- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở…
Chương 33
Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Nó lúc này không thể đáp trả, run lên, sợ hãi vô cùng. Cô thấy vậy thì nhếch mép, túm lấy cổ nó, đè nó xuống đất, hét lên giận giữ:- Ngươi là do ai phái tới?Nó cương quyết không trả lời, giãy dụa, tìm cách thoát ra khỏi bàn tay đang làm cho cơ thể mình chảy máu, đau đớn, nói ngược lại ý muốn của cô:- Hừ, ta là tự đến do bản thân hận ngươi, nên mới tìm cách trả thù.Cô tất nhiên là chẳng để tâm cho lắm về câu trả lời này vì trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời rồi nên dù nó có hay không cũng chẳng còn quan trọng. Tay cô bấu chặt vào cổ nó khiến máu của nó bắn tứ tung:- Hừ, rõ ràng là bị Leneka sai khiến mà lại coi như không có gì.- Sao ngươi lại biết?Nó giật thót lên, run run hỏi lại cô. Lần này, tim nó đập loạn xạ không nguôi. Dường như nỗi đau thể xác của nó đã chẳng còn là một thứ gì đó kinh khủng nữa. Đáng sợ hơn là nỗi đau tinh thần. Cô biết tại sao nó lại hoảng hốt như vậy nên ấn chặt cổ nó hơn:- Không chỉ có vậy, ta còn biết ngươi yêu thầm Leneka nên nguyện hy sinh thân mình vì bảo vệ ả, giúp đỡ ả, nghe lời ả, như con chó trung thành.- Điên rồ! Con đ* như mày mà dám gọi tiểu thư bằng "ả". Tao phải g**t ch*t mày! Con chó!Nó như điên lên, cầm cái tay tóm cổ mình của cô, nắm chặt lấy nó, một luồng axit khiến đôi bàn tay xinh đẹp kia đau đớn, chảy máu, tan chảy. Nhưng tất nhiên là với cô thì đau đớn lại khiến bản thân cô hạnh phúc:- Tuyệt lắm, làm ta đau đớn nữa đi, làm ta cảm nhận được bản thân đang sống đi!- Ngươi... ngươi điên rồi!Nghe đến đây, cô thay đổi thái độ nhanh chóng, giọng nói có chút khó chịu, đôi mắt đỏ rực lên, giận dữ:- Điên? Người điên là ngươi, không phải ta. Chỉ vì yêu mà hy sinh tính mạng của bản thân, không thể nào thoát được. rõ ràng đó là một thứ gì đó hư vô, không đáng nói. Chẳng phải mỗi khi ngươi chết, tất cả kí ức đều biến mất ư? Luân hồi chuyển kiếp cả chục lần nhưng cuối cùng, kí ức về cái thứ tình cảm ngu xuẩn đó chẳng phải sẽ biến mất theo thời gian sao? Nó chỉ làm cho bản thân đau khổ, mà đã dính vào rồi thì chắc chắn không thể nào thanh trừ được cái thứ bẩn thỉu đó đâu. Đúng không?Nó lắc đầu, nhìn vào đôi mắt căm phẫn tình yêu của, nói bằng giọng vô cùng mãn nguyện:- Yêu là cách duy nhất để đưa chúng ta đến hạnh phúc.Nói rồi, nó cầm con dao trong người ra, kết liễu mạng sống của chính mình. Để lại cô giận dữ chịu đựng sự tức giận do câu trả lời của nó.
Nó lúc này không thể đáp trả, run lên, sợ hãi vô cùng. Cô thấy vậy thì nhếch mép, túm lấy cổ nó, đè nó xuống đất, hét lên giận giữ:
- Ngươi là do ai phái tới?
Nó cương quyết không trả lời, giãy dụa, tìm cách thoát ra khỏi bàn tay đang làm cho cơ thể mình chảy máu, đau đớn, nói ngược lại ý muốn của cô:
- Hừ, ta là tự đến do bản thân hận ngươi, nên mới tìm cách trả thù.
Cô tất nhiên là chẳng để tâm cho lắm về câu trả lời này vì trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời rồi nên dù nó có hay không cũng chẳng còn quan trọng. Tay cô bấu chặt vào cổ nó khiến máu của nó bắn tứ tung:
- Hừ, rõ ràng là bị Leneka sai khiến mà lại coi như không có gì.
- Sao ngươi lại biết?
Nó giật thót lên, run run hỏi lại cô. Lần này, tim nó đập loạn xạ không nguôi. Dường như nỗi đau thể xác của nó đã chẳng còn là một thứ gì đó kinh khủng nữa. Đáng sợ hơn là nỗi đau tinh thần. Cô biết tại sao nó lại hoảng hốt như vậy nên ấn chặt cổ nó hơn:
- Không chỉ có vậy, ta còn biết ngươi yêu thầm Leneka nên nguyện hy sinh thân mình vì bảo vệ ả, giúp đỡ ả, nghe lời ả, như con chó trung thành.
- Điên rồ! Con đ* như mày mà dám gọi tiểu thư bằng "ả". Tao phải g**t ch*t mày! Con chó!
