Tác giả:

Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…

Chương 3220

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nhưng mà cho dù như thế, số hiệu Thái Bình vẫn nhanh hơn tốc độ của thuyền lầu không ít, chạng vạng hôm đó sắp đến được nơi từng là địa bàn của Sở vương.Cả quãng đường, số hiệu Thái Bình gặp được mấy đội ngũ thả bè, nhưng có chỉ đạo của đội tuần tra trên nước, đội thả bè chỉ chiếm đường sông phía Nam, đường sống phía Bắc thì để lại cho thuyền lưu thông.Thật ra vận chuyển ở trên sông Trường Giang so với vận chuyển trên biển càng nguy hiểm hơn, vì vậy đến tối, Kim Bằng sẽ cho số hiệu Thái Bình tìm mộtnơi dòng chảy bình lặng dùng lại.Giống như tối hôm qua, nồi hơi phía dưới vẫn chôn than đá, duy trì nước ấm ở trong nồi hơi, cùng với tốc độ nhanh chóng để khởi động máy hơi nước.Kim Phi đã đoán được từ sớm sau khi Kim Bằng tiếp tay số hiệu Thái Bình sẽ tương đối cẩn thận nhưng không ngờ cẩn thận đến mức này.Nhưng bất cứ việc gì cũng hăng quá hoá dở.Theo như Kim Phi thấy, cách làm bây giờ của Kim Bằng chính là hăng quá hoá dở.Vì thế sau khi ăn bữa tối, Kim Phi đã kêu Thiết Chuỳ gọi Kim Phi đến. “Tiên sinh, ngài tìm ta?” Kim Bằng cung kính hành lễ với Kim Phi.“Ở đây không có người ngoài, Kim Bằng đại ca không cần đa lễ." Kim Phi tiện tay chỉ vào cái ghế đối diện bàn sách: “Đại ca ngồi!”Khi quen biết Kim Bằng, Kim Phi đã xưng Kim Bằng là đại ca, bởi vì hai người đều họ Kim, Kim Bằng cũng thật sự cảm kích Kim Phi cũng xem y như em trai, vì vậy khi Kim Phi xưng anh ta là đại ca, Kim Bằng cũng nhận lời, hơn nữa trong lòng rất vui.Sau này theo địa vị của Kim Phi không ngừng tăng cao, khi lại gọi Kim Bằng đại ca thì Kim Bằng không dám trả lời nữa, trái lại cảm thấy lo lắng hoảng sợ.Lần này Kim Phi lại không tính toán hiềm khích xua trọng dụng bản thân đã từng phạm sai lầm, khiến cho Kim Bằng càng cảm khích, cũng càng cung kính.Nghe thấy Kim Phi gọi anh ta là đại ca, Kim Bằng liên tục xua tay: “Tiên sinh đừng gọi ta là đại ca nữa, Kim Bằng chịu không nổi!”Nói xong cũng không ngồi xuống, mà là đứng nói: “Tiên sinh, ngài có gì cứ dặn dò, ta sẽ đi làm ngay.”“Đại ca nói như vậy không phải là khách sáo sao?” Kim Phi đứng dậy đi lên trước, đè Kim Bằng vào chỗ ngồi: “Lẽế nào trong mắt đại ca, Kim Phi ta chính là người cậy quyền như vậy sao? Một ngày huynh là đại ca của ta thì cả đời đều là đại ca của tai”Đây trái lại không phải Kim Phi đang cố ý lấy lòng, mà là thật sự bộc phát từ tình cảm thật.Quả thật Kim Phi không loại người cậy quyền sẽ không bởi vì ai có lợi với y thì cố ý lấy lòng ai, cũng không bởi vì địa vị của bản thân tăng cao rồi sẽ cố ý xa lánh bạn bè cũng.Rất nhiều cao tầng của chính quyền Xuyên Thục đều là đám người quê màu đi theo Kim Phi lúc ban đầu.Tuy sau khi mua Kim Bằng xong, số lần hai người gặp nhau không nhiều nhưng Kim Phi vẫn luôn chú ý đến Kim Bằng.Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Nhưng mà cho dù như thế, số hiệu Thái Bình vẫn nhanh hơn tốc độ của thuyền lầu không ít, chạng vạng hôm đó sắp đến được nơi từng là địa bàn của Sở vương.

