Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3603
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Con trai ông ấy nhanh chóng cầm lấy công văn, đọc xong lại méo mặt nói: “Cha, cha định cho con đi chạy vặt sao?”"Con không đi thì chẳng lẽ là cha à?” Lão trưởng trấn để bút viết lên giấy nghiên, chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi."Cha, không phải trong huyện có phân công thư ký cho cha sao? Để bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu đi đi!"“Bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu bận rộn đến nỗi ăn cơm cũng không có thời gian mà ăn. Sao có rảnh mà đi thông báo!"“Vậy thì cha cũng không thể sai con như vậy!" Người con trai nhăn mặt nói: "Con chỉ là một người bình thường, không phải quan viên cũng không lấy bổng lộc triều đình, mà sao cha cứ sai con thế này? Con còn phải mở quán để kiếm tiền đói"Lão trưởng trấn nghe con trai nói vậy, đã tức giận đến mức đập bàn: “Mở quán, mở quán, trong mắt con chỉ có tiền thôi!”“Cha ơi, con không kiếm tiền, vậy cây bút lông sói mà cha dùng ở đâu mà có?” Đứa con trai chỉ vào cây bút lông trong tay ông lão: "Thứ này rất đắt tiền, con không mở quán để kiếm tiền thì làm sao mà có cây bút lông tốt vậy cho cha đây?"Lão trưởng trấn nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên là muốn vứt cây bút lông đi nhưng †ay vừa nhấc lên đã hạ xuống.Ông ấy giận nổ đom đóm đá con trai mình một cái: “Không có Kim tiên sinh đuổi địch ngoài kia thì làm sao con có thể yên ổn mở quán? Không có tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ thì sao con dám một mình ra ngoài mua này bán kia? Bây giờ mới sống được mấy ngày lành đã quên ân nghĩa của triều đình rồi à?”"Không quên, không quên, Đứa con trai thấy lão trưởng trấn nổi giận đã vội nói: “Chợ phiên kết thúc con sẽ đi, được chứ?”Thời phong kiến, giao thông lạc hậu, người dân muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Nhiều thương nhân trong trấn cũng không hoàn toàn là tham gia mua bán, bình thường cũng sẽ trồng trọt chỉ khi đến phiên chợ mới có thể tới đây mở cửa để buôn bán.Vì vậy, các phiên chợ trong trấn không được tổ chức hàng ngày mà chỉ diễn ra vào các ngày mồng ba, sáu và chín âm lịch.Trưởng trấn cũng biết phiên chợ lớn là lúc buôn bán tốt nhất của con trai mình nên cũng không hề nói gì, xua tay bảo con trai cút đi.Đứa con trai thở dài rồi chạy về quán. Ăn trưa xong, đứa con trai đã đạp xe lên đường. Phía sau xe đạp treo hai cái rương gỗ lớn, ngoài ghế sau cũng chở một cái.Anh ta mở một tiệm tạp hóa, đi ra ngoài đưa thông báo cũng tiện để bán một số hàng hóa.Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp Xuyên Thục.Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với người dân, ở thời đại này không ai mà không quan tâm đ ến lương thực.Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Con trai ông ấy nhanh chóng cầm lấy công văn, đọc xong lại méo mặt nói: “Cha, cha định cho con đi chạy vặt sao?”
"Con không đi thì chẳng lẽ là cha à?” Lão trưởng trấn để bút viết lên giấy nghiên, chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi.
"Cha, không phải trong huyện có phân công thư ký cho cha sao? Để bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu đi đi!"
“Bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu bận rộn đến nỗi ăn cơm cũng không có thời gian mà ăn. Sao có rảnh mà đi thông báo!"
“Vậy thì cha cũng không thể sai con như vậy!" Người con trai nhăn mặt nói: "Con chỉ là một người bình thường, không phải quan viên cũng không lấy bổng lộc triều đình, mà sao cha cứ sai con thế này? Con còn phải mở quán để kiếm tiền đói"
Lão trưởng trấn nghe con trai nói vậy, đã tức giận đến mức đập bàn: “Mở quán, mở quán, trong mắt con chỉ có tiền thôi!”
“Cha ơi, con không kiếm tiền, vậy cây bút lông sói mà cha dùng ở đâu mà có?” Đứa con trai chỉ vào cây bút lông trong tay ông lão: "Thứ này rất đắt tiền, con không mở quán để kiếm tiền thì làm sao mà có cây bút lông tốt vậy cho cha đây?"
Lão trưởng trấn nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên là muốn vứt cây bút lông đi nhưng †ay vừa nhấc lên đã hạ xuống.
Ông ấy giận nổ đom đóm đá con trai mình một cái: “Không có Kim tiên sinh đuổi địch ngoài kia thì làm sao con có thể yên ổn mở quán? Không có tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ thì sao con dám một mình ra ngoài mua này bán kia? Bây giờ mới sống được mấy ngày lành đã quên ân nghĩa của triều đình rồi à?”
"Không quên, không quên, Đứa con trai thấy lão trưởng trấn nổi giận đã vội nói: “Chợ phiên kết thúc con sẽ đi, được chứ?”
Thời phong kiến, giao thông lạc hậu, người dân muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Nhiều thương nhân trong trấn cũng không hoàn toàn là tham gia mua bán, bình thường cũng sẽ trồng trọt chỉ khi đến phiên chợ mới có thể tới đây mở cửa để buôn bán.
Vì vậy, các phiên chợ trong trấn không được tổ chức hàng ngày mà chỉ diễn ra vào các ngày mồng ba, sáu và chín âm lịch.
Trưởng trấn cũng biết phiên chợ lớn là lúc buôn bán tốt nhất của con trai mình nên cũng không hề nói gì, xua tay bảo con trai cút đi.
Đứa con trai thở dài rồi chạy về quán. Ăn trưa xong, đứa con trai đã đạp xe lên đường. Phía sau xe đạp treo hai cái rương gỗ lớn, ngoài ghế sau cũng chở một cái.
Anh ta mở một tiệm tạp hóa, đi ra ngoài đưa thông báo cũng tiện để bán một số hàng hóa.
Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp Xuyên Thục.
Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với người dân, ở thời đại này không ai mà không quan tâm đ ến lương thực.
Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Con trai ông ấy nhanh chóng cầm lấy công văn, đọc xong lại méo mặt nói: “Cha, cha định cho con đi chạy vặt sao?”"Con không đi thì chẳng lẽ là cha à?” Lão trưởng trấn để bút viết lên giấy nghiên, chẳng buồn ngẩng đầu lên hỏi."Cha, không phải trong huyện có phân công thư ký cho cha sao? Để bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu đi đi!"“Bọn Tiểu Trương, Tiểu Lưu bận rộn đến nỗi ăn cơm cũng không có thời gian mà ăn. Sao có rảnh mà đi thông báo!"“Vậy thì cha cũng không thể sai con như vậy!" Người con trai nhăn mặt nói: "Con chỉ là một người bình thường, không phải quan viên cũng không lấy bổng lộc triều đình, mà sao cha cứ sai con thế này? Con còn phải mở quán để kiếm tiền đói"Lão trưởng trấn nghe con trai nói vậy, đã tức giận đến mức đập bàn: “Mở quán, mở quán, trong mắt con chỉ có tiền thôi!”“Cha ơi, con không kiếm tiền, vậy cây bút lông sói mà cha dùng ở đâu mà có?” Đứa con trai chỉ vào cây bút lông trong tay ông lão: "Thứ này rất đắt tiền, con không mở quán để kiếm tiền thì làm sao mà có cây bút lông tốt vậy cho cha đây?"Lão trưởng trấn nghe vậy, suy nghĩ đầu tiên là muốn vứt cây bút lông đi nhưng †ay vừa nhấc lên đã hạ xuống.Ông ấy giận nổ đom đóm đá con trai mình một cái: “Không có Kim tiên sinh đuổi địch ngoài kia thì làm sao con có thể yên ổn mở quán? Không có tiêu cục Trấn Viễn trấn áp bọn thổ phỉ thì sao con dám một mình ra ngoài mua này bán kia? Bây giờ mới sống được mấy ngày lành đã quên ân nghĩa của triều đình rồi à?”"Không quên, không quên, Đứa con trai thấy lão trưởng trấn nổi giận đã vội nói: “Chợ phiên kết thúc con sẽ đi, được chứ?”Thời phong kiến, giao thông lạc hậu, người dân muốn ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Nhiều thương nhân trong trấn cũng không hoàn toàn là tham gia mua bán, bình thường cũng sẽ trồng trọt chỉ khi đến phiên chợ mới có thể tới đây mở cửa để buôn bán.Vì vậy, các phiên chợ trong trấn không được tổ chức hàng ngày mà chỉ diễn ra vào các ngày mồng ba, sáu và chín âm lịch.Trưởng trấn cũng biết phiên chợ lớn là lúc buôn bán tốt nhất của con trai mình nên cũng không hề nói gì, xua tay bảo con trai cút đi.Đứa con trai thở dài rồi chạy về quán. Ăn trưa xong, đứa con trai đã đạp xe lên đường. Phía sau xe đạp treo hai cái rương gỗ lớn, ngoài ghế sau cũng chở một cái.Anh ta mở một tiệm tạp hóa, đi ra ngoài đưa thông báo cũng tiện để bán một số hàng hóa.Cảnh tượng tương tự cũng xảy ra khắp Xuyên Thục.Thực phẩm là thứ quan trọng nhất đối với người dân, ở thời đại này không ai mà không quan tâm đ ến lương thực.Bạn đang đọc truyện ở tRuyen.a_z.z .vn.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen_Azz" để đọc nhé!.Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!