Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3630
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Hộp số của xe đạp chuyên nghiệp, đằng sau có ít nhất sáu cái bánh răng, phía trước còn có ba cái, cộng thêm có mười mấy loại phương thức tổ hợp, có thể ứng phó với các tốc độ và độ dốc khác nhau.Còn cái bánh xích Vạn Hạc Minh làm ra chỉ có hai bánh răng, nhưng kết cấu cũng đơn giản hơn nhiều.Đồ có kết cấu càng phức tạp, càng dễ hỏng, với điều kiện kĩ thuật trước mắt của Đại Khang, loại bánh xích có kết cấu đơn giản này mới là thứ phù hợp nhất.Vạn Hạc Minh cực kì hưởng thụ lời khen của Kim Phi, đặc biệt là lần này Kim Phi không xoa đầu cậu bé nữa, mà vỗ vai, khiến Vạn Hạc Minh cảm thấy mình cuối cùng cũng lớn rồi, cười híp hết mắt lại.Suy cho cùng thì Lưu Bất Quần đã trưởng thành, cuối cùng mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh gần đây không phải đang bận chuyện ruộng thí nghiệm à, sao có thời gian tới xưởng thế?”“Lúc trước ta bảo xưởng đồ gỗ làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, bọn họ nói đưa tới đây rồi, các ngươi để ở đâu?” Kim Phi hỏi.“Ở phòng dụng cụ/ Lưu Bất Quần đi tới phòng phía tây của xưởng, dịch hai cái hòm gỗ và mấy cái ván gỗ hình tròn to như cái vạc ra.Vạn Hạc Minh đến gần tò mò hỏi: “Tiên sinh, cái này dùng làm gì?” “Dùng để bật bông/ Kim Phi đáp.“Bật bông?” Trước đây Vạn Hạc Minh chưa thấy bông, càng không biết bật bông là ý gì.“Bông trong làng thu hoạch được rồi, sau mấy ngày phơi khô là đến lúc ta bật bông, con qua xem là biết.”Không nói sau này sẽ trồng bông trên quy mô lớn, chỉ nói với số bông được sản xuất ra trên mấy cánh đồng bông lớn bây giờ, nếu dựa vào mỗi Kim Phi, đàn mấy tháng cũng không xong, huống hồ là sau này trồng bông trên quy mô lớn, sẽ thành. nguyên liệu chủ yếu của ngành dệt, bông cần đàn càng nhiều.Cho nên trước khi làm ra máy dệt bông, Kim Phi định để Đường Đông Đông chọ mấy công nhân trong xưởng dệt, học bật bông.Đồng thời y cũng bắt đầu thiết kế máy dệt bông, nhân lúc xưởng đồ gỗ và xưởng thép đang rảnh, làm ra máy dệt bông trước.Kim Phi ở trong xưởng kiểm tra cung gỗ một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, thì bảo Vạn Vũ Hồng sắp xếp hai người, đưa công cụ về nhà mình.Kim Phi thường có thói quen ngủ trưa, nhưng gần đây tới ngày mùa, mọi người đều bận rộn, y cũng ngại đi ngủ nướng, ăn cơm trưa xong, lại đi tới ruộng thí nghiệm.Hai ruộng lúa nước đã chín được thu hoạch cả rồi, còn lại thì cần đợi một hai người nữa mới chín, Kim Phi tới ruộng thí nghiệm cũng không có việc gì, pha một ấm trà với Ngụy Vô Nhai, hai người ngồi dưới lầu che nắng uống trà nói chuyện.Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Hộp số của xe đạp chuyên nghiệp, đằng sau có ít nhất sáu cái bánh răng, phía trước còn có ba cái, cộng thêm có mười mấy loại phương thức tổ hợp, có thể ứng phó với các tốc độ và độ dốc khác nhau.
Còn cái bánh xích Vạn Hạc Minh làm ra chỉ có hai bánh răng, nhưng kết cấu cũng đơn giản hơn nhiều.
Đồ có kết cấu càng phức tạp, càng dễ hỏng, với điều kiện kĩ thuật trước mắt của Đại Khang, loại bánh xích có kết cấu đơn giản này mới là thứ phù hợp nhất.
Vạn Hạc Minh cực kì hưởng thụ lời khen của Kim Phi, đặc biệt là lần này Kim Phi không xoa đầu cậu bé nữa, mà vỗ vai, khiến Vạn Hạc Minh cảm thấy mình cuối cùng cũng lớn rồi, cười híp hết mắt lại.
Suy cho cùng thì Lưu Bất Quần đã trưởng thành, cuối cùng mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh gần đây không phải đang bận chuyện ruộng thí nghiệm à, sao có thời gian tới xưởng thế?”
“Lúc trước ta bảo xưởng đồ gỗ làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, bọn họ nói đưa tới đây rồi, các ngươi để ở đâu?” Kim Phi hỏi.
“Ở phòng dụng cụ/ Lưu Bất Quần đi tới phòng phía tây của xưởng, dịch hai cái hòm gỗ và mấy cái ván gỗ hình tròn to như cái vạc ra.
Vạn Hạc Minh đến gần tò mò hỏi: “Tiên sinh, cái này dùng làm gì?” “Dùng để bật bông/ Kim Phi đáp.
“Bật bông?” Trước đây Vạn Hạc Minh chưa thấy bông, càng không biết bật bông là ý gì.
