Tác giả:

- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở…

Chương 38

Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Linh nghe vậy thì viết gì đó vào một quyển vở trắng tinh. Cô xin phép ra trả vở cho Leneka. Vừa ra đến nơi, nó liền lập tức đóng cửa, nói với cô bằng giọng điệu kiêu ngạo, như muốn ăn h**p cô- người thường trong mắt nó:- Hừ, cái này coi như là của bố thí của em ấy cho cô, em ấy không cần nhận:- Mù không đọc được, vẫn nghe tốt.Cô lạnh lùng, nhìn nó tựa như muốn nó quỳ xuống dưới chân mình mới buông tha. Câu trả lời này của cô khiến nó thót tim, không dám lên tiếng. Thấy biểu cảm này của nó, cô cao ngạo sai bảo:- Đưa cho Leneka!Nó không biết bản thân nên làm gì, tay run run, không cử động. Bất chợt, trong đầu nó vang lên một tiếng nói quen thuộc: "Nhận đi!" Đó là tiếng của ả. Nó nghe xong thì như được nạp năng lượng, nhanh nhanh chóng chóng giật lấy tờ giấy trên tay cô, chạy tức tốc về một cách run sợ. Nó vừa đi khỏi, lập tức chỗ cô đứng nổ lên một tiếng nổ lớn. Mọi người chạy ra, thấy cô đang nằm ở đấy, vết thương đầy mình, máu nhuộm đỏ hành lang. Tất nhiên là cô phải diễn, phải diễn. Ai nấy đều run sợ, nhanh đưa cô vào bệnh viện. Mọi người hoảng hốt vô cùng. Giáo viên vừa dạy cô liền lập tức nghi ngờ về chuyện này, cầm điện thoại, gọi cho ả:- Em có thể mời chị em đến đây được không, Leneka?- E... em làm gì có chị.Ả ta cũng diễn nhưng không phải là không vui như cô mà là vô cùng hạnh phúc. Người giáo viên kia đứng hình, vội hỏi:- Vậy sao hôm nay em không đi học?- Em xin lỗi, em bị chấn thương mắt, không nhìn thấy gì, cô gọi đến thì mới có người bắt máy hộ em đấy chứ ạ.

Linh nghe vậy thì viết gì đó vào một quyển vở trắng tinh. Cô xin phép ra trả vở cho Leneka. Vừa ra đến nơi, nó liền lập tức đóng cửa, nói với cô bằng giọng điệu kiêu ngạo, như muốn ăn h**p cô- người thường trong mắt nó:

- Hừ, cái này coi như là của bố thí của em ấy cho cô, em ấy không cần nhận:

- Mù không đọc được, vẫn nghe tốt.

Cô lạnh lùng, nhìn nó tựa như muốn nó quỳ xuống dưới chân mình mới buông tha. Câu trả lời này của cô khiến nó thót tim, không dám lên tiếng. Thấy biểu cảm này của nó, cô cao ngạo sai bảo:

- Đưa cho Leneka!

Nó không biết bản thân nên làm gì, tay run run, không cử động. Bất chợt, trong đầu nó vang lên một tiếng nói quen thuộc: "Nhận đi!" Đó là tiếng của ả. Nó nghe xong thì như được nạp năng lượng, nhanh nhanh chóng chóng giật lấy tờ giấy trên tay cô, chạy tức tốc về một cách run sợ. Nó vừa đi khỏi, lập tức chỗ cô đứng nổ lên một tiếng nổ lớn. Mọi người chạy ra, thấy cô đang nằm ở đấy, vết thương đầy mình, máu nhuộm đỏ hành lang. Tất nhiên là cô phải diễn, phải diễn. Ai nấy đều run sợ, nhanh đưa cô vào bệnh viện. Mọi người hoảng hốt vô cùng. Giáo viên vừa dạy cô liền lập tức nghi ngờ về chuyện này, cầm điện thoại, gọi cho ả:

- Em có thể mời chị em đến đây được không, Leneka?

- E... em làm gì có chị.

