Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3004
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi nghe vậy, cũng chui xuống thuyền đánh cá xem.Sau khi kiểm tra xong, Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Đừng sửa nữa, chiếc thuyền đánh cá này đã quá cũ, bị mục nát nặng nề. Nếu muốn đi đảo Mạo Lãng, chỉ sợ phải thay mới toàn bộ đáy thuyền, như vậy thì nguyên liệu lẫn thời gian sửa chữa cũng bằng đóng một chiếc thuyền mới.”“Không còn cách nào khác à?” Hồng Đào Bình nói: “Đây là chiếc thuyền đánh cá cuối cùng của gia đình Lão Lưu, cả nhà họ đều trông cậy vào nó để kiếm sống đấy”Kim Phi không biết Lão Lưu mà Hồng Đào Bình nói là ai, cũng không biết tình huống trong nhà họ như thế nào, nhưng Kim Phi biết, chắc hẳn gia đình đó đang gặp khó khăn.Theo ý tưởng của Kim Phi, chiếc thuyền này chắc chắn không thể dùng được nữa, nhưng là suy xét đến gia cảnh của người đó, Kim Phi suy nghĩ một chút, nói:“Nếu như vậy, cứ bảo anh ta hỗ trợ chuyển vật tư ở bờ biển đi, chờ sau này tiết kiệm được tiền rồi thì đổi một chiếc thuyền mới, hơn nữa trên thuyền phải chuẩn bị phao cứu sinh, trường hợp đắm thuyền sẽ có đường thoát thân."“Được, ta sẽ nói cho Lão Lưu.” Hồng Đào Bình đồng ý, chui ra từ đáy thuyền: “Nếu đã như vậy, con thuyền này cũng không cần sửa nữa, cứ để vậy dùng tạm, dùng được bao lâu thì biết vậy.”Kim Phi cũng chui ra, vừa lau tay vừa hỏi: “Hồng công tử, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?"Hồng Đào Bình trả lời câu hỏi của Kim Phi mà ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, cướp biển ở đảo Mạo Lãng đã giải quyết rồi à?”“Xong rồi," Kim Phi nói: “Ta tới là để hỏi ngươi một chút, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?”“Tổng cộng có khoảng bảy mươi tám mươi chiếc thuyền đánh cá cả lớn cả nhỏ.” Hồng Đào Bình nhanh chóng trả lời: “Đảo Mạo Lãng không xa lắm, hầu như tất cả tàu đánh cá đều có thể đến đó.Nếu tiên sinh cảm thấy không đủ, còn có thể cho người đi thông báo các thị trấn khác, ta nghĩ nếu bọn họ biết tin này thì chắc chăn sẽ sẵn sàng tới tham gia Đội đánh bắt.”“Hiện tại còn đang trong giai đoạn thăm dò. Trước tiên cứ thử xem. Nếu thực sự không đủ nhân lực, chúng ta có thể chiêu mộ người từ các thị trấn khác."Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, Kim Phi cũng không chắc chăn có nên kêu gọi nhiều người đến ngay không.Lỡ như rong biển ở đảo Mạo Lãng không nhiều như Trịnh Trì Viễn nói, ngay lập tức kêu gọi quá nhiều người thì chẳng mấy chốc thu hoạch hết rong biển, sau đó thì phải sắp xếp những người này như thế nào?“Mọi chuyện nghe tiên sinh bố trí, nếu cần xưởng đóng thuyền hỗ trợ, tiên sinh cứ việc nói.”Hồng Đào Bình thực sự không quan tâm đến những thứ khác nữa và chỉ tập trung vào việc sửa chữa và đóng tàu.Nếu không có chuyện khác, Kim Phi cũng muốn được như Hồng Đào Bình, đáng tiếc bây giờ y có một đống chuyện phải làm.Sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi lại vội vàng ra bãi cát vàng.Chỉ sau một ngày rưỡi ngắn ngủi, Kim Phi đến bãi cát vàng, nhận thấy nơi này đã khác hẳn.Trên bờ cát đâu đâu cũng thấy ngư dân chở gõ, ở rìa bãi biển, ngư dân đã xây dựng vài dãy nhà bằng gỗ.Ngày càng có nhiều ngư dân dựng giàn phơi trên bãi biển bằng những thanh gỗ và cọc tre dát mỏng.Tả Phi Phi cởi áo giáp, mặc đồ nhân viên hộ tống, dẫn người đến hiện trường chỉ đạo.Trông thấy Kim Phi, Tả Phi Phi bảo thủ hạ đi bận việc, còn mình thì dẫn cận vệ đi tới.Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Kim Phi nghe vậy, cũng chui xuống thuyền đánh cá xem.
