Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3108
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Tốc độ của phi thuyền và ca-nô đều rất nhanh nhưng vấn đề lớn nhất là chúng không đủ sức bền nên phải bố trí các tàu khác để tiếp tế.Chiến hạm nơi Thủy Oa đang ở là một trong hai chiếc thuyền lầu được Kim Phi giao cho thủy quân, có tên là số hiệu Kim Xuyên và chiếc còn lại được mệnh danh là số hiệu Quảng Nguyên.Lúc trước, khi lần đầu Đường Tiểu Bắc nghe thấy cái tên này còn cười đùa, trêu ghẹo, rằng về sau thủy quân đóng thêm thuyền lầu liệu có phải sẽ gọi là số hiệu Tây Hà hay gọi là số hiệu Kim Phi luôn không?Nhiệm vụ chính của số hiệu Kim Xuyên là tuần tra giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, vì có động cơ điện nên nó cũng gánh vác những nhiệm vụ cấp tốc.Nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, số hiệu Kim Xuyên phải hành động nhanh chóng và lao ra chiến trường càng sớmcàng tốt để tiếp viện cho ca-nô và phi thuyền.Vì thế, một lượng lớn đạn dược và dầu hỏa luôn được dự trữ trên số hiệu Kim Xuyên.Phần lớn binh lính thủy quân đều đến từ bờ biển Đông Hải, những năm gần đây nạn cướp biển hoành hành, hầu như tất cả binh lính thủy quân đều có mối thù đẫm máu với bọn cướp biển.Thuyền trưởng vừa dút lời, trên boong đều vang lên tiếng hò hét chết chóc!"Giết! Giết! Giết!" "Tốt lắm!"Thuyền trưởng hài lòng gật đầu, lớn tiếng hô: "Mọi người vào vị trí, lập tức xuất phát!""Giải tán!"Thuyền phó võ tay, binh lính thủy quân lập tức giải tán, xông về vị trí của mình.Một lúc sau, số hiệu Kim Xuyên phun ra làn khói đen dày đặc rồi tăng tốc tối đa.Mọi người đều bận rộn, ngay cả đầu bếp như Lão Trương cũng chạy đến phòng đun nước phụ giúp, chỉ có Thủy Oa và Thẩm Tú Tú ngơ ngác đứng trên boong tàu.Trong hai người bọn họ, một người vừa mới đến số hiệu Kim Xuyên, người còn lại mới đến mấy ngày, thậm chí bọn họ còn không có đội trưởng phụ trách thì càng không biết phải làm gì.Thủy Oa gãi đầu, đang định tìm việc gì đó làm, lại phát hiện Thẩm Tú Tú buông tay cậu bé, chạy về phía thuyền trưởng đang đứng ở rìa boong tàu.Thủy Oa kéo một cái nhưng không kéo được chỉ đành phải đi theo.Vừa rồi Thẩm Tú Tú vốn còn rụt rè, lúc này đã lao thẳng đến chỗ thuyền trưởng, đầy mong đợi hỏi: “Thuyền trưởng, ngài đã tìm ra tên cướp biển giết cha ta rồi sao?”Khi cận vệ đưa Thẩm Tú Tú lên tàu đã giải thích cụ thể chuyện của Thẩm Tú Tú cho thuyền trưởng, hơn nữa thuyền trưởng đã giao xong nhiệm vụ xuống dưới, lúc này có chút nhàn rỗi nên cũng giải thích: “Tú Tú cô nương, ta chỉ nhận được thông báo phát hiện thấy cướp biển để chúng ta đi bắt giữ, về chuyện liệu có cùng một đám người đã hại cha cô hay không thì ta cũng không rõ.”"Vậy chúng ta có thể bắt được bọn chúng sao?" Thẩm Tú Tú hỏi."Nhất định!" Thuyền trưởng gật đầu không chút do dự.Giờ đây, rong biển của đảo Mạo Lãng là chuyện quan trọng nhất đối với Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, nhóm cướp biển này đã g**t ch*t gia đình của Thẩm Tú Tú cũng có nghĩa là chúng đang đe dọa đến tuyến đường vận chuyển giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu. Trịnh Trì Viễn ra lệnh tử hình, nhất định phải quét sạch tai họa ngâm.Cũng chính vì lý do này mà sau khi đội cứu hộ tìm thấy Thẩm Tú Tú cũng không từ bỏ tra soát.Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Tốc độ của phi thuyền và ca-nô đều rất nhanh nhưng vấn đề lớn nhất là chúng không đủ sức bền nên phải bố trí các tàu khác để tiếp tế.