Ả ta cũng diễn nhưng không phải là không vui như cô mà là vô cùng hạnh phúc. Người giáo viên kia đứng hình, vội hỏi:

- Vậy sao hôm nay em không đi học?

- Em xin lỗi, em bị chấn thương mắt, không nhìn thấy gì, cô gọi đến thì mới có người bắt máy hộ em đấy chứ ạ.

Giữa Ác Quỷ Và Thiên Thần, Cô Là Ai?Tác giả: Lina Coral IrikoTruyện Linh Dị- Tuyệt... tuyệt quá! Linh hạnh phúc đặt tay lên má 1 cách mãn nguyện nhưng không thiếu phần ghê rợn. Cô là một người thích đọc những câu truyện kinh dị và luôn cảm thấy không có truyện nào thỏa mãn được cô. Hôm nay, cô đã cố hết sức để mua được cuốn sách có hạn này. Trên thế giới chỉ có đúng một cuốn. Đọc xong, Linh cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Có vẻ như cái sự kinh dị trong câu truyện đã đủ để khiến cô bị lôi vào vòng xoáy của nó. Đọc được nửa quyển, cô mệt mỏi đặt nó sang bên cạnh rồi ngủ. Có 1 thứ gì nhân lúc đó đã luồn qua cuốn sách, chui vào trong người cô. Sáng hôm sau, Linh vui vẻ trang điểm đi học. Chắc đây là lần đầu tiên cô làm vậy. Tất nhiên là câu truyện khiến cho cô thấy nguồn sống của bản thân. Thế nhưng có 1 thứ vẫn vậy. Căn phòng cô không hề có chút ánh sáng nào. Chỉ khi cô đọc sách thì cô mới bật điện lên. Cái màu ảm đạm của căn phòng bao trùm lấy cảnh vật. Mọi đồ vật của cô đều là màu đen. Linh đứng dậy, vịn tay vào bức tường xi măng xám xịt xen chút đỏ của máu. Nó ở… Linh nghe vậy thì viết gì đó vào một quyển vở trắng tinh. Cô xin phép ra trả vở cho Leneka. Vừa ra đến nơi, nó liền lập tức đóng cửa, nói với cô bằng giọng điệu kiêu ngạo, như muốn ăn h**p cô- người thường trong mắt nó:- Hừ, cái này coi như là của bố thí của em ấy cho cô, em ấy không cần nhận:- Mù không đọc được, vẫn nghe tốt.Cô lạnh lùng, nhìn nó tựa như muốn nó quỳ xuống dưới chân mình mới buông tha. Câu trả lời này của cô khiến nó thót tim, không dám lên tiếng. Thấy biểu cảm này của nó, cô cao ngạo sai bảo:- Đưa cho Leneka!Nó không biết bản thân nên làm gì, tay run run, không cử động. Bất chợt, trong đầu nó vang lên một tiếng nói quen thuộc: "Nhận đi!" Đó là tiếng của ả. Nó nghe xong thì như được nạp năng lượng, nhanh nhanh chóng chóng giật lấy tờ giấy trên tay cô, chạy tức tốc về một cách run sợ. Nó vừa đi khỏi, lập tức chỗ cô đứng nổ lên một tiếng nổ lớn. Mọi người chạy ra, thấy cô đang nằm ở đấy, vết thương đầy mình, máu nhuộm đỏ hành lang. Tất nhiên là cô phải diễn, phải diễn. Ai nấy đều run sợ, nhanh đưa cô vào bệnh viện. Mọi người hoảng hốt vô cùng. Giáo viên vừa dạy cô liền lập tức nghi ngờ về chuyện này, cầm điện thoại, gọi cho ả:- Em có thể mời chị em đến đây được không, Leneka?- E... em làm gì có chị.Ả ta cũng diễn nhưng không phải là không vui như cô mà là vô cùng hạnh phúc. Người giáo viên kia đứng hình, vội hỏi:- Vậy sao hôm nay em không đi học?- Em xin lỗi, em bị chấn thương mắt, không nhìn thấy gì, cô gọi đến thì mới có người bắt máy hộ em đấy chứ ạ.

Chương 38