó rót hai tách trà.Trịnh Trì Viễn vội đứng dậy nhận trà. Hai người trò chuyện một lát thì Hồng Đào Bình cũng đến.So với Trịnh Trì Viễn thì Hồng Đào Bình lại tự nhiên hơn nhiều, vừa mới vào cửa đã thản nhiên chào hỏi rồi ngồi xuống, vừa uống trà thảo mộc vừa không ngừng liếc nhìn trên bàn ăn.Trước kia Đại Khang không có món ăn xào, chủ yếu là món hấp, chiên và nướng, sau khi Kim Phi đến, đã chế tạo ra chiếc nồi sắt để xào thức ăn, việc xào thức ăn gần như đã trở nên phổ biến khắp làng Tây Hà.Sau khi nhân viên hộ tống và thợ đến xưởng đóng thuyền, lại đưa nồi sắt và thức ăn xào đến xưởng đóng thuyền.Đồng thời còn đưa hạt hoa tiêu và các gia vị khác đến Xuyên Thục.Xào và luộc là hai phương pháp nấu ăn hoàn toàn khác nhau, Hồng Đào Bình vừa ăn đã rất thích.Vừa rồi anh ta đang làm việc trong xưởng đóng thuyền, nghe nhân viên hộ tống nói Kim Phi lại làm món mới, mời anh †a đến nếm thử, Hồng Đào Bình không nói nhiều đã gác lại việc rồi đến đây.Nhưng anh ta không biết món nào trên bàn.Từ trước đến nay chuyện Hồng Đào Bình không biết sẽ hỏi ngay, khi đóng thuyền cũng vậy, trong cuộc sống cũng vậy.Thấy thức ăn trên bàn đểu là món anh ta không biết, anh ta bèn hỏi: “Tiên sinh, món gì đây vậy, sao ta chưa từng thấy, ngon không?”Kim Phi vẫn chưa trả lời, Trịnh Trì Viễn đã cười nói: “Hồng công tử, chắc chắn ngươi đã từng thấy món này chỉ là không nhận ra mà thôi.”Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website