Chiến hạm nơi Thủy Oa đang ở là một trong hai chiếc thuyền lầu được Kim Phi giao cho thủy quân, có tên là số hiệu Kim Xuyên và chiếc còn lại được mệnh danh là số hiệu Quảng Nguyên.
Lúc trước, khi lần đầu Đường Tiểu Bắc nghe thấy cái tên này còn cười đùa, trêu ghẹo, rằng về sau thủy quân đóng thêm thuyền lầu liệu có phải sẽ gọi là số hiệu Tây Hà hay gọi là số hiệu Kim Phi luôn không?
Nhiệm vụ chính của số hiệu Kim Xuyên là tuần tra giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, vì có động cơ điện nên nó cũng gánh vác những nhiệm vụ cấp tốc.
Nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, số hiệu Kim Xuyên phải hành động nhanh chóng và lao ra chiến trường càng sớm
càng tốt để tiếp viện cho ca-nô và phi thuyền.
Vì thế, một lượng lớn đạn dược và dầu hỏa luôn được dự trữ trên số hiệu Kim Xuyên.
Phần lớn binh lính thủy quân đều đến từ bờ biển Đông Hải, những năm gần đây nạn cướp biển hoành hành, hầu như tất cả binh lính thủy quân đều có mối thù đẫm máu với bọn cướp biển.
Thuyền trưởng vừa dút lời, trên boong đều vang lên tiếng hò hét chết chóc!
"Giết! Giết! Giết!" "Tốt lắm!"
Thuyền trưởng hài lòng gật đầu, lớn tiếng hô: "Mọi người vào vị trí, lập tức xuất phát!"
"Giải tán!"
Thuyền phó võ tay, binh lính thủy quân lập tức giải tán, xông về vị trí của mình.
Một lúc sau, số hiệu Kim Xuyên phun ra làn khói đen dày đặc rồi tăng tốc tối đa.
Mọi người đều bận rộn, ngay cả đầu bếp như Lão Trương cũng chạy đến phòng đun nước phụ giúp, chỉ có Thủy Oa và Thẩm Tú Tú ngơ ngác đứng trên boong tàu.
Trong hai người bọn họ, một người vừa mới đến số hiệu Kim Xuyên, người còn lại mới đến mấy ngày, thậm chí bọn họ còn không có đội trưởng phụ trách thì càng không biết phải làm gì.
Thủy Oa gãi đầu, đang định tìm việc gì đó làm, lại phát hiện Thẩm Tú Tú buông tay cậu bé, chạy về phía thuyền trưởng đang đứng ở rìa boong tàu.
Thủy Oa kéo một cái nhưng không kéo được chỉ đành phải đi theo.
Vừa rồi Thẩm Tú Tú vốn còn rụt rè, lúc này đã lao thẳng đến chỗ thuyền trưởng, đầy mong đợi hỏi: “Thuyền trưởng, ngài đã tìm ra tên cướp biển giết cha ta rồi sao?”
Khi cận vệ đưa Thẩm Tú Tú lên tàu đã giải thích cụ thể chuyện của Thẩm Tú Tú cho thuyền trưởng, hơn nữa thuyền trưởng đã giao xong nhiệm vụ xuống dưới, lúc này có chút nhàn rỗi nên cũng giải thích: “Tú Tú cô nương, ta chỉ nhận được thông báo phát hiện thấy cướp biển để chúng ta đi bắt giữ, về chuyện liệu có cùng một đám người đã hại cha cô hay không thì ta cũng không rõ.”
"Vậy chúng ta có thể bắt được bọn chúng sao?" Thẩm Tú Tú hỏi.
"Nhất định!" Thuyền trưởng gật đầu không chút do dự.
Giờ đây, rong biển của đảo Mạo Lãng là chuyện quan trọng nhất đối với Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, nhóm cướp biển này đã g**t ch*t gia đình của Thẩm Tú Tú cũng có nghĩa là chúng đang đe dọa đến tuyến đường vận chuyển giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu. Trịnh Trì Viễn ra lệnh tử hình, nhất định phải quét sạch tai họa ngâm.
