Ta xách theo hành lí, một mình đứng dưới tòa nhà sáu tầng đã xuống cấp... Ta là Mạnh Tử, năm nay 27 tuổi, theo học khoa kiến trúc tại đại học MIT của Mỹ lấy học vị tiến sĩ. Bạn trai của ta sống trong tòa nhà này, tên hắn là Khương Vũ Bạch, là một họa sĩ, đam mê tranh sơn dầu và vẽ tranh. Người khác đều nói hắn có bản tính lang thang không thể nào kiềm chế được, nhưng ta biết đó là khát khao từ tận đáy lòng của hắn. Từ năm hai cao trung chúng ta bắt đầu yêu nhau, đến bây giờ cũng đã được mười năm. Hai người ở cùng nhau theo cách chẳng giống ai, ta cũng không phải loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết bám dính lấy người khác nên đối với bạn trai luôn cho hắn nhiều không gian riêng tư. Chúng ta không thi đậu chung một trường đại học, lại không cùng một chuyên ngành, sống ở các thành phố khác nhau. Sau đó ta lại đi Mỹ, khoảng cách hàng vạn dặm nhưng tình cảm không vì thế mà bị ảnh hưởng nhiều. *MIT: Massachusetts Institute of Technology, Viện Công Nghệ Massachusetts, một trong những đại học top…

Chương 3: Tắm Gội

Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng PhuTác giả: Nhất Chi Lại HoaTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnTa xách theo hành lí, một mình đứng dưới tòa nhà sáu tầng đã xuống cấp... Ta là Mạnh Tử, năm nay 27 tuổi, theo học khoa kiến trúc tại đại học MIT của Mỹ lấy học vị tiến sĩ. Bạn trai của ta sống trong tòa nhà này, tên hắn là Khương Vũ Bạch, là một họa sĩ, đam mê tranh sơn dầu và vẽ tranh. Người khác đều nói hắn có bản tính lang thang không thể nào kiềm chế được, nhưng ta biết đó là khát khao từ tận đáy lòng của hắn. Từ năm hai cao trung chúng ta bắt đầu yêu nhau, đến bây giờ cũng đã được mười năm. Hai người ở cùng nhau theo cách chẳng giống ai, ta cũng không phải loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết bám dính lấy người khác nên đối với bạn trai luôn cho hắn nhiều không gian riêng tư. Chúng ta không thi đậu chung một trường đại học, lại không cùng một chuyên ngành, sống ở các thành phố khác nhau. Sau đó ta lại đi Mỹ, khoảng cách hàng vạn dặm nhưng tình cảm không vì thế mà bị ảnh hưởng nhiều. *MIT: Massachusetts Institute of Technology, Viện Công Nghệ Massachusetts, một trong những đại học top… "Vũ Bạch..." Ta gọi tên hắn, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, ta không nhớ mình đã khóc như thế nào, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng buồn bực, loại đau thương đến cắt da cắt thịt này khóc thút thít không đủ để biểu đạt. Nước mắt giống như những hạt châu, không ngừng chảy..."Đủ rồi..." Hắn chán ghét xua xua tay "Đừng thương hại tôi được chứ..."Lòng ta tê rần, bèn dùng sức lắc đầu. Ta tuyệt đối không phải đang thương hại hắn, ta là yêu hắn.. Mười năm yêu nhau, chúng ta đã đi qua thời ngây ngô, trải qua tình cảm mãnh liệt, chậm rãi đem tình yêu nâng lên thành thứ tình cảm gắn kết không thể chia lìa. Bởi vì đau lòng cho hắn mà rơi lệ, sao có thể chỉ là thương hại..."Vũ Bạch...... Em là Mạnh Tử......" Ta tiến về phía trước một bước.Hắn vươn tay, cản trở động tác của ta  "Tôi biết cô là ai! Gương mặt tôi bị biến dạng, chứ không phải mất trí nhớ" Ngữ khí của hắn trở nên xa cách ngàn dặm.Ta cách hắn chỉ có hai bước, mà lại xa xôi giống như mấy trăm triệu năm ánh sáng. Một người xa lạ thân thuộc...Giờ phút này chỉ có thể dùng cách này để hình dung...Khương Vũ Bạch, ngươi đang trách ta sao:"Em... Đã tới chậm...." Ta quỳ xuống, cầm lấy tay hắn. Hắn hung hăng gạt ta ra "A...A..." Hắn khịt mũi phát ra âm thanh khinh thường.Đúng vậy, ta thực sự đã tới chậm là người thân cận nhất với hắn lại không thể chạy đến bên hắn trước tiên, lúc hắn thống khổ nhất lại không ở bên cạnh hắn...Chỉ có trời mới biết khi hắn mở mắt ra trong cái bệnh viện kia, phát hiện gương mặt biến dạng của mình, cha mẹ đều đã chết, làm thế nào để đối diện.Thực xin lỗi...... Ta đã tới chậm......Ta tiến tới, ôm chặt lấy hắn. Hắn đẩy ta ra, ta liền quay trở lại ôm hắn, tuần hoàn lặp lại, một lần lại một lần...Đến khi hắn không phản kháng nữa.Hai người vì giãy giụa mà thở hồng hộc, xen lẫn tiếng tim đập còn có tiếng nức nở liên hồi của ta..Mùi nước hoa của ta cùng mùi mồ hôi của hắn hòa lẫn vào nhau...Ta dùng hết sức lực ôm hắn, thế nhưng cũng cảm giác được trong lòng mình có cử động rất nhỏ.Hắn cư nhiên cũng khóc...Chúng ta không biết ôm như vậy được bao lâu, cho đến khi nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của hắn từ trong lồng ngực truyền đến. Ta mới phát hiện, hắn đã ngủ.Ta buông thân thể hắn ra, bàn tay khẽ đẩy sợi tóc trên trán. Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng khuôn mặt kia vẫn làm ta đau đớn sâu sắc.Một động tác rất nhỏ như thế lại quấy nhiễu hắn, hắn giống như dã thú trong ánh mắt lóe lên một tia phòng bị, hắn đẩy ta ra, lạnh nhạt tiến về phía trước."Tôi đi tắm rửa" Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại khiến ta vô cùng vui sướng, vậy là, Khương Vũ Bạch đã bắt đầu tiếp nhận...Ta giúp Khương Vũ Bạch chuẩn bị nước tắm, thật vất vả ở trong tủ quần áo lôi ra được một bộ quần áo sạch sẽ."Còn cần em giúp gì không?" Ta hướng hắn hơi mỉm cười."Không cần, cô đi ra ngoài đi. Đóng cửa lại giúp tôi" Hắn bắt đầu c** q**n áo.Ta gật gật đầu, tới cửa liền đem quần áo bẩn ném vào máy giặt, bắt đầu tổng vệ sinh, hy vọng lúc hắn tắm xong, có thể nhìn thấy một căn nhà sạch sẽ.Mỗi một vị trí trong nhà Khương Vũ Bạch đều vô cùng bừa bộn, phỏng chừng hắn có bao nhiêu tức giận mới có thể đem nhà mình phá tan tác như vậy. Những bức vẽ trên tường cùng đều bị hắn gỡ xuống xé nát, trên mặt bàn còn có một cái khung ảnh bị úp sấp. Ta lật nó lại, phát hiện đó là tấm ảnh chúng ta chụp chung. Ảnh giống như đã từng bị lấy ra, vì ta để ý có dấu vết nhàu nát, trên ảnh chụp chúng ta đã từng cười thật vui vẻ. Nhưng nếp gấp này lại khiến nụ cười ấy trở nên quỷ dị, trong lòng ta không khỏi cuống lên.