Cả quãng đường, số hiệu Thái Bình gặp được mấy đội ngũ thả bè, nhưng có chỉ đạo của đội tuần tra trên nước, đội thả bè chỉ chiếm đường sông phía Nam, đường sống phía Bắc thì để lại cho thuyền lưu thông.

Thật ra vận chuyển ở trên sông Trường Giang so với vận chuyển trên biển càng nguy hiểm hơn, vì vậy đến tối, Kim Bằng sẽ cho số hiệu Thái Bình tìm một

nơi dòng chảy bình lặng dùng lại.

Giống như tối hôm qua, nồi hơi phía dưới vẫn chôn than đá, duy trì nước ấm ở trong nồi hơi, cùng với tốc độ nhanh chóng để khởi động máy hơi nước.

Kim Phi đã đoán được từ sớm sau khi Kim Bằng tiếp tay số hiệu Thái Bình sẽ tương đối cẩn thận nhưng không ngờ cẩn thận đến mức này.

Nhưng bất cứ việc gì cũng hăng quá hoá dở.

Theo như Kim Phi thấy, cách làm bây giờ của Kim Bằng chính là hăng quá hoá dở.

Vì thế sau khi ăn bữa tối, Kim Phi đã kêu Thiết Chuỳ gọi Kim Phi đến. “Tiên sinh, ngài tìm ta?” Kim Bằng cung kính hành lễ với Kim Phi.

“Ở đây không có người ngoài, Kim Bằng đại ca không cần đa lễ." Kim Phi tiện tay chỉ vào cái ghế đối diện bàn sách: “Đại ca ngồi!”

Khi quen biết Kim Bằng, Kim Phi đã xưng Kim Bằng là đại ca, bởi vì hai người đều họ Kim, Kim Bằng cũng thật sự cảm kích Kim Phi cũng xem y như em trai, vì vậy khi Kim Phi xưng anh ta là đại ca, Kim Bằng cũng nhận lời, hơn nữa trong lòng rất vui.

Sau này theo địa vị của Kim Phi không ngừng tăng cao, khi lại gọi Kim Bằng đại ca thì Kim Bằng không dám trả lời nữa, trái lại cảm thấy lo lắng hoảng sợ.

Lần này Kim Phi lại không tính toán hiềm khích xua trọng dụng bản thân đã từng phạm sai lầm, khiến cho Kim Bằng càng cảm khích, cũng càng cung kính.

Nghe thấy Kim Phi gọi anh ta là đại ca, Kim Bằng liên tục xua tay: “Tiên sinh đừng gọi ta là đại ca nữa, Kim Bằng chịu không nổi!”

Nói xong cũng không ngồi xuống, mà là đứng nói: “Tiên sinh, ngài có gì cứ dặn dò, ta sẽ đi làm ngay.”

“Đại ca nói như vậy không phải là khách sáo sao?” Kim Phi đứng dậy đi lên trước, đè Kim Bằng vào chỗ ngồi: “Lẽế nào trong mắt đại ca, Kim Phi ta chính là người cậy quyền như vậy sao? Một ngày huynh là đại ca của ta thì cả đời đều là đại ca của tai”

Đây trái lại không phải Kim Phi đang cố ý lấy lòng, mà là thật sự bộc phát từ tình cảm thật.

Quả thật Kim Phi không loại người cậy quyền sẽ không bởi vì ai có lợi với y thì cố ý lấy lòng ai, cũng không bởi vì địa vị của bản thân tăng cao rồi sẽ cố ý xa lánh bạn bè cũng.

Rất nhiều cao tầng của chính quyền Xuyên Thục đều là đám người quê màu đi theo Kim Phi lúc ban đầu.

Tuy sau khi mua Kim Bằng xong, số lần hai người gặp nhau không nhiều nhưng Kim Phi vẫn luôn chú ý đến Kim Bằng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Nhưng mà cho dù như thế, số hiệu Thái Bình vẫn nhanh hơn tốc độ của thuyền lầu không ít, chạng vạng hôm đó sắp đến được nơi từng là địa bàn của Sở vương.Cả quãng đường, số hiệu Thái Bình gặp được mấy đội ngũ thả bè, nhưng có chỉ đạo của đội tuần tra trên nước, đội thả bè chỉ chiếm đường sông phía Nam, đường sống phía Bắc thì để lại cho thuyền lưu thông.Thật ra vận chuyển ở trên sông Trường Giang so với vận chuyển trên biển càng nguy hiểm hơn, vì vậy đến tối, Kim Bằng sẽ cho số hiệu Thái Bình tìm mộtnơi dòng chảy bình lặng dùng lại.Giống như tối hôm qua, nồi hơi phía dưới vẫn chôn than đá, duy trì nước ấm ở trong nồi hơi, cùng với tốc độ nhanh chóng để khởi động máy hơi nước.Kim Phi đã đoán được từ sớm sau khi Kim Bằng tiếp tay số hiệu Thái Bình sẽ tương đối cẩn thận nhưng không ngờ cẩn thận đến mức này.Nhưng bất cứ việc gì cũng hăng quá hoá dở.Theo như Kim Phi thấy, cách làm bây giờ của Kim Bằng chính là hăng quá hoá dở.Vì thế sau khi ăn bữa tối, Kim Phi đã kêu Thiết Chuỳ gọi Kim Phi đến. “Tiên sinh, ngài tìm ta?” Kim Bằng cung kính hành lễ với Kim Phi.“Ở đây không có người ngoài, Kim Bằng đại ca không cần đa lễ." Kim Phi tiện tay chỉ vào cái ghế đối diện bàn sách: “Đại ca ngồi!”Khi quen biết Kim Bằng, Kim Phi đã xưng Kim Bằng là đại ca, bởi vì hai người đều họ Kim, Kim Bằng cũng thật sự cảm kích Kim Phi cũng xem y như em trai, vì vậy khi Kim Phi xưng anh ta là đại ca, Kim Bằng cũng nhận lời, hơn nữa trong lòng rất vui.Sau này theo địa vị của Kim Phi không ngừng tăng cao, khi lại gọi Kim Bằng đại ca thì Kim Bằng không dám trả lời nữa, trái lại cảm thấy lo lắng hoảng sợ.Lần này Kim Phi lại không tính toán hiềm khích xua trọng dụng bản thân đã từng phạm sai lầm, khiến cho Kim Bằng càng cảm khích, cũng càng cung kính.Nghe thấy Kim Phi gọi anh ta là đại ca, Kim Bằng liên tục xua tay: “Tiên sinh đừng gọi ta là đại ca nữa, Kim Bằng chịu không nổi!”Nói xong cũng không ngồi xuống, mà là đứng nói: “Tiên sinh, ngài có gì cứ dặn dò, ta sẽ đi làm ngay.”“Đại ca nói như vậy không phải là khách sáo sao?” Kim Phi đứng dậy đi lên trước, đè Kim Bằng vào chỗ ngồi: “Lẽế nào trong mắt đại ca, Kim Phi ta chính là người cậy quyền như vậy sao? Một ngày huynh là đại ca của ta thì cả đời đều là đại ca của tai”Đây trái lại không phải Kim Phi đang cố ý lấy lòng, mà là thật sự bộc phát từ tình cảm thật.Quả thật Kim Phi không loại người cậy quyền sẽ không bởi vì ai có lợi với y thì cố ý lấy lòng ai, cũng không bởi vì địa vị của bản thân tăng cao rồi sẽ cố ý xa lánh bạn bè cũng.Rất nhiều cao tầng của chính quyền Xuyên Thục đều là đám người quê màu đi theo Kim Phi lúc ban đầu.Tuy sau khi mua Kim Bằng xong, số lần hai người gặp nhau không nhiều nhưng Kim Phi vẫn luôn chú ý đến Kim Bằng.Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.A-z-z. vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z_z để đọc nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Chương 3220