Cũng chính vì lý do này mà sau khi đội cứu hộ tìm thấy Thẩm Tú Tú cũng không từ bỏ tra soát.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Tốc độ của phi thuyền và ca-nô đều rất nhanh nhưng vấn đề lớn nhất là chúng không đủ sức bền nên phải bố trí các tàu khác để tiếp tế.Chiến hạm nơi Thủy Oa đang ở là một trong hai chiếc thuyền lầu được Kim Phi giao cho thủy quân, có tên là số hiệu Kim Xuyên và chiếc còn lại được mệnh danh là số hiệu Quảng Nguyên.Lúc trước, khi lần đầu Đường Tiểu Bắc nghe thấy cái tên này còn cười đùa, trêu ghẹo, rằng về sau thủy quân đóng thêm thuyền lầu liệu có phải sẽ gọi là số hiệu Tây Hà hay gọi là số hiệu Kim Phi luôn không?Nhiệm vụ chính của số hiệu Kim Xuyên là tuần tra giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu, vì có động cơ điện nên nó cũng gánh vác những nhiệm vụ cấp tốc.Nếu có tình huống khẩn cấp xảy ra, số hiệu Kim Xuyên phải hành động nhanh chóng và lao ra chiến trường càng sớmcàng tốt để tiếp viện cho ca-nô và phi thuyền.Vì thế, một lượng lớn đạn dược và dầu hỏa luôn được dự trữ trên số hiệu Kim Xuyên.Phần lớn binh lính thủy quân đều đến từ bờ biển Đông Hải, những năm gần đây nạn cướp biển hoành hành, hầu như tất cả binh lính thủy quân đều có mối thù đẫm máu với bọn cướp biển.Thuyền trưởng vừa dút lời, trên boong đều vang lên tiếng hò hét chết chóc!"Giết! Giết! Giết!" "Tốt lắm!"Thuyền trưởng hài lòng gật đầu, lớn tiếng hô: "Mọi người vào vị trí, lập tức xuất phát!""Giải tán!"Thuyền phó võ tay, binh lính thủy quân lập tức giải tán, xông về vị trí của mình.Một lúc sau, số hiệu Kim Xuyên phun ra làn khói đen dày đặc rồi tăng tốc tối đa.Mọi người đều bận rộn, ngay cả đầu bếp như Lão Trương cũng chạy đến phòng đun nước phụ giúp, chỉ có Thủy Oa và Thẩm Tú Tú ngơ ngác đứng trên boong tàu.Trong hai người bọn họ, một người vừa mới đến số hiệu Kim Xuyên, người còn lại mới đến mấy ngày, thậm chí bọn họ còn không có đội trưởng phụ trách thì càng không biết phải làm gì.Thủy Oa gãi đầu, đang định tìm việc gì đó làm, lại phát hiện Thẩm Tú Tú buông tay cậu bé, chạy về phía thuyền trưởng đang đứng ở rìa boong tàu.Thủy Oa kéo một cái nhưng không kéo được chỉ đành phải đi theo.Vừa rồi Thẩm Tú Tú vốn còn rụt rè, lúc này đã lao thẳng đến chỗ thuyền trưởng, đầy mong đợi hỏi: “Thuyền trưởng, ngài đã tìm ra tên cướp biển giết cha ta rồi sao?”Khi cận vệ đưa Thẩm Tú Tú lên tàu đã giải thích cụ thể chuyện của Thẩm Tú Tú cho thuyền trưởng, hơn nữa thuyền trưởng đã giao xong nhiệm vụ xuống dưới, lúc này có chút nhàn rỗi nên cũng giải thích: “Tú Tú cô nương, ta chỉ nhận được thông báo phát hiện thấy cướp biển để chúng ta đi bắt giữ, về chuyện liệu có cùng một đám người đã hại cha cô hay không thì ta cũng không rõ.”"Vậy chúng ta có thể bắt được bọn chúng sao?" Thẩm Tú Tú hỏi."Nhất định!" Thuyền trưởng gật đầu không chút do dự.Giờ đây, rong biển của đảo Mạo Lãng là chuyện quan trọng nhất đối với Kim Phi và Trịnh Trì Viễn, nhóm cướp biển này đã g**t ch*t gia đình của Thẩm Tú Tú cũng có nghĩa là chúng đang đe dọa đến tuyến đường vận chuyển giữa đảo Mạo Lãng và bến tàu. Trịnh Trì Viễn ra lệnh tử hình, nhất định phải quét sạch tai họa ngâm.Cũng chính vì lý do này mà sau khi đội cứu hộ tìm thấy Thẩm Tú Tú cũng không từ bỏ tra soát.Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!