-Ngươi, tên khốn kiếp, ông đây quyết liều mạng với ngươi. Một cái bóng xám mờ ảo phẫn uất gào lên. -Nếu ta là ngươi thì nên giữ chút hơi tàn đó để nói ra chút gì có ý nghĩa hơn đi. À, cái đó gọi là trăn trối đó. Đứng ở phía đối diện, người thanh niên mặc trường bào màu xám, tay cầm một cây trường kiếm đen tỏa ánh sáng yêu dị dùng ngữ điệu đều đều đáp lại, đáng chú ý mỗi lời hắn nói ra lại như mang theo uy áp khiến bóng xám kia dù mạnh miệng nhưng không dám cho hành động gì thêm. -Đạo đức giả, thối như rắm chó. Không có thanh kiếm kia thì người có còn đứng đó nói xàm không? Bóng xám lại gào lên không cam tâm. Trong khi y gào lên, bóng y nhạt bớt đi, dường như sắp tan biến vào làn mưa đêm. - Ồ, ngươi nghĩ nếu bỏ vũ khí thì ngươi mạnh hơn ta sao? Người thanh niên thờ ơ hỏi lại. - Dĩ nhiên, còn sống ta là cao thủ đánh khắp vùng này không đối thủ, đáng tiếc vì sơ ý để bị ám toán đến mất mạng. Chết đi rồi ta vẫn là hồn ma mạnh nhất cả vùng này. Ngươi nếu bỏ thanh kiếm kia đi liệu có đáng là…
Tác giả: