【 khụ khụ 】 【 Xin chào, ta là hệ thống của ngươi, ta tên Bá Vương Long, hoặc là Đại Khủng Long cũng được. 】 Thanh âm truyền ra từ trong đầu Nam Nhiễm. Giống như một cái máy khuếch đại thanh âm đặt ở trong đầu. Ồn ào cực kỳ, cũng lảm nhảm cực kỳ. Dưới một cây đại thụ mát mẻ, Nam Nhiễm mở to mắt. Cô vẫn không nhúc nhích, vừa nhìn có vẻ rất thành thật. Chỉ là cảm xúc trong mắt thực tối tăm. Thực mau, thanh âm kia lại vang lên lần nữa. 【 Tích tích tích, chúc mừng tù phạm Nam Nhiễm đạt được hệ thống cải tạo. Ta ở trong đầu ngươi 】 Một thanh âm trẻ con nghiêm trang vang lên. Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống, che khuất tối tăm trong mắt. "Ngươi là ai?" 【 Hệ thống trợ giúp ngươi một lần nữa đạt được tự do. 】 Nam Nhiễm vừa nghe, vừa cúi đầu nhìn chính mình. "À" Cô lên tiếng. Liền nghe thanh âm trong đầu lại nói: 【 Ký chủ, bởi vì cô phạm sai lầm quá nhiều, nên bị thả xuống 3000 tiểu thế giới để rèn luyện cải tạo. Chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, liền có thể đạt được tự do, có được cuộc…
Chương 247
Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ RồiTác giả: Tần NguyênTruyện Hệ Thống【 khụ khụ 】 【 Xin chào, ta là hệ thống của ngươi, ta tên Bá Vương Long, hoặc là Đại Khủng Long cũng được. 】 Thanh âm truyền ra từ trong đầu Nam Nhiễm. Giống như một cái máy khuếch đại thanh âm đặt ở trong đầu. Ồn ào cực kỳ, cũng lảm nhảm cực kỳ. Dưới một cây đại thụ mát mẻ, Nam Nhiễm mở to mắt. Cô vẫn không nhúc nhích, vừa nhìn có vẻ rất thành thật. Chỉ là cảm xúc trong mắt thực tối tăm. Thực mau, thanh âm kia lại vang lên lần nữa. 【 Tích tích tích, chúc mừng tù phạm Nam Nhiễm đạt được hệ thống cải tạo. Ta ở trong đầu ngươi 】 Một thanh âm trẻ con nghiêm trang vang lên. Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống, che khuất tối tăm trong mắt. "Ngươi là ai?" 【 Hệ thống trợ giúp ngươi một lần nữa đạt được tự do. 】 Nam Nhiễm vừa nghe, vừa cúi đầu nhìn chính mình. "À" Cô lên tiếng. Liền nghe thanh âm trong đầu lại nói: 【 Ký chủ, bởi vì cô phạm sai lầm quá nhiều, nên bị thả xuống 3000 tiểu thế giới để rèn luyện cải tạo. Chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, liền có thể đạt được tự do, có được cuộc… Vừa nghĩ như vậy, Nam Nhiễm đã nhanh chóng đi ra ngoài sân.Tinh Chỉ theo sau Nam Nhiễm, trước sau như một.Phố xá ban ngày đông vui hiện giờ thật yên tĩnh.Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào những viên sỏi đá trên mặt hồ.Hai người một trước một sau, rất nhanh đã tới chỗ.Hai gã thị vệ đứng trước cửa, vẫn không có ngăn cản Nam Nhiễm tđi vào.Nam Nhiễm ngựa quen đường cũ, mãi cho đến cửa tẩm điện mới dừng lại.Tẩm điện đã sớm tắt đèn, nhìn từ bên ngoài, trong phòng đen nhánh một mảnh.Nàng dẫm lên bậc thang, đang muốn đi vào.Tần Nhất không biết xông ra từ chỗ nào.Chắn trước mặt Nam Nhiễm.Tần Nhất một thân áo xám, tươi cười ôn hòa, hai tay ôm quyền"Nam Nhiễm