Sau khi kiểm tra xong, Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Đừng sửa nữa, chiếc thuyền đánh cá này đã quá cũ, bị mục nát nặng nề. Nếu muốn đi đảo Mạo Lãng, chỉ sợ phải thay mới toàn bộ đáy thuyền, như vậy thì nguyên liệu lẫn thời gian sửa chữa cũng bằng đóng một chiếc thuyền mới.”
“Không còn cách nào khác à?” Hồng Đào Bình nói: “Đây là chiếc thuyền đánh cá cuối cùng của gia đình Lão Lưu, cả nhà họ đều trông cậy vào nó để kiếm sống đấy”
Kim Phi không biết Lão Lưu mà Hồng Đào Bình nói là ai, cũng không biết tình huống trong nhà họ như thế nào, nhưng Kim Phi biết, chắc hẳn gia đình đó đang gặp khó khăn.
Theo ý tưởng của Kim Phi, chiếc thuyền này chắc chắn không thể dùng được nữa, nhưng là suy xét đến gia cảnh của người đó, Kim Phi suy nghĩ một chút, nói:
“Nếu như vậy, cứ bảo anh ta hỗ trợ chuyển vật tư ở bờ biển đi, chờ sau này tiết kiệm được tiền rồi thì đổi một chiếc thuyền mới, hơn nữa trên thuyền phải chuẩn bị phao cứu sinh, trường hợp đắm thuyền sẽ có đường thoát thân."
“Được, ta sẽ nói cho Lão Lưu.” Hồng Đào Bình đồng ý, chui ra từ đáy thuyền: “Nếu đã như vậy, con thuyền này cũng không cần sửa nữa, cứ để vậy dùng tạm, dùng được bao lâu thì biết vậy.”
Kim Phi cũng chui ra, vừa lau tay vừa hỏi: “Hồng công tử, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?"
Hồng Đào Bình trả lời câu hỏi của Kim Phi mà ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, cướp biển ở đảo Mạo Lãng đã giải quyết rồi à?”
“Xong rồi," Kim Phi nói: “Ta tới là để hỏi ngươi một chút, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?”
“Tổng cộng có khoảng bảy mươi tám mươi chiếc thuyền đánh cá cả lớn cả nhỏ.” Hồng Đào Bình nhanh chóng trả lời: “Đảo Mạo Lãng không xa lắm, hầu như tất cả tàu đánh cá đều có thể đến đó.
Nếu tiên sinh cảm thấy không đủ, còn có thể cho người đi thông báo các thị trấn khác, ta nghĩ nếu bọn họ biết tin này thì chắc chăn sẽ sẵn sàng tới tham gia Đội đánh bắt.”
“Hiện tại còn đang trong giai đoạn thăm dò. Trước tiên cứ thử xem. Nếu thực sự không đủ nhân lực, chúng ta có thể chiêu mộ người từ các thị trấn khác."
Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, Kim Phi cũng không chắc chăn có nên kêu gọi nhiều người đến ngay không.
Lỡ như rong biển ở đảo Mạo Lãng không nhiều như Trịnh Trì Viễn nói, ngay lập tức kêu gọi quá nhiều người thì chẳng mấy chốc thu hoạch hết rong biển, sau đó thì phải sắp xếp những người này như thế nào?
“Mọi chuyện nghe tiên sinh bố trí, nếu cần xưởng đóng thuyền hỗ trợ, tiên sinh cứ việc nói.”
Hồng Đào Bình thực sự không quan tâm đến những thứ khác nữa và chỉ tập trung vào việc sửa chữa và đóng tàu.
Nếu không có chuyện khác, Kim Phi cũng muốn được như Hồng Đào Bình, đáng tiếc bây giờ y có một đống chuyện phải làm.
Sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi lại vội vàng ra bãi cát vàng.
Chỉ sau một ngày rưỡi ngắn ngủi, Kim Phi đến bãi cát vàng, nhận thấy nơi này đã khác hẳn.
Trên bờ cát đâu đâu cũng thấy ngư dân chở gõ, ở rìa bãi biển, ngư dân đã xây dựng vài dãy nhà bằng gỗ.
Ngày càng có nhiều ngư dân dựng giàn phơi trên bãi biển bằng những thanh gỗ và cọc tre dát mỏng.
Tả Phi Phi cởi áo giáp, mặc đồ nhân viên hộ tống, dẫn người đến hiện trường chỉ đạo.
