Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3582
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Khích lệ kinh doanh và thu lộ phí là hai chuyện khác nhau”.Kim Phi nói: “Chúng ta đã tiêu chuẩn hóa thuế thương mại, cải thiện địa vị của thương nhân, đảm bảo an toàn cho họ, tạo cho họ một môi trường kinh doanh rất ổn định, đây là quyền lợi mà triều đình ban cho cho các thương nhân.Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, triều đình đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để sửa chữa đường chính và bảo trì hàng ngày, làm ăn kinh doanh nộp. thuế và lộ phí là nghĩa vũ nên làm. Vì chúng ta cung cấp cho họ điều kiện kinh doanh tốt hơn, họ kiếm được nhiều hơn tiền hơn trước”.Kim Phi vẫn luôn khích lệ làm kinh doanh, nhưng cũng luôn đề phòng thương nhân.Thương nhân là một phần không thể thiếu trong phát triển kinh tế, cũng có thể nói là một phần quan trọng nhất.Không có sự tham gia của nhiều thương nhân, nền kinh tế sẽ là một vùng nước tù đọng, nhưng thương nhân coi trọng lợi nhuận, có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích.Bây giờ có lẽ các thương nhân chỉ cầu được no ấm, nhưng h@m muốn của con người là vô tận, sau khi kiếm được nhiều tiền, thì giới hạn cũng sẽ ngày càng thấp.Chẳng hạn như cách đây không lâu, Kim Phi nghe nói có một thương nhân chuyên đợi trước cửa hợp tác xã mua bán, mỗi lần hợp tác xã mua bán gửi nông cụ đến, hắn đều mua hết rồi mang về cửa hàng của mình, mỗi nông cụ được bán ra với gia tăng mười phần trăm.Nếu người dân địa phương không mua hàng của hắn thì phải đi bộ mấy chục dặm đường núi để đến một hợp tác xã mua bán khác, đi về phải mất hơn một ngày, nếu chậm hơn một chút thì có thể không kịp về đến nhà vào buổi tối.Nếu ở lại bên ngoài một đêm, cộng thêm tiền ăn, có thể sẽ tiêu nhiều tiền hơn.Thương nhân đó cũng nghĩ đến điều này mới quyết định tăng giá mười phần trăm.Người dân bản địa cũng hận hành vi này của hắn, đều đi tìm thương nhân này để nói lý lẽ.Nhưng thương nhân này vốn dĩ là côn đồ trong huyện, còn nuôi một đám lưu manh côn đồ.Khi tiêu cục Trấn Viễn đến chia đất, hắn lập tức nhận ra đám quyền quý sắp bị xử lý, sau này sẽ là thiên hạ của tiêu cục Trấn Viễn, thế là lập tức dẫn đường cho tiêu cục Trấn Viễn, trước khi các địa chủ kịp chạy trốn thì đã chặn đối phương từ đường nhỏ, tịch thu một lượng lớn tiền và thực phẩm.Đây được xem là biểu hiện lập công, sau khi đội Chung Minh đến, đám côn đồ này lại bận rộn chia ruộng đất giúp đội Chung Minh, làm tăng hiệu suất chia ruộng đất địa phương lên rất nhiều, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho các nhân viên hộ tống và đội Chung Minh.Hơn nữa trước đây chúng cũng chỉ làm mấy việc lừa gạt trộm chó trộm gà, chưa từng làm những chuyện ác gì, thế là thoát được đại hội thẩm phán sau đó, còn để lại ấn tượng tốt cho đội Chung Minh địa phương.Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
“Khích lệ kinh doanh và thu lộ phí là hai chuyện khác nhau”.
Kim Phi nói: “Chúng ta đã tiêu chuẩn hóa thuế thương mại, cải thiện địa vị của thương nhân, đảm bảo an toàn cho họ, tạo cho họ một môi trường kinh doanh rất ổn định, đây là quyền lợi mà triều đình ban cho cho các thương nhân.
Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, triều đình đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để sửa chữa đường chính và bảo trì hàng ngày, làm ăn kinh doanh nộp. thuế và lộ phí là nghĩa vũ nên làm. Vì chúng ta cung cấp cho họ điều kiện kinh doanh tốt hơn, họ kiếm được nhiều hơn tiền hơn trước”.
Kim Phi vẫn luôn khích lệ làm kinh doanh, nhưng cũng luôn đề phòng thương nhân.
Thương nhân là một phần không thể thiếu trong phát triển kinh tế, cũng có thể nói là một phần quan trọng nhất.
Không có sự tham gia của nhiều thương nhân, nền kinh tế sẽ là một vùng nước tù đọng, nhưng thương nhân coi trọng lợi nhuận, có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích.
Bây giờ có lẽ các thương nhân chỉ cầu được no ấm, nhưng h@m muốn của con người là vô tận, sau khi kiếm được nhiều tiền, thì giới hạn cũng sẽ ngày càng thấp.
Chẳng hạn như cách đây không lâu, Kim Phi nghe nói có một thương nhân chuyên đợi trước cửa hợp tác xã mua bán, mỗi lần hợp tác xã mua bán gửi nông cụ đến, hắn đều mua hết rồi mang về cửa hàng của mình, mỗi nông cụ được bán ra với gia tăng mười phần trăm.
Nếu người dân địa phương không mua hàng của hắn thì phải đi bộ mấy chục dặm đường núi để đến một hợp tác xã mua bán khác, đi về phải mất hơn một ngày, nếu chậm hơn một chút thì có thể không kịp về đến nhà vào buổi tối.
Nếu ở lại bên ngoài một đêm, cộng thêm tiền ăn, có thể sẽ tiêu nhiều tiền hơn.
Thương nhân đó cũng nghĩ đến điều này mới quyết định tăng giá mười phần trăm.
Người dân bản địa cũng hận hành vi này của hắn, đều đi tìm thương nhân này để nói lý lẽ.
Nhưng thương nhân này vốn dĩ là côn đồ trong huyện, còn nuôi một đám lưu manh côn đồ.
Khi tiêu cục Trấn Viễn đến chia đất, hắn lập tức nhận ra đám quyền quý sắp bị xử lý, sau này sẽ là thiên hạ của tiêu cục Trấn Viễn, thế là lập tức dẫn đường cho tiêu cục Trấn Viễn, trước khi các địa chủ kịp chạy trốn thì đã chặn đối phương từ đường nhỏ, tịch thu một lượng lớn tiền và thực phẩm.
Đây được xem là biểu hiện lập công, sau khi đội Chung Minh đến, đám côn đồ này lại bận rộn chia ruộng đất giúp đội Chung Minh, làm tăng hiệu suất chia ruộng đất địa phương lên rất nhiều, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho các nhân viên hộ tống và đội Chung Minh.
Hơn nữa trước đây chúng cũng chỉ làm mấy việc lừa gạt trộm chó trộm gà, chưa từng làm những chuyện ác gì, thế là thoát được đại hội thẩm phán sau đó, còn để lại ấn tượng tốt cho đội Chung Minh địa phương.
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… “Khích lệ kinh doanh và thu lộ phí là hai chuyện khác nhau”.Kim Phi nói: “Chúng ta đã tiêu chuẩn hóa thuế thương mại, cải thiện địa vị của thương nhân, đảm bảo an toàn cho họ, tạo cho họ một môi trường kinh doanh rất ổn định, đây là quyền lợi mà triều đình ban cho cho các thương nhân.Quyền lợi và nghĩa vụ là ngang nhau, triều đình đã tốn rất nhiều nhân lực và vật lực để sửa chữa đường chính và bảo trì hàng ngày, làm ăn kinh doanh nộp. thuế và lộ phí là nghĩa vũ nên làm. Vì chúng ta cung cấp cho họ điều kiện kinh doanh tốt hơn, họ kiếm được nhiều hơn tiền hơn trước”.Kim Phi vẫn luôn khích lệ làm kinh doanh, nhưng cũng luôn đề phòng thương nhân.Thương nhân là một phần không thể thiếu trong phát triển kinh tế, cũng có thể nói là một phần quan trọng nhất.Không có sự tham gia của nhiều thương nhân, nền kinh tế sẽ là một vùng nước tù đọng, nhưng thương nhân coi trọng lợi nhuận, có thể làm bất cứ điều gì vì lợi ích.Bây giờ có lẽ các thương nhân chỉ cầu được no ấm, nhưng h@m muốn của con người là vô tận, sau khi kiếm được nhiều tiền, thì giới hạn cũng sẽ ngày càng thấp.Chẳng hạn như cách đây không lâu, Kim Phi nghe nói có một thương nhân chuyên đợi trước cửa hợp tác xã mua bán, mỗi lần hợp tác xã mua bán gửi nông cụ đến, hắn đều mua hết rồi mang về cửa hàng của mình, mỗi nông cụ được bán ra với gia tăng mười phần trăm.Nếu người dân địa phương không mua hàng của hắn thì phải đi bộ mấy chục dặm đường núi để đến một hợp tác xã mua bán khác, đi về phải mất hơn một ngày, nếu chậm hơn một chút thì có thể không kịp về đến nhà vào buổi tối.Nếu ở lại bên ngoài một đêm, cộng thêm tiền ăn, có thể sẽ tiêu nhiều tiền hơn.Thương nhân đó cũng nghĩ đến điều này mới quyết định tăng giá mười phần trăm.Người dân bản địa cũng hận hành vi này của hắn, đều đi tìm thương nhân này để nói lý lẽ.Nhưng thương nhân này vốn dĩ là côn đồ trong huyện, còn nuôi một đám lưu manh côn đồ.Khi tiêu cục Trấn Viễn đến chia đất, hắn lập tức nhận ra đám quyền quý sắp bị xử lý, sau này sẽ là thiên hạ của tiêu cục Trấn Viễn, thế là lập tức dẫn đường cho tiêu cục Trấn Viễn, trước khi các địa chủ kịp chạy trốn thì đã chặn đối phương từ đường nhỏ, tịch thu một lượng lớn tiền và thực phẩm.Đây được xem là biểu hiện lập công, sau khi đội Chung Minh đến, đám côn đồ này lại bận rộn chia ruộng đất giúp đội Chung Minh, làm tăng hiệu suất chia ruộng đất địa phương lên rất nhiều, tiết kiệm rất nhiều thời gian cho các nhân viên hộ tống và đội Chung Minh.Hơn nữa trước đây chúng cũng chỉ làm mấy việc lừa gạt trộm chó trộm gà, chưa từng làm những chuyện ác gì, thế là thoát được đại hội thẩm phán sau đó, còn để lại ấn tượng tốt cho đội Chung Minh địa phương.Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!