"Vũ Bạch..." Ta gọi tên hắn, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, ta không nhớ mình đã khóc như thế nào, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng buồn bực, loại đau thương đến cắt da cắt thịt này khóc thút thít không đủ để biểu đạt. Nước mắt giống như những hạt châu, không ngừng chảy...

"Đủ rồi..." Hắn chán ghét xua xua tay "Đừng thương hại tôi được chứ..."

Lòng ta tê rần, bèn dùng sức lắc đầu. Ta tuyệt đối không phải đang thương hại hắn, ta là yêu hắn.. Mười năm yêu nhau, chúng ta đã đi qua thời ngây ngô, trải qua tình cảm mãnh liệt, chậm rãi đem tình yêu nâng lên thành thứ tình cảm gắn kết không thể chia lìa. Bởi vì đau lòng cho hắn mà rơi lệ, sao có thể chỉ là thương hại...

"Vũ Bạch...... Em là Mạnh Tử......" Ta tiến về phía trước một bước.

Hắn vươn tay, cản trở động tác của ta  "Tôi biết cô là ai! Gương mặt tôi bị biến dạng, chứ không phải mất trí nhớ" Ngữ khí của hắn trở nên xa cách ngàn dặm.

Ta cách hắn chỉ có hai bước, mà lại xa xôi giống như mấy trăm triệu năm ánh sáng. Một người xa lạ thân thuộc...Giờ phút này chỉ có thể dùng cách này để hình dung...

Khương Vũ Bạch, ngươi đang trách ta sao:"Em... Đã tới chậm...." Ta quỳ xuống, cầm lấy tay hắn. Hắn hung hăng gạt ta ra "A...A..." Hắn khịt mũi phát ra âm thanh khinh thường.

Đúng vậy, ta thực sự đã tới chậm là người thân cận nhất với hắn lại không thể chạy đến bên hắn trước tiên, lúc hắn thống khổ nhất lại không ở bên cạnh hắn...Chỉ có trời mới biết khi hắn mở mắt ra trong cái bệnh viện kia, phát hiện gương mặt biến dạng của mình, cha mẹ đều đã chết, làm thế nào để đối diện.

Thực xin lỗi...... Ta đã tới chậm......

Ta tiến tới, ôm chặt lấy hắn. Hắn đẩy ta ra, ta liền quay trở lại ôm hắn, tuần hoàn lặp lại, một lần lại một lần...Đến khi hắn không phản kháng nữa.

Hai người vì giãy giụa mà thở hồng hộc, xen lẫn tiếng tim đập còn có tiếng nức nở liên hồi của ta..Mùi nước hoa của ta cùng mùi mồ hôi của hắn hòa lẫn vào nhau...

Ta dùng hết sức lực ôm hắn, thế nhưng cũng cảm giác được trong lòng mình có cử động rất nhỏ.

Hắn cư nhiên cũng khóc...

Chúng ta không biết ôm như vậy được bao lâu, cho đến khi nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của hắn từ trong lồng ngực truyền đến. Ta mới phát hiện, hắn đã ngủ.

Ta buông thân thể hắn ra, bàn tay khẽ đẩy sợi tóc trên trán. Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng khuôn mặt kia vẫn làm ta đau đớn sâu sắc.

Một động tác rất nhỏ như thế lại quấy nhiễu hắn, hắn giống như dã thú trong ánh mắt lóe lên một tia phòng bị, hắn đẩy ta ra, lạnh nhạt tiến về phía trước.

"Tôi đi tắm rửa" Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại khiến ta vô cùng vui sướng, vậy là, Khương Vũ Bạch đã bắt đầu tiếp nhận...

Ta giúp Khương Vũ Bạch chuẩn bị nước tắm, thật vất vả ở trong tủ quần áo lôi ra được một bộ quần áo sạch sẽ.

"Còn cần em giúp gì không?" Ta hướng hắn hơi mỉm cười.