“Bông trong làng thu hoạch được rồi, sau mấy ngày phơi khô là đến lúc ta bật bông, con qua xem là biết.”
Không nói sau này sẽ trồng bông trên quy mô lớn, chỉ nói với số bông được sản xuất ra trên mấy cánh đồng bông lớn bây giờ, nếu dựa vào mỗi Kim Phi, đàn mấy tháng cũng không xong, huống hồ là sau này trồng bông trên quy mô lớn, sẽ thành. nguyên liệu chủ yếu của ngành dệt, bông cần đàn càng nhiều.
Cho nên trước khi làm ra máy dệt bông, Kim Phi định để Đường Đông Đông chọ mấy công nhân trong xưởng dệt, học bật bông.
Đồng thời y cũng bắt đầu thiết kế máy dệt bông, nhân lúc xưởng đồ gỗ và xưởng thép đang rảnh, làm ra máy dệt bông trước.
Kim Phi ở trong xưởng kiểm tra cung gỗ một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, thì bảo Vạn Vũ Hồng sắp xếp hai người, đưa công cụ về nhà mình.
Kim Phi thường có thói quen ngủ trưa, nhưng gần đây tới ngày mùa, mọi người đều bận rộn, y cũng ngại đi ngủ nướng, ăn cơm trưa xong, lại đi tới ruộng thí nghiệm.
Hai ruộng lúa nước đã chín được thu hoạch cả rồi, còn lại thì cần đợi một hai người nữa mới chín, Kim Phi tới ruộng thí nghiệm cũng không có việc gì, pha một ấm trà với Ngụy Vô Nhai, hai người ngồi dưới lầu che nắng uống trà nói chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Hộp số của xe đạp chuyên nghiệp, đằng sau có ít nhất sáu cái bánh răng, phía trước còn có ba cái, cộng thêm có mười mấy loại phương thức tổ hợp, có thể ứng phó với các tốc độ và độ dốc khác nhau.Còn cái bánh xích Vạn Hạc Minh làm ra chỉ có hai bánh răng, nhưng kết cấu cũng đơn giản hơn nhiều.Đồ có kết cấu càng phức tạp, càng dễ hỏng, với điều kiện kĩ thuật trước mắt của Đại Khang, loại bánh xích có kết cấu đơn giản này mới là thứ phù hợp nhất.Vạn Hạc Minh cực kì hưởng thụ lời khen của Kim Phi, đặc biệt là lần này Kim Phi không xoa đầu cậu bé nữa, mà vỗ vai, khiến Vạn Hạc Minh cảm thấy mình cuối cùng cũng lớn rồi, cười híp hết mắt lại.Suy cho cùng thì Lưu Bất Quần đã trưởng thành, cuối cùng mới nhớ ra hỏi: “Tiên sinh gần đây không phải đang bận chuyện ruộng thí nghiệm à, sao có thời gian tới xưởng thế?”“Lúc trước ta bảo xưởng đồ gỗ làm mấy cái cung gỗ búa gỗ, bọn họ nói đưa tới đây rồi, các ngươi để ở đâu?” Kim Phi hỏi.“Ở phòng dụng cụ/ Lưu Bất Quần đi tới phòng phía tây của xưởng, dịch hai cái hòm gỗ và mấy cái ván gỗ hình tròn to như cái vạc ra.Vạn Hạc Minh đến gần tò mò hỏi: “Tiên sinh, cái này dùng làm gì?” “Dùng để bật bông/ Kim Phi đáp.“Bật bông?” Trước đây Vạn Hạc Minh chưa thấy bông, càng không biết bật bông là ý gì.“Bông trong làng thu hoạch được rồi, sau mấy ngày phơi khô là đến lúc ta bật bông, con qua xem là biết.”Không nói sau này sẽ trồng bông trên quy mô lớn, chỉ nói với số bông được sản xuất ra trên mấy cánh đồng bông lớn bây giờ, nếu dựa vào mỗi Kim Phi, đàn mấy tháng cũng không xong, huống hồ là sau này trồng bông trên quy mô lớn, sẽ thành. nguyên liệu chủ yếu của ngành dệt, bông cần đàn càng nhiều.Cho nên trước khi làm ra máy dệt bông, Kim Phi định để Đường Đông Đông chọ mấy công nhân trong xưởng dệt, học bật bông.Đồng thời y cũng bắt đầu thiết kế máy dệt bông, nhân lúc xưởng đồ gỗ và xưởng thép đang rảnh, làm ra máy dệt bông trước.Kim Phi ở trong xưởng kiểm tra cung gỗ một lượt, xác nhận không có vấn đề gì, thì bảo Vạn Vũ Hồng sắp xếp hai người, đưa công cụ về nhà mình.Kim Phi thường có thói quen ngủ trưa, nhưng gần đây tới ngày mùa, mọi người đều bận rộn, y cũng ngại đi ngủ nướng, ăn cơm trưa xong, lại đi tới ruộng thí nghiệm.Hai ruộng lúa nước đã chín được thu hoạch cả rồi, còn lại thì cần đợi một hai người nữa mới chín, Kim Phi tới ruộng thí nghiệm cũng không có việc gì, pha một ấm trà với Ngụy Vô Nhai, hai người ngồi dưới lầu che nắng uống trà nói chuyện.Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A-z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!