Dịch giả : Tịch Địa Gần đây tôi chẳng có chút khái niệm gì về thời gian, đại khái chắc là vì thời gian luôn khiến tôi đau khổ. Tuy rằng phần lớn đều do tôi sai, nhưng theo như tôi thấy thì mình thật chẳng thích cảm giác bị thời không kềm chế này chút nào. Rời khỏi cái bàn yêu thích của tôi, bước vào một cửa hàng tầm tầm, giá cả hợp với túi tiền để mua vài món ăn, một chai bia, bấy nhiêu đã quá đủ. Mẹ tôi luôn bảo rằng tôi đã là đàn ông con trai thì nên có bộ dạng của người đàn ông mới đúng, cứ lề mà lề mề thế này còn ra thể thống gì! Hệt như gấu mẹ dạy gấu con trong phim hoạt hình ấy. Thật ra thì tôi không quan tâm lắm, căn bản cũng không để trong lòng, chẳng qua là vì muốn mẹ tôi vui vẻ nên đành phải dối lòng. Mười mấy năm qua, tôi vẫn cứ sống như thế, mẹ cũng biết thừa tôi là kẻ thế nào, cho nên số lần lải nhải của bà cũng tỉ lệ ngược với số lần tôi uống rượu, loại trạng thái này mang đến sự tự do lẫn trống trải đan xen cho tôi. Càng tự do thì tôi lại càng cảm thấy cô đơn, càng tiếc…
Tác giả: