Nàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…” Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.” Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.” “...” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời. Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.” “Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai…
Chương 25: Ta không đi
Áp Chót Bảng Giang HồTác giả: Yan NianTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Trinh ThámNàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…” Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.” Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.” “...” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời. Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.” “Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai… Một lát sau liền có một loạt quân binh tiến vào, bao vây mọi người. Tình huống đột nhiên xảy ra, nghe Lam Tuân nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn.Hàn Niệm nhìn Lam Tuân, nghi ngờ hỏi: "Ngươi gọi?""Đúng vậy, đây vốn là việc ta phải làm." Hắn nhìn nàng, gật đầu đáp.Hàn Niệm không nói gì thêm. Thấy Hàn Niệm im lặng, Lam Tuân nghĩ nghĩ lại nói: "Ngươi đừng lo, ta sẽ tra hỏi bọn chúng lấy thuốc giải cho ngươi." Tiểu Tinh không ngờ hắn lén gọi quân binh đến lại còn thản nhiên như vậy. Tức giận chen ra che Hàn Niệm lại, không cho hắn nhìn nàng nữa. Tĩnh Khanh tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường, Lam Tuân ngươi cũng giỏi làm trò lắm.Lam Tuân cũng không quan tâm phản ứng của bọn họ. Hắn nhìn một vòng mọi người trong phòng, rút một thẻ bài từ trong ngực ra, giơ lên, lạnh nhạt nói: "Ta phụng mệnh đến tra án, nếu ai cản trở liền giết không tha."Dứt lời liền vẫy tay ra hiệu quân binh tiến vào áp giải người.Hàn Niệm nhìn hắn chỉ huy quân binh ra vào, tự giễu cười. Đúng vậy, sao nàng lại quên mất hắn là người của triều đình, hắn vốn là đến tra án mà. Chẳng lẽ còn mong hắn có thể nghe lời nhân sĩ giang hồ như nàng nói sao?Người của Âm Độc Sư lúc này vẫn đang chống đỡ với đám quân binh, liếc nhìn tông chủ xin chỉ thị.Tông chủ nhìn người của mình đang chống đỡ, thi thể nữ nhi, thê tử nhi tử lại đang khóc lóc. Hắn uất nghẹn, mặt mày dữ tợn, ánh mắt đầy thù hận, một lần nữa hướng đến Hàn Niệm xuất chưởng. Hắn không tin còn ai cứu được nàng ta.Hàn Niệm đau khổ, vì sao vẫn lại là nàng?Chỉ là ngay lúc nàng nghĩ mình lần này hẳn là chết chắc rồi, nhắm chặt mắt lại, thì lại không cảm thấy gì. Ngước đầu lên nhìn, thật sự giật mình. Tiểu Tinh chắn trước nàng, Tĩnh Khanh lại chắn trước Tiểu Tinh. Giật mình hơn là khi nàng ló đầu ra xem phía trước liền thấy Lam Tuân đứng đó, kiếm trên tay đang buông thỏng, trên thân kiếm còn vươn vết máu."Phịch." Thân thể tông chủ ngã xuống."Cha...""Lão gia..."Mặc cho bọn Hàn Niệm ngạc nhiên hay tiếng kêu gào của lão phu nhân cùng thiếu niên, Lam Tuân chỉ khẽ nhíu mày, lấy tư thế cao cao tại thượng mà nói: "Ta nói rồi, chống cự giết không tha." Như được cổ vũ sĩ khí, quân binh khí thế ào ào xông đến.Người của Âm Độc Sư nhìn tông chủ bọn họ vừa bị giết, lại nhìn quân binh bao vây. Đều thoáng nhìn nhau rồi đồng loạt buông vũ khí, đầu hàng. Bọn họ vốn chỉ là tôm tép, làm sao có thể xông phá vòng vây."Giải đi hết cho ta." Lam Tuân nhìn tình hình đã ổn định, ra lệnh thu dọn tàn cuộc."Ta không đi… ngươi lấy quyền gì mà bắt ta... mau thả mẹ ta, cháu ta ra..." Thiếu niên đang bị giải đi vùng vẫy, kêu la chống cự. Bên cạnh là lão phu nhân cùng hai đứa trẻ cũng đang bị bọn quân binh thô lỗ kéo, đẩy đi.Hàn Niệm nhìn thiếu phụ đang nằm dưới đất, cắn răng quyết định. Nàng đi đến ngăn cản quân binh đang áp giải bọn họ, hướng Lam Tuân nói: "Khoan đã, những người này ngươi không được dẫn đi."
Một lát sau liền có một loạt quân binh tiến vào, bao vây mọi người.
Tình huống đột nhiên xảy ra, nghe Lam Tuân nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn.
Hàn Niệm nhìn Lam Tuân, nghi ngờ hỏi: "Ngươi gọi?"
"Đúng vậy, đây vốn là việc ta phải làm." Hắn nhìn nàng, gật đầu đáp.
Hàn Niệm không nói gì thêm.
Thấy Hàn Niệm im lặng, Lam Tuân nghĩ nghĩ lại nói: "Ngươi đừng lo, ta sẽ tra hỏi bọn chúng lấy thuốc giải cho ngươi."
Tiểu Tinh không ngờ hắn lén gọi quân binh đến lại còn thản nhiên như vậy. Tức giận chen ra che Hàn Niệm lại, không cho hắn nhìn nàng nữa.
Tĩnh Khanh tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường, Lam Tuân ngươi cũng giỏi làm trò lắm.
Lam Tuân cũng không quan tâm phản ứng của bọn họ. Hắn nhìn một vòng mọi người trong phòng, rút một thẻ bài từ trong ngực ra, giơ lên, lạnh nhạt nói: "Ta phụng mệnh đến tra án, nếu ai cản trở liền giết không tha."
Dứt lời liền vẫy tay ra hiệu quân binh tiến vào áp giải người.
Hàn Niệm nhìn hắn chỉ huy quân binh ra vào, tự giễu cười. Đúng vậy, sao nàng lại quên mất hắn là người của triều đình, hắn vốn là đến tra án mà. Chẳng lẽ còn mong hắn có thể nghe lời nhân sĩ giang hồ như nàng nói sao?
Người của Âm Độc Sư lúc này vẫn đang chống đỡ với đám quân binh, liếc nhìn tông chủ xin chỉ thị.
Tông chủ nhìn người của mình đang chống đỡ, thi thể nữ nhi, thê tử nhi tử lại đang khóc lóc. Hắn uất nghẹn, mặt mày dữ tợn, ánh mắt đầy thù hận, một lần nữa hướng đến Hàn Niệm xuất chưởng. Hắn không tin còn ai cứu được nàng ta.
Hàn Niệm đau khổ, vì sao vẫn lại là nàng?
Chỉ là ngay lúc nàng nghĩ mình lần này hẳn là chết chắc rồi, nhắm chặt mắt lại, thì lại không cảm thấy gì. Ngước đầu lên nhìn, thật sự giật mình.
Tiểu Tinh chắn trước nàng, Tĩnh Khanh lại chắn trước Tiểu Tinh. Giật mình hơn là khi nàng ló đầu ra xem phía trước liền thấy Lam Tuân đứng đó, kiếm trên tay đang buông thỏng, trên thân kiếm còn vươn vết máu.
"Phịch." Thân thể tông chủ ngã xuống.
"Cha..."
"Lão gia..."
Mặc cho bọn Hàn Niệm ngạc nhiên hay tiếng kêu gào của lão phu nhân cùng thiếu niên, Lam Tuân chỉ khẽ nhíu mày, lấy tư thế cao cao tại thượng mà nói: "Ta nói rồi, chống cự giết không tha."
Như được cổ vũ sĩ khí, quân binh khí thế ào ào xông đến.
Người của Âm Độc Sư nhìn tông chủ bọn họ vừa bị giết, lại nhìn quân binh bao vây. Đều thoáng nhìn nhau rồi đồng loạt buông vũ khí, đầu hàng. Bọn họ vốn chỉ là tôm tép, làm sao có thể xông phá vòng vây.
"Giải đi hết cho ta." Lam Tuân nhìn tình hình đã ổn định, ra lệnh thu dọn tàn cuộc.
"Ta không đi… ngươi lấy quyền gì mà bắt ta... mau thả mẹ ta, cháu ta ra..." Thiếu niên đang bị giải đi vùng vẫy, kêu la chống cự. Bên cạnh là lão phu nhân cùng hai đứa trẻ cũng đang bị bọn quân binh thô lỗ kéo, đẩy đi.
Hàn Niệm nhìn thiếu phụ đang nằm dưới đất, cắn răng quyết định. Nàng đi đến ngăn cản quân binh đang áp giải bọn họ, hướng Lam Tuân nói: "Khoan đã, những người này ngươi không được dẫn đi."