cô nương, ngài đã tới."Nam Nhiễm thuận miệng lên tiếng, liền muốn đi vào.Nhưng Tần Nhất vẫn chắn trước mặt nàng, phảng phất giống như không hiểu ý của Nam Nhiễm.Nam Nhiễm hơi cau mày.Con ngươi đêm như mực đảo qua mặt Tần Nhất."Tránh ra."Tần Nhất cười ôn hòa mở miệng"Nam Nhiễm cô nương, gia chủ hôm nay đã nghỉ ngơi rồi.Ngài phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.Không bằng, đêm nay tạm chấp nhận ở Tây Sương Phòng được không?"Nam Nhiễm nhìn Tần Nhất vài lần.Nàng cười không chút để ý"Tinh Chỉ."Hô lên hai lên.Giây tiếp theo, Tinh Chỉ nhào vào giằng co với Tần Nhất.Tần Nhất rất mạnh, Tinh Chỉ cũng rất mạnh như vậy.Hai bên lực lượng cường đại va chạm.Kết quả chính là, thắng bại chưa phân, thế hòa.Tần Nhất cảm nhận được lực lượng của Tinh Chỉ.Có chút kinh ngạc, sức lực hai bên kiềm chế lẫn nhau.Lúc này, Nam Nhiễm đã lướt qua Tần Nhất, lạch cạch một tiếng, đẩy mở cửa phòng.Tần Nhất đứng ở cửa, nắm chặt tayViệc này, gia chủ cũng không muốn để cho Nam Nhiễm cô nương biết được.Nhưng bệnh của gia chủ, không có khả năng lại tiếp tục kéo dài thêm được nữa.Nam Nhiễm đẩy cửa mà vào.Người trên giường tựa hồ đã chịu kinh động.Lập tức ngồi dậy.Liền nhìn thấy.Đường Khô một thân áo trong màu trắng.Mái tóc màu đen rối tung.Một khuôn mặt như đao khắc luôn luôn lạnh băng, hiện giờ lại xuất hiện sự kinh ngạc.Tròng mắt của hắn, một con là màu đen bình thường, một con khác lại đỏ như máu.Bên mặt phải của hắn, bắt đầu từ đôi mắt đỏ như máu kia, từng sợi màu đen giống như dây đằng, vẫn luôn lan tràn xuống phía dưới.Trong phòng không có châm nến.Hôm nay ánh trăng bên ngoài phá lệ sáng.Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu tới trên giường, soi sáng người Đường Khô.Khiến hắn trên dưới tất cả đều bị bại lộ trong tầm nhìn của Nam Nhiễm.Nam Nhiễm nhìn hắn, nhíu màyNhư thế nào cảm thấy, ánh sáng trên người của người này, so với ban ngày lại càng thêm ảm đạm rồi?Cảm giác, giống như không bao lấ sau, sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, sẽ không sáng nữa.Trong phòng yên tĩnh dọa người.Nam Nhiễm thoáng nhắn mày.Nàng đi qua.Vươn ngón tay tinh tế trắng nõn.Sờ sờ gương mặt hắn ta.Lạnh như băng.Nàng nghiêng đầu"Chàng sẽ chết?"Thời điểm tay nàng chạm vào gương mặt Đường Khô, thân thể Đường Khô run lên.Hắn nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt mày, môi mỏng lạnh mím lại."Ừ"Hắn lên tiếng.Tiếng nói mang theo sự khàn khàn.Thống Tử nhỏ giọng nói【Ký.. ký chủ.. là.. là do độc dược của hắn phát tác. 】Nam Nhiễm biết kết cục cuối cùng của hắn, 30 tuổi, sẽ chết.Nàng dò hỏi hệ thống"Thuốc giải ở đâu?"Hệ thốngẤp úng【 ách.. cái này, cái này, hệ thống dựa theo đạo lý mà nói, là, là không thể nói.. 】Lời nói còn chưa nói xong.Nam Nhiễm liền hỏi thêm một lần nữa"Thuôc giải ở đâu?"Hệ thống cảm thấy lời này của ký củ khác âm trầm.Đặc biệt là giá trị hắc hóa hình như lại muốn có xu hướng dâng lên.
Vừa nghĩ như vậy, Nam Nhiễm đã nhanh chóng đi ra ngoài sân.
Tinh Chỉ theo sau Nam Nhiễm, trước sau như một.
Phố xá ban ngày đông vui hiện giờ thật yên tĩnh.
Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào những viên sỏi đá trên mặt hồ.
Hai người một trước một sau, rất nhanh đã tới chỗ.
Hai gã thị vệ đứng trước cửa, vẫn không có ngăn cản Nam Nhiễm tđi vào.
Nam Nhiễm ngựa quen đường cũ, mãi cho đến cửa tẩm điện mới dừng lại.
Tẩm điện đã sớm tắt đèn, nhìn từ bên ngoài, trong phòng đen nhánh một mảnh.
Nàng dẫm lên bậc thang, đang muốn đi vào.
Tần Nhất không biết xông ra từ chỗ nào.
Chắn trước mặt Nam Nhiễm.
Tần Nhất một thân áo xám, tươi cười ôn hòa, hai tay ôm quyền
"Nam Nhiễm cô nương, ngài đã tới."
Nam Nhiễm thuận miệng lên tiếng, liền muốn đi vào.
Nhưng Tần Nhất vẫn chắn trước mặt nàng, phảng phất giống như không hiểu ý của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm hơi cau mày.
Con ngươi đêm như mực đảo qua mặt Tần Nhất.
"Tránh ra."
Tần Nhất cười ôn hòa mở miệng
"Nam Nhiễm cô nương, gia chủ hôm nay đã nghỉ ngơi rồi.
Ngài phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Không bằng, đêm nay tạm chấp nhận ở Tây Sương Phòng được không?"
Nam Nhiễm nhìn Tần Nhất vài lần.
Nàng cười không chút để ý
"Tinh Chỉ."
Hô lên hai lên.
Giây tiếp theo, Tinh Chỉ nhào vào giằng co với Tần Nhất.
Tần Nhất rất mạnh, Tinh Chỉ cũng rất mạnh như vậy.
Hai bên lực lượng cường đại va chạm.
Kết quả chính là, thắng bại chưa phân, thế hòa.
Tần Nhất cảm nhận được lực lượng của Tinh Chỉ.
Có chút kinh ngạc, sức lực hai bên kiềm chế lẫn nhau.
Lúc này, Nam Nhiễm đã lướt qua Tần Nhất, lạch cạch một tiếng, đẩy mở cửa phòng.
Tần Nhất đứng ở cửa, nắm chặt tay
Việc này, gia chủ cũng không muốn để cho Nam Nhiễm cô nương biết được.
Nhưng bệnh của gia chủ, không có khả năng lại tiếp tục kéo dài thêm được nữa.
Nam Nhiễm đẩy cửa mà vào.
Người trên giường tựa hồ đã chịu kinh động.
Lập tức ngồi dậy.
Liền nhìn thấy.
Đường Khô một thân áo trong màu trắng.
Mái tóc màu đen rối tung.
Một khuôn mặt như đao khắc luôn luôn lạnh băng, hiện giờ lại xuất hiện sự kinh ngạc.
Tròng mắt của hắn, một con là màu đen bình thường, một con khác lại đỏ như máu.
Bên mặt phải của hắn, bắt đầu từ đôi mắt đỏ như máu kia, từng sợi màu đen giống như dây đằng, vẫn luôn lan tràn xuống phía dưới.
Trong phòng không có châm nến.
Hôm nay ánh trăng bên ngoài phá lệ sáng.
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu tới trên giường, soi sáng người Đường Khô.
Khiến hắn trên dưới tất cả đều bị bại lộ trong tầm nhìn của Nam Nhiễm.
Nam Nhiễm nhìn hắn, nhíu mày
Như thế nào cảm thấy, ánh sáng trên người của người này, so với ban ngày lại càng thêm ảm đạm rồi?
Cảm giác, giống như không bao lấ sau, sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, sẽ không sáng nữa.
Trong phòng yên tĩnh dọa người.
Nam Nhiễm thoáng nhắn mày.
Nàng đi qua.
Vươn ngón tay tinh tế trắng nõn.
Sờ sờ gương mặt hắn ta.
Lạnh như băng.
Nàng nghiêng đầu
"Chàng sẽ chết?"
Thời điểm tay nàng chạm vào gương mặt Đường Khô, thân thể Đường Khô run lên.
Hắn nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt mày, môi mỏng lạnh mím lại.
"Ừ"
Hắn lên tiếng.
Tiếng nói mang theo sự khàn khàn.
Thống Tử nhỏ giọng nói
【Ký.. ký chủ.. là.. là do độc dược của hắn phát tác. 】
Nam Nhiễm biết kết cục cuối cùng của hắn, 30 tuổi, sẽ chết.
Nàng dò hỏi hệ thống
"Thuốc giải ở đâu?"
Hệ thống
Ấp úng
【 ách.. cái này, cái này, hệ thống dựa theo đạo lý mà nói, là, là không thể nói.. 】
Lời nói còn chưa nói xong.
Nam Nhiễm liền hỏi thêm một lần nữa
"Thuôc giải ở đâu?"
Hệ thống cảm thấy lời này của ký củ khác âm trầm.
Đặc biệt là giá trị hắc hóa hình như lại muốn có xu hướng dâng lên.
Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ RồiTác giả: Tần NguyênTruyện Hệ Thống【 khụ khụ 】 【 Xin chào, ta là hệ thống của ngươi, ta tên Bá Vương Long, hoặc là Đại Khủng Long cũng được. 】 Thanh âm truyền ra từ trong đầu Nam Nhiễm. Giống như một cái máy khuếch đại thanh âm đặt ở trong đầu. Ồn ào cực kỳ, cũng lảm nhảm cực kỳ. Dưới một cây đại thụ mát mẻ, Nam Nhiễm mở to mắt. Cô vẫn không nhúc nhích, vừa nhìn có vẻ rất thành thật. Chỉ là cảm xúc trong mắt thực tối tăm. Thực mau, thanh âm kia lại vang lên lần nữa. 【 Tích tích tích, chúc mừng tù phạm Nam Nhiễm đạt được hệ thống cải tạo. Ta ở trong đầu ngươi 】 Một thanh âm trẻ con nghiêm trang vang lên. Nam Nhiễm hạ mí mắt xuống, che khuất tối tăm trong mắt. "Ngươi là ai?" 【 Hệ thống trợ giúp ngươi một lần nữa đạt được tự do. 】 Nam Nhiễm vừa nghe, vừa cúi đầu nhìn chính mình. "À" Cô lên tiếng. Liền nghe thanh âm trong đầu lại nói: 【 Ký chủ, bởi vì cô phạm sai lầm quá nhiều, nên bị thả xuống 3000 tiểu thế giới để rèn luyện cải tạo. Chỉ cần cô có thể hoàn thành nhiệm vụ thật tốt, liền có thể đạt được tự do, có được cuộc… Vừa nghĩ như vậy, Nam Nhiễm đã nhanh chóng đi ra ngoài sân.Tinh Chỉ theo sau Nam Nhiễm, trước sau như một.Phố xá ban ngày đông vui hiện giờ thật yên tĩnh.Ánh trăng nhạt nhẽo chiếu vào những viên sỏi đá trên mặt hồ.Hai người một trước một sau, rất nhanh đã tới chỗ.Hai gã thị vệ đứng trước cửa, vẫn không có ngăn cản Nam Nhiễm tđi vào.Nam Nhiễm ngựa quen đường cũ, mãi cho đến cửa tẩm điện mới dừng lại.Tẩm điện đã sớm tắt đèn, nhìn từ bên ngoài, trong phòng đen nhánh một mảnh.Nàng dẫm lên bậc thang, đang muốn đi vào.Tần Nhất không biết xông ra từ chỗ nào.Chắn trước mặt Nam Nhiễm.Tần Nhất một thân áo xám, tươi cười ôn hòa, hai tay ôm quyền"Nam Nhiễm cô nương, ngài đã tới."Nam Nhiễm thuận miệng lên tiếng, liền muốn đi vào.Nhưng Tần Nhất vẫn chắn trước mặt nàng, phảng phất giống như không hiểu ý