Tác giả:

Nàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…” Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.” Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.” “...” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời. Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.” “Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai…

Chương 19: Mặc đồ Trước đã

Áp Chót Bảng Giang HồTác giả: Yan NianTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Trinh ThámNàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…” Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.” Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.” “...” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời. Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.” “Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai… “Được rồi, một lát chúng ta chia ra hành động như kế hoạch đã nói.” Hàn Niệm hạ thấp giọng nói. Chỉ thấy bốn bóng dáng ẩn hiện trong bóng đêm, sau lưng một khách đ**m nào đó.“Kế hoạch?” Lam Tuân nghi ngờ hỏi.“Ừ, cứ làm y như vậy.” Nàng thoải mái đáp.“Kế hoạch gì, làm gì, nói lúc nào, sao ta không biết?” Lam Tuân tràn đầy nghi ngờ nhìn Hàn Niệm, nhìn sang bọn Tĩnh Khanh bên cạnh, hai người có biết không? Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh đồng loạt lắc đầu.Nàng nhìn bọn họ trao đổi qua lại, lười biếng nói: “Kế hoạch không phải là bắt người sao.”“...”“Được rồi, mau đi thôi.”“Khoan đã…”“Hả?” Hàn Niệm đang tính nhảy vào tường viện khách đ**m đột nhiên lại bị Lam Tuân kéo lại.“Các ngươi ăn mặc kiểu gì vậy?” Lam Tuân nhìn ba người trước mặt, một thân hắc y, khăn che kín mặt. Có khác gì bọn trộm cướp không cơ chứ!“Hắc y.” Hàn Niệm nhìn lại bản thân, hắc y nha, đâu có gì kì lạ.“Đúng vậy, ngươi kêu la cái gì.” Tiểu Tinh thờ ơ nói.Tĩnh Khanh im lặng đứng một bên.“Các ngươi định đi trộm cướp hay sao mà ăn mặc kiểu này? Cứ ăn mặc bình thường không được sao?” Lam Tuân nhìn ba người họ, lại nhìn sang mình một thân y phục thoải mái, lắc đầu.“Đi bắt người, còn đòi quang minh chính đại khoe mặt?”“Tiểu thư nói rồi không bịt kín lại bị phát hiện thì làm sao? Ngươi muốn bị phát hiện thì mình ngươi thôi, đừng kéo bọn ta.” Tiểu Tinh nhếch miệng nói.“Ừm, đúng rồi, phải kín vào.” Tĩnh Khanh mặt mày bịt kín đứng một bên gật đầu, vươn tay đưa một chiếc khăn che mặt sang cho Lam Tuân. Hắn thấy thế liền tức giận, giật khăn, bỏ đi.Sau một lúc cãi cọ, rốt cuộc bọn họ cũng vào đến trong khách đ**m.Lần mò đi đến được phòng tên tiểu nhị trước đó tiếp đám người Hàn Niệm. Đẩy cửa, người bên trong vẫn đang ngủ say.“Này, hắn vẫn ngủ. Bây giờ chúng ta nên làm sao?” Tiểu Tinh thấp giọng hỏi.“Trực tiếp khiêng hắn đi sao?” Tĩnh Khanh nhẹ hỏi.“Hay kêu hắn dậy để hắn tự đi?” Hàn Niệm suy nghĩ.“…”“Các ngươi là ai?”Bọn họ đang tính toán làm sao đem người đi liền nghe có người lên tiếng, nhìn sang người vốn đang ngủ say trên giường đã ngồi dậy, đang mở to mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ.“Khụ…” Hàn Niệm khẽ ho, đưa mắt nhìn ba người, xong rồi. Người tỉnh, giờ phải làm sao đây?Tĩnh Khanh nhìn nàng, nàng muốn thế nào liền thế ấy.Lam Tuân không thèm nhìn, cũng không phải chủ ý của ta.Tiểu Tinh nhận tín hiệu, bước lên chuẩn bị ra tay.“Khoan đã…” Tiểu nhị nhìn bốn người vừa xuất hiện trong phòng mình, liền biết không phải đến trò chuyện với hắn, nhịn không được lên tiếng.“Chuyện gì?” Tiểu Tinh chuẩn bị ra tay, không kiên nhẫn hỏi.“Ta… có thể để ta mặc quần áo chỉnh tề trước được không?”

“Được rồi, một lát chúng ta chia ra hành động như kế hoạch đã nói.” Hàn Niệm hạ thấp giọng nói. Chỉ thấy bốn bóng dáng ẩn hiện trong bóng đêm, sau lưng một khách đ**m nào đó.

“Kế hoạch?” Lam Tuân nghi ngờ hỏi.

“Ừ, cứ làm y như vậy.” Nàng thoải mái đáp.

“Kế hoạch gì, làm gì, nói lúc nào, sao ta không biết?” Lam Tuân tràn đầy nghi ngờ nhìn Hàn Niệm, nhìn sang bọn Tĩnh Khanh bên cạnh, hai người có biết không? Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh đồng loạt lắc đầu.

Nàng nhìn bọn họ trao đổi qua lại, lười biếng nói: “Kế hoạch không phải là bắt người sao.”

“...”

“Được rồi, mau đi thôi.”

“Khoan đã…”

“Hả?” Hàn Niệm đang tính nhảy vào tường viện khách đ**m đột nhiên lại bị Lam Tuân kéo lại.

“Các ngươi ăn mặc kiểu gì vậy?” Lam Tuân nhìn ba người trước mặt, một thân hắc y, khăn che kín mặt. Có khác gì bọn trộm cướp không cơ chứ!

“Hắc y.” Hàn Niệm nhìn lại bản thân, hắc y nha, đâu có gì kì lạ.

“Đúng vậy, ngươi kêu la cái gì.” Tiểu Tinh thờ ơ nói.

Tĩnh Khanh im lặng đứng một bên.

“Các ngươi định đi trộm cướp hay sao mà ăn mặc kiểu này? Cứ ăn mặc bình thường không được sao?” Lam Tuân nhìn ba người họ, lại nhìn sang mình một thân y phục thoải mái, lắc đầu.

“Đi bắt người, còn đòi quang minh chính đại khoe mặt?”

“Tiểu thư nói rồi không bịt kín lại bị phát hiện thì làm sao? Ngươi muốn bị phát hiện thì mình ngươi thôi, đừng kéo bọn ta.” Tiểu Tinh nhếch miệng nói.

“Ừm, đúng rồi, phải kín vào.” Tĩnh Khanh mặt mày bịt kín đứng một bên gật đầu, vươn tay đưa một chiếc khăn che mặt sang cho Lam Tuân. Hắn thấy thế liền tức giận, giật khăn, bỏ đi.

Sau một lúc cãi cọ, rốt cuộc bọn họ cũng vào đến trong khách đ**m.

Lần mò đi đến được phòng tên tiểu nhị trước đó tiếp đám người Hàn Niệm. Đẩy cửa, người bên trong vẫn đang ngủ say.

“Này, hắn vẫn ngủ. Bây giờ chúng ta nên làm sao?” Tiểu Tinh thấp giọng hỏi.

“Trực tiếp khiêng hắn đi sao?” Tĩnh Khanh nhẹ hỏi.

“Hay kêu hắn dậy để hắn tự đi?” Hàn Niệm suy nghĩ.

“…”

“Các ngươi là ai?”

Bọn họ đang tính toán làm sao đem người đi liền nghe có người lên tiếng, nhìn sang người vốn đang ngủ say trên giường đã ngồi dậy, đang mở to mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ.

“Khụ…” Hàn Niệm khẽ ho, đưa mắt nhìn ba người, xong rồi. Người tỉnh, giờ phải làm sao đây?

Tĩnh Khanh nhìn nàng, nàng muốn thế nào liền thế ấy.

Lam Tuân không thèm nhìn, cũng không phải chủ ý của ta.

Tiểu Tinh nhận tín hiệu, bước lên chuẩn bị ra tay.

“Khoan đã…” Tiểu nhị nhìn bốn người vừa xuất hiện trong phòng mình, liền biết không phải đến trò chuyện với hắn, nhịn không được lên tiếng.

“Chuyện gì?” Tiểu Tinh chuẩn bị ra tay, không kiên nhẫn hỏi.

“Ta… có thể để ta mặc quần áo chỉnh tề trước được không?”

