Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3501
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Tiểu viện này là do sau này xây dựng thêm, tuy không lớn lắm nhưng cũng thừa sức chứa đám người công chúa Lộ Khiết.Bởi vì đang ở trong nhà Kim Phi nên đương nhiên đội cận vệ sẽ chịu trách nhiệm về an ninh, Giang Văn Văn không chuyển đến đây mà vẫn sống ở nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống.Thật ra Giang Văn Văn muốn quay về Đông Hải bởi vì cô ấy biết Đông Hải vẫn luôn thiếu công nhân.Nhưng Kim Phi cân nhắc đến việc cô ấy và công chúa Lộ Khiết đã thân quen với nhau nên không để Giang Văn Văn rời đi mà để cô ấy chọn một đội ở lại rồi để những người còn lại về Đông Hải.Xem như Giang Văn Văn có được một cơ hội nghỉ phép có lương. Nhưng cô ấy cũng không thực sự nhàn rỗi, hôm nay đã mang đội nhân viên hộ tống nữ đến báo danh với Thiết Chùy, muốn trực ban cùng với đội cận vệ của Kim Phi.Thiết Chùy dựa theo nguyên tắc không sử dụng một cách vô ích đã sắp xếp bọn họ ở tuyến phòng thủ bên ngoài để giữ chức quan tuần tra.Còn “đội cận vệ” mà công chúa Lộ Khiết mang đến thì vẫn đang ở chỗ cũ. Tiểu viện này không nhỏ hơn nhiều so với viện của Kim Phi nhưng cũng lớn hơn so với nhà của người dân bình thường, chỉ có công chúa Lộ Khiết và BăngNhi, Sương Nhi ở đây, mỗi người ở một phòng thì cũng không dùng hết.Ngoài phòng ngủ thì tiểu viện còn có cả phòng bếp và phòng tắm nên ở lâu cũng không có vấn đề gì.Điều quan trọng nhất là tiểu viện này được làm bằng gạch ngói, hơn nữa phía sau còn có một hàng đại thụ, có thể che ánh nắng của giữa trưa và chiều, nhiệt độ trong nhà thấp hơn nhiều so với nơi ở trước đây của công chúa Lộ Khiết.Thiết Chùy muốn đi vào cùng Kim Phi nhưng đã bị Kim Phi ngăn lại.Trong viện đều là nữ nhân, Thiết Chùy thấy không tiện nên cũng không miễn cưỡng nữa mà phái hai nữ cận vệ đi theo Kim Phi.Kim Phi và Quan Hạ Nhi bước vào trong viện thì nhìn thấy Băng Nhi đang ngồi ôm cằm ngây người dưới mái hiên.Nghe thấy có người đi vào, Băng Nhi ngay lập tức ngồi thẳng dậy, tay trái cũng chạm vào bên hông.Nhìn thấy người đi vào là Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì mới buông lỏng cảnh giác, đứng dậy hành lễ với hai người.“Băng Nhi muội muội đã ăn cơm chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi. Băng Nhi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Ta ăn rồi!”“Nói bừa, vừa rồi ta cũng không nhìn thấy khói bốc ra từ ống khói của các muội, các muội ăn cái gì thế?”Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Băng Nhi, sau đó đưa hộp cơm qua: “Nhân lúc còn chưa nguội thì nhanh chóng ăn đi!”“Cám ơn phu nhân/” Băng Nhi lắc đầu: “Ta không đói, ăn không vô!”“Đương gia đã nói rồi, người là phải ăn no, không ăn một bữa thì ói phát hoảng, hôm nay muội đã bận rộn cả ngày rồi, sao có thể không đói được?”Quan Hạ Nhi nhét hộp cơm vào tay Băng Nhi: “Muội và Sương Nhi còn phải chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ mà, cho dù không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít, nếu các muội chết đói rồi thì ai sẽ chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ?”Băng Nhi nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy đành phải cầm lấy hộp cơm.“Sương Nhi muội muội đâu?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.“Cô ấy đang lau người cho điện hạ.” Băng Nhi trả lời.Vẻ mặt lo lắng của cô ta lại càng trở nên rõ ràng hơn.Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Tiểu viện này là do sau này xây dựng thêm, tuy không lớn lắm nhưng cũng thừa sức chứa đám người công chúa Lộ Khiết.