"Không cần, cô đi ra ngoài đi. Đóng cửa lại giúp tôi" Hắn bắt đầu c** q**n áo.

Ta gật gật đầu, tới cửa liền đem quần áo bẩn ném vào máy giặt, bắt đầu tổng vệ sinh, hy vọng lúc hắn tắm xong, có thể nhìn thấy một căn nhà sạch sẽ.

Mỗi một vị trí trong nhà Khương Vũ Bạch đều vô cùng bừa bộn, phỏng chừng hắn có bao nhiêu tức giận mới có thể đem nhà mình phá tan tác như vậy. Những bức vẽ trên tường cùng đều bị hắn gỡ xuống xé nát, trên mặt bàn còn có một cái khung ảnh bị úp sấp. Ta lật nó lại, phát hiện đó là tấm ảnh chúng ta chụp chung. Ảnh giống như đã từng bị lấy ra, vì ta để ý có dấu vết nhàu nát, trên ảnh chụp chúng ta đã từng cười thật vui vẻ. Nhưng nếp gấp này lại khiến nụ cười ấy trở nên quỷ dị, trong lòng ta không khỏi cuống lên.

Mộ Trung Vô Nhân: Quỷ Trượng PhuTác giả: Nhất Chi Lại HoaTruyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnTa xách theo hành lí, một mình đứng dưới tòa nhà sáu tầng đã xuống cấp... Ta là Mạnh Tử, năm nay 27 tuổi, theo học khoa kiến trúc tại đại học MIT của Mỹ lấy học vị tiến sĩ. Bạn trai của ta sống trong tòa nhà này, tên hắn là Khương Vũ Bạch, là một họa sĩ, đam mê tranh sơn dầu và vẽ tranh. Người khác đều nói hắn có bản tính lang thang không thể nào kiềm chế được, nhưng ta biết đó là khát khao từ tận đáy lòng của hắn. Từ năm hai cao trung chúng ta bắt đầu yêu nhau, đến bây giờ cũng đã được mười năm. Hai người ở cùng nhau theo cách chẳng giống ai, ta cũng không phải loại phụ nữ suốt ngày chỉ biết bám dính lấy người khác nên đối với bạn trai luôn cho hắn nhiều không gian riêng tư. Chúng ta không thi đậu chung một trường đại học, lại không cùng một chuyên ngành, sống ở các thành phố khác nhau. Sau đó ta lại đi Mỹ, khoảng cách hàng vạn dặm nhưng tình cảm không vì thế mà bị ảnh hưởng nhiều. *MIT: Massachusetts Institute of Technology, Viện Công Nghệ Massachusetts, một trong những đại học top… "Vũ Bạch..." Ta gọi tên hắn, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống, ta không nhớ mình đã khóc như thế nào, chỉ cảm thấy trong ngực vô cùng buồn bực, loại đau thương đến cắt da cắt thịt này khóc thút thít không đủ để biểu đạt. Nước mắt giống như những hạt châu, không ngừng chảy..."Đủ rồi..." Hắn chán ghét xua xua tay "Đừng thương hại tôi được chứ..."Lòng ta tê rần, bèn dùng sức lắc đầu. Ta tuyệt đối không phải đang thương hại hắn, ta là yêu hắn.. Mười năm yêu nhau, chúng ta đã đi qua thời ngây ngô, trải qua tình cảm mãnh liệt, chậm rãi đem tình yêu nâng lên thành thứ tình cảm gắn kết không thể chia lìa. Bởi vì đau lòng cho hắn mà rơi lệ, sao có thể chỉ là thương hại..."Vũ Bạch...... Em là Mạnh Tử......" Ta tiến về phía trước một bước.Hắn vươn tay, cản trở động tác của ta  "Tôi biết cô là ai! Gương mặt tôi bị biến dạng, chứ không phải mất trí nhớ" Ngữ khí của hắn trở nên xa cách ngàn dặm.Ta cách hắn chỉ có hai bước, mà lại xa xôi giống như mấy trăm triệu năm ánh sáng. Một người xa lạ thân thuộc...Giờ phút này chỉ có thể dùng cách này để hình dung...Khương Vũ Bạch, ngươi đang trách ta sao:"Em... Đã tới chậm...." Ta quỳ xuống, cầm lấy tay hắn. Hắn hung hăng gạt ta ra "A...A..." Hắn khịt mũi phát ra âm thanh khinh thường.Đúng vậy, ta thực sự đã tới chậm là người thân cận nhất với hắn lại không thể chạy đến bên hắn trước tiên, lúc hắn thống khổ nhất lại không ở bên cạnh hắn...Chỉ có trời mới biết khi hắn mở mắt ra trong cái bệnh viện kia, phát hiện gương mặt biến dạng của mình, cha mẹ đều đã chết, làm thế nào để đối diện.Thực xin lỗi...... Ta đã tới chậm......Ta tiến tới, ôm chặt lấy hắn. Hắn đẩy ta ra, ta liền quay trở lại ôm hắn, tuần hoàn lặp lại, một lần lại một lần...Đến khi hắn không phản kháng nữa.Hai người vì giãy giụa mà thở hồng hộc, xen lẫn tiếng tim đập còn có tiếng nức nở liên hồi của ta..Mùi nước hoa của ta cùng mùi mồ hôi của hắn hòa lẫn vào nhau...Ta dùng hết sức lực ôm hắn, thế nhưng cũng cảm giác được trong lòng mình có cử động rất nhỏ.Hắn cư nhiên cũng khóc...Chúng ta không biết ôm như vậy được bao lâu, cho đến khi nghe được tiếng ngáy rất nhỏ của hắn từ trong lồng ngực truyền đến. Ta mới phát hiện, hắn đã ngủ.Ta buông thân thể hắn ra, bàn tay khẽ đẩy sợi tóc trên trán. Mặc dù đã chuẩn bị tốt tâm lí, nhưng khuôn mặt kia vẫn làm ta đau đớn sâu sắc.Một động tác rất nhỏ như thế lại quấy nhiễu hắn, hắn giống như dã thú trong ánh mắt lóe lên một tia phòng bị, hắn đẩy ta ra, lạnh nhạt tiến về phía trước."Tôi đi tắm rửa" Thanh âm rất nhỏ, nhưng lại khiến ta vô cùng vui sướng, vậy là, Khương Vũ Bạch đã bắt đầu tiếp nhận...Ta giúp Khương Vũ Bạch chuẩn bị nước tắm, thật vất vả ở trong tủ quần áo lôi ra được một bộ quần áo sạch sẽ."Còn cần em giúp gì không?" Ta hướng hắn hơi mỉm cười."Không cần, cô đi ra ngoài đi. Đóng cửa lại giúp tôi" Hắn bắt đầu c** q**n áo.Ta gật gật đầu, tới cửa liền đem quần áo bẩn ném vào máy giặt, bắt đầu tổng vệ sinh, hy vọng lúc hắn tắm xong, có thể nhìn thấy một căn nhà sạch sẽ.Mỗi một vị trí trong nhà Khương Vũ Bạch đều vô cùng bừa bộn, phỏng chừng hắn có bao nhiêu tức giận mới có thể đem nhà mình phá tan tác như vậy. Những bức vẽ trên tường cùng đều bị hắn gỡ xuống xé nát, trên mặt bàn còn có một cái khung ảnh bị úp sấp. Ta lật nó lại, phát hiện đó là tấm ảnh chúng ta chụp chung. Ảnh giống như đã từng bị lấy ra, vì ta để ý có dấu vết nhàu nát, trên ảnh chụp chúng ta đã từng cười thật vui vẻ. Nhưng nếp gấp này lại khiến nụ cười ấy trở nên quỷ dị, trong lòng ta không khỏi cuống lên.

Chương 3: Tắm Gội