Áp Chót Bảng Giang HồTác giả: Yan NianTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Trinh ThámNàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…” Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.” Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.” “...” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời. Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.” “Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai… “Được rồi, một lát chúng ta chia ra hành động như kế hoạch đã nói.” Hàn Niệm hạ thấp giọng nói. Chỉ thấy bốn bóng dáng ẩn hiện trong bóng đêm, sau lưng một khách đ**m nào đó.“Kế hoạch?” Lam Tuân nghi ngờ hỏi.“Ừ, cứ làm y như vậy.” Nàng thoải mái đáp.“Kế hoạch gì, làm gì, nói lúc nào, sao ta không biết?” Lam Tuân tràn đầy nghi ngờ nhìn Hàn Niệm, nhìn sang bọn Tĩnh Khanh bên cạnh, hai người có biết không? Tiểu Tinh, Tĩnh Khanh đồng loạt lắc đầu.Nàng nhìn bọn họ trao đổi qua lại, lười biếng nói: “Kế hoạch không phải là bắt người sao.”“...”“Được rồi, mau đi thôi.”“Khoan đã…”“Hả?” Hàn Niệm đang tính nhảy vào tường viện khách đ**m đột nhiên lại bị Lam Tuân kéo lại.“Các ngươi ăn mặc kiểu gì vậy?” Lam Tuân nhìn ba người trước mặt, một thân hắc y, khăn che kín mặt. Có khác gì bọn trộm cướp không cơ chứ!“Hắc y.” Hàn Niệm nhìn lại bản thân, hắc y nha, đâu có gì kì lạ.“Đúng vậy, ngươi kêu la cái gì.” Tiểu Tinh thờ ơ nói.Tĩnh Khanh im lặng đứng một bên.“Các ngươi định đi trộm cướp hay sao mà ăn mặc kiểu này? Cứ ăn mặc bình thường không được sao?” Lam Tuân nhìn ba người họ, lại nhìn sang mình một thân y phục thoải mái, lắc đầu.“Đi bắt người, còn đòi quang minh chính đại khoe mặt?”“Tiểu thư nói rồi không bịt kín lại bị phát hiện thì làm sao? Ngươi muốn bị phát hiện thì mình ngươi thôi, đừng kéo bọn ta.” Tiểu Tinh nhếch miệng nói.“Ừm, đúng rồi, phải kín vào.” Tĩnh Khanh mặt mày bịt kín đứng một bên gật đầu, vươn tay đưa một chiếc khăn che mặt sang cho Lam Tuân. Hắn thấy thế liền tức giận, giật khăn, bỏ đi.Sau một lúc cãi cọ, rốt cuộc bọn họ cũng vào đến trong khách đ**m.Lần mò đi đến được phòng tên tiểu nhị trước đó tiếp đám người Hàn Niệm. Đẩy cửa, người bên trong vẫn đang ngủ say.“Này, hắn vẫn ngủ. Bây giờ chúng ta nên làm sao?” Tiểu Tinh thấp giọng hỏi.“Trực tiếp khiêng hắn đi sao?” Tĩnh Khanh nhẹ hỏi.“Hay kêu hắn dậy để hắn tự đi?” Hàn Niệm suy nghĩ.“…”“Các ngươi là ai?”Bọn họ đang tính toán làm sao đem người đi liền nghe có người lên tiếng, nhìn sang người vốn đang ngủ say trên giường đã ngồi dậy, đang mở to mắt ngạc nhiên nhìn bọn họ.“Khụ…” Hàn Niệm khẽ ho, đưa mắt nhìn ba người, xong rồi. Người tỉnh, giờ phải làm sao đây?Tĩnh Khanh nhìn nàng, nàng muốn thế nào liền thế ấy.Lam Tuân không thèm nhìn, cũng không phải chủ ý của ta.Tiểu Tinh nhận tín hiệu, bước lên chuẩn bị ra tay.“Khoan đã…” Tiểu nhị nhìn bốn người vừa xuất hiện trong phòng mình, liền biết không phải đến trò chuyện với hắn, nhịn không được lên tiếng.“Chuyện gì?” Tiểu Tinh chuẩn bị ra tay, không kiên nhẫn hỏi.“Ta… có thể để ta mặc quần áo chỉnh tề trước được không?”

Chương 19: Mặc đồ Trước đã