Bởi vì đang ở trong nhà Kim Phi nên đương nhiên đội cận vệ sẽ chịu trách nhiệm về an ninh, Giang Văn Văn không chuyển đến đây mà vẫn sống ở nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống.
Thật ra Giang Văn Văn muốn quay về Đông Hải bởi vì cô ấy biết Đông Hải vẫn luôn thiếu công nhân.
Nhưng Kim Phi cân nhắc đến việc cô ấy và công chúa Lộ Khiết đã thân quen với nhau nên không để Giang Văn Văn rời đi mà để cô ấy chọn một đội ở lại rồi để những người còn lại về Đông Hải.
Xem như Giang Văn Văn có được một cơ hội nghỉ phép có lương. Nhưng cô ấy cũng không thực sự nhàn rỗi, hôm nay đã mang đội nhân viên hộ tống nữ đến báo danh với Thiết Chùy, muốn trực ban cùng với đội cận vệ của Kim Phi.
Thiết Chùy dựa theo nguyên tắc không sử dụng một cách vô ích đã sắp xếp bọn họ ở tuyến phòng thủ bên ngoài để giữ chức quan tuần tra.
Còn “đội cận vệ” mà công chúa Lộ Khiết mang đến thì vẫn đang ở chỗ cũ. Tiểu viện này không nhỏ hơn nhiều so với viện của Kim Phi nhưng cũng lớn hơn so với nhà của người dân bình thường, chỉ có công chúa Lộ Khiết và Băng
Nhi, Sương Nhi ở đây, mỗi người ở một phòng thì cũng không dùng hết.
Ngoài phòng ngủ thì tiểu viện còn có cả phòng bếp và phòng tắm nên ở lâu cũng không có vấn đề gì.
Điều quan trọng nhất là tiểu viện này được làm bằng gạch ngói, hơn nữa phía sau còn có một hàng đại thụ, có thể che ánh nắng của giữa trưa và chiều, nhiệt độ trong nhà thấp hơn nhiều so với nơi ở trước đây của công chúa Lộ Khiết.
Thiết Chùy muốn đi vào cùng Kim Phi nhưng đã bị Kim Phi ngăn lại.
Trong viện đều là nữ nhân, Thiết Chùy thấy không tiện nên cũng không miễn cưỡng nữa mà phái hai nữ cận vệ đi theo Kim Phi.
Kim Phi và Quan Hạ Nhi bước vào trong viện thì nhìn thấy Băng Nhi đang ngồi ôm cằm ngây người dưới mái hiên.
Nghe thấy có người đi vào, Băng Nhi ngay lập tức ngồi thẳng dậy, tay trái cũng chạm vào bên hông.
Nhìn thấy người đi vào là Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì mới buông lỏng cảnh giác, đứng dậy hành lễ với hai người.
“Băng Nhi muội muội đã ăn cơm chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi. Băng Nhi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Ta ăn rồi!”
“Nói bừa, vừa rồi ta cũng không nhìn thấy khói bốc ra từ ống khói của các muội, các muội ăn cái gì thế?”
Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Băng Nhi, sau đó đưa hộp cơm qua: “Nhân lúc còn chưa nguội thì nhanh chóng ăn đi!”
“Cám ơn phu nhân/” Băng Nhi lắc đầu: “Ta không đói, ăn không vô!”
“Đương gia đã nói rồi, người là phải ăn no, không ăn một bữa thì ói phát hoảng, hôm nay muội đã bận rộn cả ngày rồi, sao có thể không đói được?”
Quan Hạ Nhi nhét hộp cơm vào tay Băng Nhi: “Muội và Sương Nhi còn phải chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ mà, cho dù không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít, nếu các muội chết đói rồi thì ai sẽ chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ?”
Băng Nhi nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy đành phải cầm lấy hộp cơm.
“Sương Nhi muội muội đâu?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.
“Cô ấy đang lau người cho điện hạ.” Băng Nhi trả lời.