Nó như điên lên, cầm cái tay tóm cổ mình của cô, nắm chặt lấy nó, một luồng axit khiến đôi bàn tay xinh đẹp kia đau đớn, chảy máu, tan chảy. Nhưng tất nhiên là với cô thì đau đớn lại khiến bản thân cô hạnh phúc:
- Tuyệt lắm, làm ta đau đớn nữa đi, làm ta cảm nhận được bản thân đang sống đi!
- Ngươi... ngươi điên rồi!
Nghe đến đây, cô thay đổi thái độ nhanh chóng, giọng nói có chút khó chịu, đôi mắt đỏ rực lên, giận dữ:
- Điên? Người điên là ngươi, không phải ta. Chỉ vì yêu mà hy sinh tính mạng của bản thân, không thể nào thoát được. rõ ràng đó là một thứ gì đó hư vô, không đáng nói. Chẳng phải mỗi khi ngươi chết, tất cả kí ức đều biến mất ư? Luân hồi chuyển kiếp cả chục lần nhưng cuối cùng, kí ức về cái thứ tình cảm ngu xuẩn đó chẳng phải sẽ biến mất theo thời gian sao? Nó chỉ làm cho bản thân đau khổ, mà đã dính vào rồi thì chắc chắn không thể nào thanh trừ được cái thứ bẩn thỉu đó đâu. Đúng không?
Nó lắc đầu, nhìn vào đôi mắt căm phẫn tình yêu của, nói bằng giọng vô cùng mãn nguyện:
- Yêu là cách duy nhất để đưa chúng ta đến hạnh phúc.
Nói rồi, nó cầm con dao trong người ra, kết liễu mạng sống của chính mình. Để lại cô giận dữ chịu đựng sự tức giận do câu trả lời của nó.
Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Nó lúc này không thể đáp trả, run lên, sợ hãi vô cùng. Cô thấy vậy thì nhếch mép, túm lấy cổ nó, đè nó xuống đất, hét lên giận giữ:- Ngươi là do ai phái tới?Nó cương quyết không trả lời, giãy dụa, tìm cách thoát ra khỏi bàn tay đang làm cho cơ thể mình chảy máu, đau đớn, nói ngược lại ý muốn của cô:- Hừ, ta là tự đến do bản thân hận ngươi, nên mới tìm cách trả thù.Cô tất nhiên là chẳng để tâm cho lắm về câu trả lời này vì trong lòng cô đã có sẵn câu trả lời rồi nên dù nó có hay không cũng chẳng còn quan trọng. Tay cô bấu chặt vào cổ nó khiến máu của nó bắn tứ tung:- Hừ, rõ ràng là bị Leneka sai khiến mà lại coi như không có gì.- Sao ngươi lại biết?Nó giật thót lên, run run hỏi lại cô. Lần này, tim nó đập loạn xạ không nguôi. Dường như nỗi đau thể xác của nó đã chẳng còn là một thứ gì đó kinh khủng nữa. Đáng sợ hơn là nỗi đau tinh thần. Cô biết tại sao nó lại hoảng hốt như vậy nên ấn chặt cổ nó hơn:- Không chỉ có vậy, ta còn biết ngươi yêu thầm Leneka nên nguyện hy sinh thân mình vì bảo vệ ả, giúp đỡ ả, nghe lời ả, như con chó trung thành.- Điên rồ! Con đ* như mày mà dám gọi tiểu thư bằng "ả". Tao phải g**t ch*t mày! Con chó!Nó như điên lên, cầm cái tay tóm cổ mình của cô, nắm chặt lấy nó, một luồng axit khiến đôi bàn tay xinh đẹp kia đau đớn, chảy máu, tan chảy. Nhưng tất nhiên là với cô thì đau đớn lại khiến bản thân cô hạnh phúc:- Tuyệt lắm, làm ta đau đớn nữa đi, làm ta cảm nhận được bản thân đang sống đi!- Ngươi... ngươi điên rồi!Nghe đến đây, cô thay đổi thái độ nhanh chóng, giọng nói có chút khó chịu, đôi mắt đỏ rực lên, giận dữ:- Điên? Người điên là ngươi, không phải ta. Chỉ vì yêu mà hy sinh tính mạng của bản thân, không thể nào thoát được. rõ ràng đó là một thứ gì đó hư vô, không đáng nói. Chẳng phải mỗi khi ngươi chết, tất cả kí ức đều biến mất ư? Luân hồi chuyển kiếp cả chục lần nhưng cuối cùng, kí ức về cái thứ tình cảm ngu xuẩn đó chẳng phải sẽ biến mất theo thời gian sao? Nó chỉ làm cho bản thân đau khổ, mà đã dính vào rồi thì chắc chắn không thể nào thanh trừ được cái thứ bẩn thỉu đó đâu. Đúng không?Nó lắc đầu, nhìn vào đôi mắt căm phẫn tình yêu của, nói bằng giọng vô cùng mãn nguyện:- Yêu là cách duy nhất để đưa chúng ta đến hạnh phúc.Nói rồi, nó cầm con dao trong người ra, kết liễu mạng sống của chính mình. Để lại cô giận dữ chịu đựng sự tức giận do câu trả lời của nó.