Tác giả:

Kiều Tứ giơ lên mí mắt, nam nhân trong tấm gương có thân hình cao gầy, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng câu lên, có chút mơ hồ c*̀ng tướng mạo có phần bệnh hoạn, hiện tại vẫn còn bóng mờ chưa từng tan biến. Khi còn trẻ cuộc sống hoang dâm vô độ, cho tới bây giờ hắn chỉ còn lưu lại vẻ anh tuấn bệnh hoạn còn sót lại. Hơn ba mươi tuổi so với lúc mười tám tuổi hoàn toàn không còn giống nhau. Hắn bây giờ chỉ mặc đồ tơ lụa, mang đồ ngọc, ngay cả khí lực nhìn người c*̃ng chẳng muốn. Hắn không phải là khó coi không hấp dẫn. Với địa vị c*̉a hắn, không cần phải đi lấy lòng người khác, mà là người khác tự tới lấy lòng hắn. Nếu không thích thì hắn c*̃ng sẽ không chịu ảnh hưởng mức độ lấy lòng c*̉a người khác đối với hắn. Hắn chỉ cần sự thoải mái, cố gắng để bản thân thả lỏng c*̀ng dễ chịu. Nhưng trong tủ vẫn còn treo một bộ đồ tây đặt từ trước vừa mới được đưa…

Truyện chữ