Trans-Edit: Pinoneverdie+ Lytaa --------- "Alo, Văn Hán cậu có ở nhà không?" "Ngô Ẩn đó hả, cậu cứ ghé nhà tôi, tầm 20 phút nữa là tôi về tới." Trên đường đi, Ngô Ẩn không ngừng băn khoăn trong lòng. Chuyện là cậu ta đang có mâu thuẫn với bạn gái, cô ta hết lần này đến lần khác chê bai cậu ta không biết lấy lòng phụ nữ, khiến chuyện tình của họ càng ngày càng nhạt nhẽo. "Cậu ngồi đi, thế nào? Có chuyện gì?" Văn Hán nói. Ngô Ẩn bộ dạng rầu rĩ: "Tiểu Thanh lại giận tôi." "Cái gì? Lại giận? Cô ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm sao?" Ngô Ẩn nói: "Tôi cũng chẳng hiểu, rõ ràng ngoài giờ đi làm ra, thời gian còn lại tôi đều dành cho cô ấy nhưng tiểu Thanh cứ một mực giận dỗi." Văn Hán bất bình: "Tôi thấy cậu cứ chia tay cô ta đi, để xem lúc ấy cô ta còn dám giận? Tuấn lãng giỏi dang như cậu lại phải suốt ngày nhìn nét mặt cô ta?" Ngô Ẩn nói: "Không được, cậu thừa biết tôi và cô ấy đã yêu nhau hơn ba năm, còn dự định kết hôn, thế nào lại nói chia tay dễ như vậy?" Văn Hán nhíu mày suy nghĩ…
Tác giả: