Sau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được…
Chương 3634
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Xe ngựa dừng ở cửa kho lương thực, Quan Hạ Nhi nhảy từ trong xe ngựa xuống.“Nguy tiên sinh!"Quan Hạ Nhi lên tiếng chào Ngụy Vô Nhai, rồi ôm một bao quần áo đi tới bên cạnh Kim Phi.Cô sợ Kim Phi mắc mưa, cho nên mang theo một bộ quần áo để thay giặt, sờ quần áo của Kim Phi một chút, phát hiện vẫn khô ráo, nên lại đặt túi quần áo lại xe.A Liên đi theo tới lôi hai cái túi từ trong xe ra, hét lên với Thiết Chùy: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đây là áo mưa mang cho các ngươi."Thiết Chùy vừa rồi còn đang rầu rĩ trở về thế nào đây, giờ nghe vậy thì nhanh chóng dẫn người tới vác túi đi."Nguy tiên sinh, ta quay về sẽ sắp xếp xe ngựa tới, đưa lương thực đến Trường Xà Câu." Kim Phi quay đầu nói."Trời mưa lớn như thế, không thì để ngày mai lại tới kéo đi?""Vừa rồi không ít hạt thóc đều dính mưa, nếu tối hôm nay không trải ra, thì đêm nay sẽ toả nhiệt, ngày mai sẽ hỏng mất." Kim Phi lắc đầu."Vậy được, nghe theo tiên sinh!" Ngụy Vô Nhai gật đầu, đưa Kim Phi lên xe ngựa.Sau khi thí nghiệm ở mảnh ruộng kia, Kim Phi phát hiện diện tích đổ rạp lớn hơn, gần như cây lúa trong cả mảnh ruộng đều đổ.Không chỉ có một mảnh ruộng này, mà trong các mảnh ruộng khác trên đường đi qua, Kim Phi phát hiện hoa màu đổ rạp cũng rất nhiều.Hoa màu trưởng thành rồi, tạm thời không cắt thì cũng không có vấn đề lớn, nhưng một khi đã đổ xuống, rất nhanh sẽ bị mầm mới nảy lên che nát.Trên đường đi, lông mày Kim Phi chưa từng giãn ra.Sau khi đi vào thôn, Kim Phi không quay về, mà cho xe ngựa dừng ở cửa viện Khu Mật."Hạ Nhị, ta và Vũ Dương không thể về ăn cơm được, ăn chút ở nhà ăn là được rồi, các ngươi không cần chờ." Kim Phi đẩy cửa xe ngựa, nói với Quan Hạ Nhi.Viện Khu Mật có nhà ăn, trên đường đi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện sự lo lắng của Kim Phi, thế là ngoan ngoãn gật đầu.Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, nhân viên hộ tống đứng ở cửa viện Khu Mật lập tức chạy tới mở ô che cho Kim Phi."Thiết Chùy, đi thông báo cho Tiểu Ngọc và Trần công tử, kêu bọn họ tới đây một chuyến."Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Xe ngựa dừng ở cửa kho lương thực, Quan Hạ Nhi nhảy từ trong xe ngựa xuống.
“Nguy tiên sinh!"
Quan Hạ Nhi lên tiếng chào Ngụy Vô Nhai, rồi ôm một bao quần áo đi tới bên cạnh Kim Phi.
Cô sợ Kim Phi mắc mưa, cho nên mang theo một bộ quần áo để thay giặt, sờ quần áo của Kim Phi một chút, phát hiện vẫn khô ráo, nên lại đặt túi quần áo lại xe.
A Liên đi theo tới lôi hai cái túi từ trong xe ra, hét lên với Thiết Chùy: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đây là áo mưa mang cho các ngươi."
Thiết Chùy vừa rồi còn đang rầu rĩ trở về thế nào đây, giờ nghe vậy thì nhanh chóng dẫn người tới vác túi đi.
"Nguy tiên sinh, ta quay về sẽ sắp xếp xe ngựa tới, đưa lương thực đến Trường Xà Câu." Kim Phi quay đầu nói.
"Trời mưa lớn như thế, không thì để ngày mai lại tới kéo đi?"
"Vừa rồi không ít hạt thóc đều dính mưa, nếu tối hôm nay không trải ra, thì đêm nay sẽ toả nhiệt, ngày mai sẽ hỏng mất." Kim Phi lắc đầu.
"Vậy được, nghe theo tiên sinh!" Ngụy Vô Nhai gật đầu, đưa Kim Phi lên xe ngựa.
Sau khi thí nghiệm ở mảnh ruộng kia, Kim Phi phát hiện diện tích đổ rạp lớn hơn, gần như cây lúa trong cả mảnh ruộng đều đổ.
Không chỉ có một mảnh ruộng này, mà trong các mảnh ruộng khác trên đường đi qua, Kim Phi phát hiện hoa màu đổ rạp cũng rất nhiều.
Hoa màu trưởng thành rồi, tạm thời không cắt thì cũng không có vấn đề lớn, nhưng một khi đã đổ xuống, rất nhanh sẽ bị mầm mới nảy lên che nát.
Trên đường đi, lông mày Kim Phi chưa từng giãn ra.
Sau khi đi vào thôn, Kim Phi không quay về, mà cho xe ngựa dừng ở cửa viện Khu Mật.
"Hạ Nhị, ta và Vũ Dương không thể về ăn cơm được, ăn chút ở nhà ăn là được rồi, các ngươi không cần chờ." Kim Phi đẩy cửa xe ngựa, nói với Quan Hạ Nhi.
Viện Khu Mật có nhà ăn, trên đường đi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện sự lo lắng của Kim Phi, thế là ngoan ngoãn gật đầu.
Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, nhân viên hộ tống đứng ở cửa viện Khu Mật lập tức chạy tới mở ô che cho Kim Phi.
"Thiết Chùy, đi thông báo cho Tiểu Ngọc và Trần công tử, kêu bọn họ tới đây một chuyến."
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!
Quay Về Cổ Đại: Tay Trái Kiều Thê Tay Phải Giang SơnTác giả: Du KỳTruyện Đô Thị, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngSau khi ngồi trên chiếc cọc hơn nửa giờ, Kim Phi đành phải chấp nhận thực tế. Y xuyên không rồi. Từ thế kỷ 21 y đã xuyên không về xã hội phong kiến lạc hậu. “Ông trời ơi, người đang nhắm vào ta sao?” Kim Phi ngẩng đầu nhìn trời, thở dài than vãn. Ở kiếp trước, Kim Phi tới từ một ngôi làng miền núi nghèo khổ, cố gắng nỗ lực, thi vào đại học, sau đó vừa học vừa làm, được bằng cử nhân, thạc sĩ và tiến sĩ, sau khi tốt nghiệp thì trở thành một kỹ sư cao cấp, lương mỗi năm hàng tỉ. Một trải nghiệm như vậy được coi là truyền ý chí và động lực, bản thân Kim Phi luôn cho rằng mình đã chiến thắng số phận. Nhưng không thể ngờ được rằng, vừa mới đi làm vài ngày, bởi vì tăng ca không ngừng, thiếu tập trung nên xảy ra sự cố, vinh quang gia nhập vào đội xuyên không, đến một vương triều tên là Đại Khang, nhập hồn vào trong cơ thể một người thợ rèn. “Có phải ai tên Kim Phi cũng khổ vậy không?” Đúng vậy, người thợ rèn mà y nhập hồn vào cũng tên là Kim Phi, nói ra còn thảm hơn y nhiều. Ngay khi được… Xe ngựa dừng ở cửa kho lương thực, Quan Hạ Nhi nhảy từ trong xe ngựa xuống.“Nguy tiên sinh!"Quan Hạ Nhi lên tiếng chào Ngụy Vô Nhai, rồi ôm một bao quần áo đi tới bên cạnh Kim Phi.Cô sợ Kim Phi mắc mưa, cho nên mang theo một bộ quần áo để thay giặt, sờ quần áo của Kim Phi một chút, phát hiện vẫn khô ráo, nên lại đặt túi quần áo lại xe.A Liên đi theo tới lôi hai cái túi từ trong xe ra, hét lên với Thiết Chùy: "Đừng ngẩn ra đó nữa, đây là áo mưa mang cho các ngươi."Thiết Chùy vừa rồi còn đang rầu rĩ trở về thế nào đây, giờ nghe vậy thì nhanh chóng dẫn người tới vác túi đi."Nguy tiên sinh, ta quay về sẽ sắp xếp xe ngựa tới, đưa lương thực đến Trường Xà Câu." Kim Phi quay đầu nói."Trời mưa lớn như thế, không thì để ngày mai lại tới kéo đi?""Vừa rồi không ít hạt thóc đều dính mưa, nếu tối hôm nay không trải ra, thì đêm nay sẽ toả nhiệt, ngày mai sẽ hỏng mất." Kim Phi lắc đầu."Vậy được, nghe theo tiên sinh!" Ngụy Vô Nhai gật đầu, đưa Kim Phi lên xe ngựa.Sau khi thí nghiệm ở mảnh ruộng kia, Kim Phi phát hiện diện tích đổ rạp lớn hơn, gần như cây lúa trong cả mảnh ruộng đều đổ.Không chỉ có một mảnh ruộng này, mà trong các mảnh ruộng khác trên đường đi qua, Kim Phi phát hiện hoa màu đổ rạp cũng rất nhiều.Hoa màu trưởng thành rồi, tạm thời không cắt thì cũng không có vấn đề lớn, nhưng một khi đã đổ xuống, rất nhanh sẽ bị mầm mới nảy lên che nát.Trên đường đi, lông mày Kim Phi chưa từng giãn ra.Sau khi đi vào thôn, Kim Phi không quay về, mà cho xe ngựa dừng ở cửa viện Khu Mật."Hạ Nhị, ta và Vũ Dương không thể về ăn cơm được, ăn chút ở nhà ăn là được rồi, các ngươi không cần chờ." Kim Phi đẩy cửa xe ngựa, nói với Quan Hạ Nhi.Viện Khu Mật có nhà ăn, trên đường đi, Quan Hạ Nhi cũng phát hiện sự lo lắng của Kim Phi, thế là ngoan ngoãn gật đầu.Kim Phi nhảy xuống xe ngựa, nhân viên hộ tống đứng ở cửa viện Khu Mật lập tức chạy tới mở ô che cho Kim Phi."Thiết Chùy, đi thông báo cho Tiểu Ngọc và Trần công tử, kêu bọn họ tới đây một chuyến."Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!