Vẻ mặt lo lắng của cô ta lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Tiểu viện này là do sau này xây dựng thêm, tuy không lớn lắm nhưng cũng thừa sức chứa đám người công chúa Lộ Khiết.Bởi vì đang ở trong nhà Kim Phi nên đương nhiên đội cận vệ sẽ chịu trách nhiệm về an ninh, Giang Văn Văn không chuyển đến đây mà vẫn sống ở nhà ở tập thể của nhân viên hộ tống.Thật ra Giang Văn Văn muốn quay về Đông Hải bởi vì cô ấy biết Đông Hải vẫn luôn thiếu công nhân.Nhưng Kim Phi cân nhắc đến việc cô ấy và công chúa Lộ Khiết đã thân quen với nhau nên không để Giang Văn Văn rời đi mà để cô ấy chọn một đội ở lại rồi để những người còn lại về Đông Hải.Xem như Giang Văn Văn có được một cơ hội nghỉ phép có lương. Nhưng cô ấy cũng không thực sự nhàn rỗi, hôm nay đã mang đội nhân viên hộ tống nữ đến báo danh với Thiết Chùy, muốn trực ban cùng với đội cận vệ của Kim Phi.Thiết Chùy dựa theo nguyên tắc không sử dụng một cách vô ích đã sắp xếp bọn họ ở tuyến phòng thủ bên ngoài để giữ chức quan tuần tra.Còn “đội cận vệ” mà công chúa Lộ Khiết mang đến thì vẫn đang ở chỗ cũ. Tiểu viện này không nhỏ hơn nhiều so với viện của Kim Phi nhưng cũng lớn hơn so với nhà của người dân bình thường, chỉ có công chúa Lộ Khiết và BăngNhi, Sương Nhi ở đây, mỗi người ở một phòng thì cũng không dùng hết.Ngoài phòng ngủ thì tiểu viện còn có cả phòng bếp và phòng tắm nên ở lâu cũng không có vấn đề gì.Điều quan trọng nhất là tiểu viện này được làm bằng gạch ngói, hơn nữa phía sau còn có một hàng đại thụ, có thể che ánh nắng của giữa trưa và chiều, nhiệt độ trong nhà thấp hơn nhiều so với nơi ở trước đây của công chúa Lộ Khiết.Thiết Chùy muốn đi vào cùng Kim Phi nhưng đã bị Kim Phi ngăn lại.Trong viện đều là nữ nhân, Thiết Chùy thấy không tiện nên cũng không miễn cưỡng nữa mà phái hai nữ cận vệ đi theo Kim Phi.Kim Phi và Quan Hạ Nhi bước vào trong viện thì nhìn thấy Băng Nhi đang ngồi ôm cằm ngây người dưới mái hiên.Nghe thấy có người đi vào, Băng Nhi ngay lập tức ngồi thẳng dậy, tay trái cũng chạm vào bên hông.Nhìn thấy người đi vào là Kim Phi và Quan Hạ Nhi thì mới buông lỏng cảnh giác, đứng dậy hành lễ với hai người.“Băng Nhi muội muội đã ăn cơm chưa?” Quan Hạ Nhi hỏi. Băng Nhi do dự một chút rồi gật đầu nói: “Ta ăn rồi!”“Nói bừa, vừa rồi ta cũng không nhìn thấy khói bốc ra từ ống khói của các muội, các muội ăn cái gì thế?”Quan Hạ Nhi trợn mắt nhìn Băng Nhi, sau đó đưa hộp cơm qua: “Nhân lúc còn chưa nguội thì nhanh chóng ăn đi!”“Cám ơn phu nhân/” Băng Nhi lắc đầu: “Ta không đói, ăn không vô!”“Đương gia đã nói rồi, người là phải ăn no, không ăn một bữa thì ói phát hoảng, hôm nay muội đã bận rộn cả ngày rồi, sao có thể không đói được?”Quan Hạ Nhi nhét hộp cơm vào tay Băng Nhi: “Muội và Sương Nhi còn phải chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ mà, cho dù không muốn ăn thì cũng phải ăn một ít, nếu các muội chết đói rồi thì ai sẽ chăm sóc cho Lộ Khiết tỷ tỷ?”Băng Nhi nghe Quan Hạ Nhi nói như vậy đành phải cầm lấy hộp cơm.“Sương Nhi muội muội đâu?” Quan Hạ Nhi lại hỏi.“Cô ấy đang lau người cho điện hạ.” Băng Nhi trả lời.Vẻ mặt lo lắng của cô ta lại càng trở nên rõ ràng hơn.Tham gia Group: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website