Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 3097

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi nghỉ ngờ, Trịnh Trì Viễn cũng vậy. Thế là Trịnh Trì Viễn lại quay đầu nhìn về phó tướng.Phó tướng quay đầu nhìn quanh, không tìm thấy binh lính đã báo cáo với anh ta, chỉ đành sầm mặt nhìn về phía đứa trẻ, hỏi: “Ngươi không phải là con trai út của người lái thuyền sao, sao tự nhiên lại trở thành dân nữ rồi?”“Thưa quân gia, dân nữ vốn tên là Thẩm Tú Tú, trên thuyền không đủ người, nhà chúng ta lại không có khả năng để thuê thêm thủy thủ, cha ta đã để ta lên thuyền giúp đỡ, nhưng con gái lên thuyền sẽ rất xui xẻo, khi báo cáo lên quân gia, đã báo cáo thành con trai."Đứa trẻ vừa nói, đôi mắt lại đỏ hoe: “Con gái lên thuyền quả nhiên là xui xẻo, là ta đã hại chết cha, thúc và ca ca!”Thời đại phong kiến, quả thật có cách nói rằng phụ nữ không được lên thuyền.Thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú tương đối lớn, ít người căn bản không thể chạy được, nhưng trong nhà chỉ có 3 người con trai, giờ lại thiếu mất một người.Mấy năm trước, mẹ của Thẩm Tú Tú thường đi kiếm hải sản bên bờ biển, không biết là bị cướp biển hay là ngư dân đi ngang qua giết hại, người lớn trong nhà đều ở trên thuyền, cha cô bé không yên tâm để cô bé một mình ở nhà nên dứt khoát báo cáo thành con trai, để cô bé lên thuyền làm một vài công việc lặt vặt.Không ngờ rằng thuyền của nhà họ lại xảy ra vấn đề.“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói linh tỉnh cái gì vậy?”Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Chả lẽ ngươi ở đảo Mạo. Lãng không nhìn thấy những cô gái kia sao, chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là lỗi của bọn cướp biển!”Đại Khang nhiều nam ít nữ, khôi phục kinh tế nhanh chóng là một điều rất khó, để kêu gọi cả phụ nữ cũng tham gia vào xây dựng, Kim Phi vẫn luôn đề xướng sự bình đẳng giới.Ở Xuyên Thục và Đông Hải cũng như vậy.Lúc đầu, vẫn còn một số người phụ nữ ở Đông Hải không dám ra ngoài, sau này những cô gái trong dân tị nạn, vì để sống tiếp đã chủ động gia nhập vào sân phơi.Những người dân tị nạn khác cũng dần dần mạnh dạn hơn sau khi thấy những cô gái làm việc ở sân phơi có thể kiếm được tiền nuôi gia đình mà không bị coi thường.Hiện nay không chỉ ở sân phơi mà tỉ lệ nữ công nhân ở đảo Mạo Lãng và các nhà xưởng khác cũng càng ngày càng cao.Trịnh Trì Viễn thấy cảm xúc của Thẩm Tú Tú có chút không ổn định, nên chủ động hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi đừng khóc, trước tiên trả lời ta vài câu hỏi, được không?”“Được!” Thẩm Tú Tú lau nước mắt, gật đầu: “Trịnh tướng quân cứ hỏi!”“Đúng rồi, tại sao ngươi lại biết ta và quốc sư đại nhân?” Trịnh Trì Viễn hỏi.Những binh lính thủy quân khác ở xung quanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tú Tú.Theo lý thì cô bé chỉ là một cô nương trong gia đình đánh cá bình thường, mà Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, một người là quốc sư đương triều, một người là người phụ trách thủy quân, Thẩm Tú Tú không thể biết hai người mới đúng.“Trên thuyền của nhà chúng ta, ngoài Long vương gia còn thờ bài vị trường thọ của quốc sư đại nhân và Trịnh tướng quân, mỗi ngày ta đều dâng hương cầu phúc cho hai vị.”Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Kim Phi nghỉ ngờ, Trịnh Trì Viễn cũng vậy. Thế là Trịnh Trì Viễn lại quay đầu nhìn về phó tướng.