Trông thấy Kim Phi, Tả Phi Phi bảo thủ hạ đi bận việc, còn mình thì dẫn cận vệ đi tới.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi nghe vậy, cũng chui xuống thuyền đánh cá xem.Sau khi kiểm tra xong, Kim Phi bất đắc dĩ nói: “Đừng sửa nữa, chiếc thuyền đánh cá này đã quá cũ, bị mục nát nặng nề. Nếu muốn đi đảo Mạo Lãng, chỉ sợ phải thay mới toàn bộ đáy thuyền, như vậy thì nguyên liệu lẫn thời gian sửa chữa cũng bằng đóng một chiếc thuyền mới.”“Không còn cách nào khác à?” Hồng Đào Bình nói: “Đây là chiếc thuyền đánh cá cuối cùng của gia đình Lão Lưu, cả nhà họ đều trông cậy vào nó để kiếm sống đấy”Kim Phi không biết Lão Lưu mà Hồng Đào Bình nói là ai, cũng không biết tình huống trong nhà họ như thế nào, nhưng Kim Phi biết, chắc hẳn gia đình đó đang gặp khó khăn.Theo ý tưởng của Kim Phi, chiếc thuyền này chắc chắn không thể dùng được nữa, nhưng là suy xét đến gia cảnh của người đó, Kim Phi suy nghĩ một chút, nói:“Nếu như vậy, cứ bảo anh ta hỗ trợ chuyển vật tư ở bờ biển đi, chờ sau này tiết kiệm được tiền rồi thì đổi một chiếc thuyền mới, hơn nữa trên thuyền phải chuẩn bị phao cứu sinh, trường hợp đắm thuyền sẽ có đường thoát thân."“Được, ta sẽ nói cho Lão Lưu.” Hồng Đào Bình đồng ý, chui ra từ đáy thuyền: “Nếu đã như vậy, con thuyền này cũng không cần sửa nữa, cứ để vậy dùng tạm, dùng được bao lâu thì biết vậy.”Kim Phi cũng chui ra, vừa lau tay vừa hỏi: “Hồng công tử, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?"Hồng Đào Bình trả lời câu hỏi của Kim Phi mà ngạc nhiên hỏi: “Tiên sinh, cướp biển ở đảo Mạo Lãng đã giải quyết rồi à?”“Xong rồi," Kim Phi nói: “Ta tới là để hỏi ngươi một chút, hiện tại bao nhiêu thuyền đánh cá có thể ra khơi?”“Tổng cộng có khoảng bảy mươi tám mươi chiếc thuyền đánh cá cả lớn cả nhỏ.” Hồng Đào Bình nhanh chóng trả lời: “Đảo Mạo Lãng không xa lắm, hầu như tất cả tàu đánh cá đều có thể đến đó.Nếu tiên sinh cảm thấy không đủ, còn có thể cho người đi thông báo các thị trấn khác, ta nghĩ nếu bọn họ biết tin này thì chắc chăn sẽ sẵn sàng tới tham gia Đội đánh bắt.”“Hiện tại còn đang trong giai đoạn thăm dò. Trước tiên cứ thử xem. Nếu thực sự không đủ nhân lực, chúng ta có thể chiêu mộ người từ các thị trấn khác."Tình hình hiện tại vẫn chưa rõ ràng, Kim Phi cũng không chắc chăn có nên kêu gọi nhiều người đến ngay không.Lỡ như rong biển ở đảo Mạo Lãng không nhiều như Trịnh Trì Viễn nói, ngay lập tức kêu gọi quá nhiều người thì chẳng mấy chốc thu hoạch hết rong biển, sau đó thì phải sắp xếp những người này như thế nào?“Mọi chuyện nghe tiên sinh bố trí, nếu cần xưởng đóng thuyền hỗ trợ, tiên sinh cứ việc nói.”Hồng Đào Bình thực sự không quan tâm đến những thứ khác nữa và chỉ tập trung vào việc sửa chữa và đóng tàu.Nếu không có chuyện khác, Kim Phi cũng muốn được như Hồng Đào Bình, đáng tiếc bây giờ y có một đống chuyện phải làm.Sau khi ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi lại vội vàng ra bãi cát vàng.Chỉ sau một ngày rưỡi ngắn ngủi, Kim Phi đến bãi cát vàng, nhận thấy nơi này đã khác hẳn.Trên bờ cát đâu đâu cũng thấy ngư dân chở gõ, ở rìa bãi biển, ngư dân đã xây dựng vài dãy nhà bằng gỗ.Ngày càng có nhiều ngư dân dựng giàn phơi trên bãi biển bằng những thanh gỗ và cọc tre dát mỏng.Tả Phi Phi cởi áo giáp, mặc đồ nhân viên hộ tống, dẫn người đến hiện trường chỉ đạo.Trông thấy Kim Phi, Tả Phi Phi bảo thủ hạ đi bận việc, còn mình thì dẫn cận vệ đi tới.Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website