của Nam Nhiễm.Nam Nhiễm hơi cau mày.Con ngươi đêm như mực đảo qua mặt Tần Nhất."Tránh ra."Tần Nhất cười ôn hòa mở miệng"Nam Nhiễm cô nương, gia chủ hôm nay đã nghỉ ngơi rồi.Ngài phân phó không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.Không bằng, đêm nay tạm chấp nhận ở Tây Sương Phòng được không?"Nam Nhiễm nhìn Tần Nhất vài lần.Nàng cười không chút để ý"Tinh Chỉ."Hô lên hai lên.Giây tiếp theo, Tinh Chỉ nhào vào giằng co với Tần Nhất.Tần Nhất rất mạnh, Tinh Chỉ cũng rất mạnh như vậy.Hai bên lực lượng cường đại va chạm.Kết quả chính là, thắng bại chưa phân, thế hòa.Tần Nhất cảm nhận được lực lượng của Tinh Chỉ.Có chút kinh ngạc, sức lực hai bên kiềm chế lẫn nhau.Lúc này, Nam Nhiễm đã lướt qua Tần Nhất, lạch cạch một tiếng, đẩy mở cửa phòng.Tần Nhất đứng ở cửa, nắm chặt tayViệc này, gia chủ cũng không muốn để cho Nam Nhiễm cô nương biết được.Nhưng bệnh của gia chủ, không có khả năng lại tiếp tục kéo dài thêm được nữa.Nam Nhiễm đẩy cửa mà vào.Người trên giường tựa hồ đã chịu kinh động.Lập tức ngồi dậy.Liền nhìn thấy.Đường Khô một thân áo trong màu trắng.Mái tóc màu đen rối tung.Một khuôn mặt như đao khắc luôn luôn lạnh băng, hiện giờ lại xuất hiện sự kinh ngạc.Tròng mắt của hắn, một con là màu đen bình thường, một con khác lại đỏ như máu.Bên mặt phải của hắn, bắt đầu từ đôi mắt đỏ như máu kia, từng sợi màu đen giống như dây đằng, vẫn luôn lan tràn xuống phía dưới.Trong phòng không có châm nến.Hôm nay ánh trăng bên ngoài phá lệ sáng.Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu tới trên giường, soi sáng người Đường Khô.Khiến hắn trên dưới tất cả đều bị bại lộ trong tầm nhìn của Nam Nhiễm.Nam Nhiễm nhìn hắn, nhíu màyNhư thế nào cảm thấy, ánh sáng trên người của người này, so với ban ngày lại càng thêm ảm đạm rồi?Cảm giác, giống như không bao lấ sau, sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, sẽ không sáng nữa.Trong phòng yên tĩnh dọa người.Nam Nhiễm thoáng nhắn mày.Nàng đi qua.Vươn ngón tay tinh tế trắng nõn.Sờ sờ gương mặt hắn ta.Lạnh như băng.Nàng nghiêng đầu"Chàng sẽ chết?"Thời điểm tay nàng chạm vào gương mặt Đường Khô, thân thể Đường Khô run lên.Hắn nhìn nàng, thấy nàng nhíu chặt mày, môi mỏng lạnh mím lại."Ừ"Hắn lên tiếng.Tiếng nói mang theo sự khàn khàn.Thống Tử nhỏ giọng nói【Ký.. ký chủ.. là.. là do độc dược của hắn phát tác. 】Nam Nhiễm biết kết cục cuối cùng của hắn, 30 tuổi, sẽ chết.Nàng dò hỏi hệ thống"Thuốc giải ở đâu?"Hệ thốngẤp úng【 ách.. cái này, cái này, hệ thống dựa theo đạo lý mà nói, là, là không thể nói.. 】Lời nói còn chưa nói xong.Nam Nhiễm liền hỏi thêm một lần nữa"Thuôc giải ở đâu?"Hệ thống cảm thấy lời này của ký củ khác âm trầm.Đặc biệt là giá trị hắc hóa hình như lại muốn có xu hướng dâng lên.