Phó tướng quay đầu nhìn quanh, không tìm thấy binh lính đã báo cáo với anh ta, chỉ đành sầm mặt nhìn về phía đứa trẻ, hỏi: “Ngươi không phải là con trai út của người lái thuyền sao, sao tự nhiên lại trở thành dân nữ rồi?”

“Thưa quân gia, dân nữ vốn tên là Thẩm Tú Tú, trên thuyền không đủ người, nhà chúng ta lại không có khả năng để thuê thêm thủy thủ, cha ta đã để ta lên thuyền giúp đỡ, nhưng con gái lên thuyền sẽ rất xui xẻo, khi báo cáo lên quân gia, đã báo cáo thành con trai."

Đứa trẻ vừa nói, đôi mắt lại đỏ hoe: “Con gái lên thuyền quả nhiên là xui xẻo, là ta đã hại chết cha, thúc và ca ca!”

Thời đại phong kiến, quả thật có cách nói rằng phụ nữ không được lên thuyền.

Thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú tương đối lớn, ít người căn bản không thể chạy được, nhưng trong nhà chỉ có 3 người con trai, giờ lại thiếu mất một người.

Mấy năm trước, mẹ của Thẩm Tú Tú thường đi kiếm hải sản bên bờ biển, không biết là bị cướp biển hay là ngư dân đi ngang qua giết hại, người lớn trong nhà đều ở trên thuyền, cha cô bé không yên tâm để cô bé một mình ở nhà nên dứt khoát báo cáo thành con trai, để cô bé lên thuyền làm một vài công việc lặt vặt.

Không ngờ rằng thuyền của nhà họ lại xảy ra vấn đề.

“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói linh tỉnh cái gì vậy?”

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Chả lẽ ngươi ở đảo Mạo. Lãng không nhìn thấy những cô gái kia sao, chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là lỗi của bọn cướp biển!”

Đại Khang nhiều nam ít nữ, khôi phục kinh tế nhanh chóng là một điều rất khó, để kêu gọi cả phụ nữ cũng tham gia vào xây dựng, Kim Phi vẫn luôn đề xướng sự bình đẳng giới.

Ở Xuyên Thục và Đông Hải cũng như vậy.

Lúc đầu, vẫn còn một số người phụ nữ ở Đông Hải không dám ra ngoài, sau này những cô gái trong dân tị nạn, vì để sống tiếp đã chủ động gia nhập vào sân phơi.

Những người dân tị nạn khác cũng dần dần mạnh dạn hơn sau khi thấy những cô gái làm việc ở sân phơi có thể kiếm được tiền nuôi gia đình mà không bị coi thường.

Hiện nay không chỉ ở sân phơi mà tỉ lệ nữ công nhân ở đảo Mạo Lãng và các nhà xưởng khác cũng càng ngày càng cao.

Trịnh Trì Viễn thấy cảm xúc của Thẩm Tú Tú có chút không ổn định, nên chủ động hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi đừng khóc, trước tiên trả lời ta vài câu hỏi, được không?”

“Được!” Thẩm Tú Tú lau nước mắt, gật đầu: “Trịnh tướng quân cứ hỏi!”

“Đúng rồi, tại sao ngươi lại biết ta và quốc sư đại nhân?” Trịnh Trì Viễn hỏi.

Những binh lính thủy quân khác ở xung quanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tú Tú.

Theo lý thì cô bé chỉ là một cô nương trong gia đình đánh cá bình thường, mà Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, một người là quốc sư đương triều, một người là người phụ trách thủy quân, Thẩm Tú Tú không thể biết hai người mới đúng.

“Trên thuyền của nhà chúng ta, ngoài Long vương gia còn thờ bài vị trường thọ của quốc sư đại nhân và Trịnh tướng quân, mỗi ngày ta đều dâng hương cầu phúc cho hai vị.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Kim Phi nghỉ ngờ, Trịnh Trì Viễn cũng vậy. Thế là Trịnh Trì Viễn lại quay đầu nhìn về phó tướng.Phó tướng quay đầu nhìn quanh, không tìm thấy binh lính đã báo cáo với anh ta, chỉ đành sầm mặt nhìn về phía đứa trẻ, hỏi: “Ngươi không phải là con trai út của người lái thuyền sao, sao tự nhiên lại trở thành dân nữ rồi?”“Thưa quân gia, dân nữ vốn tên là Thẩm Tú Tú, trên thuyền không đủ người, nhà chúng ta lại không có khả năng để thuê thêm thủy thủ, cha ta đã để ta lên thuyền giúp đỡ, nhưng con gái lên thuyền sẽ rất xui xẻo, khi báo cáo lên quân gia, đã báo cáo thành con trai."Đứa trẻ vừa nói, đôi mắt lại đỏ hoe: “Con gái lên thuyền quả nhiên là xui xẻo, là ta đã hại chết cha, thúc và ca ca!”Thời đại phong kiến, quả thật có cách nói rằng phụ nữ không được lên thuyền.Thuyền cá nhà Thẩm Tú Tú tương đối lớn, ít người căn bản không thể chạy được, nhưng trong nhà chỉ có 3 người con trai, giờ lại thiếu mất một người.Mấy năm trước, mẹ của Thẩm Tú Tú thường đi kiếm hải sản bên bờ biển, không biết là bị cướp biển hay là ngư dân đi ngang qua giết hại, người lớn trong nhà đều ở trên thuyền, cha cô bé không yên tâm để cô bé một mình ở nhà nên dứt khoát báo cáo thành con trai, để cô bé lên thuyền làm một vài công việc lặt vặt.Không ngờ rằng thuyền của nhà họ lại xảy ra vấn đề.“Đứa trẻ ngốc, ngươi nói linh tỉnh cái gì vậy?”Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Chả lẽ ngươi ở đảo Mạo. Lãng không nhìn thấy những cô gái kia sao, chuyện này không liên quan đến ngươi, tất cả đều là lỗi của bọn cướp biển!”Đại Khang nhiều nam ít nữ, khôi phục kinh tế nhanh chóng là một điều rất khó, để kêu gọi cả phụ nữ cũng tham gia vào xây dựng, Kim Phi vẫn luôn đề xướng sự bình đẳng giới.Ở Xuyên Thục và Đông Hải cũng như vậy.Lúc đầu, vẫn còn một số người phụ nữ ở Đông Hải không dám ra ngoài, sau này những cô gái trong dân tị nạn, vì để sống tiếp đã chủ động gia nhập vào sân phơi.Những người dân tị nạn khác cũng dần dần mạnh dạn hơn sau khi thấy những cô gái làm việc ở sân phơi có thể kiếm được tiền nuôi gia đình mà không bị coi thường.Hiện nay không chỉ ở sân phơi mà tỉ lệ nữ công nhân ở đảo Mạo Lãng và các nhà xưởng khác cũng càng ngày càng cao.Trịnh Trì Viễn thấy cảm xúc của Thẩm Tú Tú có chút không ổn định, nên chủ động hỏi: “Tú Tú cô nương, ngươi đừng khóc, trước tiên trả lời ta vài câu hỏi, được không?”“Được!” Thẩm Tú Tú lau nước mắt, gật đầu: “Trịnh tướng quân cứ hỏi!”“Đúng rồi, tại sao ngươi lại biết ta và quốc sư đại nhân?” Trịnh Trì Viễn hỏi.Những binh lính thủy quân khác ở xung quanh cũng nghi hoặc nhìn về phía Thẩm Tú Tú.Theo lý thì cô bé chỉ là một cô nương trong gia đình đánh cá bình thường, mà Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, một người là quốc sư đương triều, một người là người phụ trách thủy quân, Thẩm Tú Tú không thể biết hai người mới đúng.“Trên thuyền của nhà chúng ta, ngoài Long vương gia còn thờ bài vị trường thọ của quốc sư đại nhân và Trịnh tướng quân, mỗi ngày ta đều dâng hương cầu phúc cho hai vị.”Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 3097