Áp Chót Bảng Giang HồTác giả: Yan NianTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Kiếm Hiệp, Truyện Trinh ThámNàng nhìn nhìn đường phố, nhìn sang tiểu cô nương đang nhăn nhó bên cạnh lại không nhịn được nhéo nhéo hai má nàng, than thở nói: “Tiểu Tinh cười cái nào, chút việc tìm đồ thôi cũng không khó khăn gì. Chẳng lẽ muội không tin ta à…” Tiểu Tinh miễn cưỡng nhe răng cười: “Hàn Niệm tiểu thư ơi, không phải muội không tin người, nhưng rõ ràng một Ngôn Khách Cư nơi tin tức gì cũng biết mà tìm một món đồ lại không tìm được mà lại kêu chúng ta đi tìm. Rõ ràng không phải là đồ dễ tìm mà.” Nàng ngẫm nghĩ, dứt khoát lưu loát nói: “Ta biết, nhưng chúng ta có việc cầu người, muội cũng nói không dễ tìm thôi mà cũng chưa hẳn đã khó nha.” “...” Tiểu Tinh bất đắc dĩ nhìn trời. Nàng cười cười, vỗ vỗ vai Tiểu Tinh: “Thôi được rồi, từ đây đến Giang gia cũng không còn xa, đêm nay chúng ta cứ nghỉ tạm ở đây, mai hãy lên đường.” “Tên điên này, ai mượn ngươi xía vào chuyện nhà ta.” Không xa bỗng nhiên có tiếng la lối ồn ào truyền đến. Xung quanh đó dân chúng đã tụ lại thành một vòng, đến xem náo nhiệt. Hai… Một lát sau liền có một loạt quân binh tiến vào, bao vây mọi người. Tình huống đột nhiên xảy ra, nghe Lam Tuân nói, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về hắn.Hàn Niệm nhìn Lam Tuân, nghi ngờ hỏi: "Ngươi gọi?""Đúng vậy, đây vốn là việc ta phải làm." Hắn nhìn nàng, gật đầu đáp.Hàn Niệm không nói gì thêm. Thấy Hàn Niệm im lặng, Lam Tuân nghĩ nghĩ lại nói: "Ngươi đừng lo, ta sẽ tra hỏi bọn chúng lấy thuốc giải cho ngươi." Tiểu Tinh không ngờ hắn lén gọi quân binh đến lại còn thản nhiên như vậy. Tức giận chen ra che Hàn Niệm lại, không cho hắn nhìn nàng nữa. Tĩnh Khanh tặng cho hắn một ánh mắt khinh thường, Lam Tuân ngươi cũng giỏi làm trò lắm.Lam Tuân cũng không quan tâm phản ứng của bọn họ. Hắn nhìn một vòng mọi người trong phòng, rút một thẻ bài từ trong ngực ra, giơ lên, lạnh nhạt nói: "Ta phụng mệnh đến tra án, nếu ai cản trở liền giết không tha."Dứt lời liền vẫy tay ra hiệu quân binh tiến vào áp giải người.Hàn Niệm nhìn hắn chỉ huy quân binh ra vào, tự giễu cười. Đúng vậy, sao nàng lại quên mất hắn là người của triều đình, hắn vốn là đến tra án mà. Chẳng lẽ còn mong hắn có thể nghe lời nhân sĩ giang hồ như nàng nói sao?Người của Âm Độc Sư lúc này vẫn đang chống đỡ với đám quân binh, liếc nhìn tông chủ xin chỉ thị.Tông chủ nhìn người của mình đang chống đỡ, thi thể nữ nhi, thê tử nhi tử lại đang khóc lóc. Hắn uất nghẹn, mặt mày dữ tợn, ánh mắt đầy thù hận, một lần nữa hướng đến Hàn Niệm xuất chưởng. Hắn không tin còn ai cứu được nàng ta.Hàn Niệm đau khổ, vì sao vẫn lại là nàng?Chỉ là ngay lúc nàng nghĩ mình lần này hẳn là chết chắc rồi, nhắm chặt mắt lại, thì lại không cảm thấy gì. Ngước đầu lên nhìn, thật sự giật mình. Tiểu Tinh chắn trước nàng, Tĩnh Khanh lại chắn trước Tiểu Tinh. Giật mình hơn là khi nàng ló đầu ra xem phía trước liền thấy Lam Tuân đứng đó, kiếm trên tay đang buông thỏng, trên thân kiếm còn vươn vết máu."Phịch." Thân thể tông chủ ngã xuống."Cha...""Lão gia..."Mặc cho bọn Hàn Niệm ngạc nhiên hay tiếng kêu gào của lão phu nhân cùng thiếu niên, Lam Tuân chỉ khẽ nhíu mày, lấy tư thế cao cao tại thượng mà nói: "Ta nói rồi, chống cự giết không tha." Như được cổ vũ sĩ khí, quân binh khí thế ào ào xông đến.Người của Âm Độc Sư nhìn tông chủ bọn họ vừa bị giết, lại nhìn quân binh bao vây. Đều thoáng nhìn nhau rồi đồng loạt buông vũ khí, đầu hàng. Bọn họ vốn chỉ là tôm tép, làm sao có thể xông phá vòng vây."Giải đi hết cho ta." Lam Tuân nhìn tình hình đã ổn định, ra lệnh thu dọn tàn cuộc."Ta không đi… ngươi lấy quyền gì mà bắt ta... mau thả mẹ ta, cháu ta ra..." Thiếu niên đang bị giải đi vùng vẫy, kêu la chống cự. Bên cạnh là lão phu nhân cùng hai đứa trẻ cũng đang bị bọn quân binh thô lỗ kéo, đẩy đi.Hàn Niệm nhìn thiếu phụ đang nằm dưới đất, cắn răng quyết định. Nàng đi đến ngăn cản quân binh đang áp giải bọn họ, hướng Lam Tuân nói: "Khoan đã, những người này ngươi không được dẫn đi."