Tác giả:

Ở biên giới thành phố Giang Lăng phồn hoa, có một thị trấn nghèo nàn, đường sá bùn lầy, kiến trúc lộn xộn, khắp nơi đều lộ ra mùi nghèo túng. Nhà của Tiêu Sách ở trong này. Ngày thứ hai sau khi giải ngũ trở về, Tiêu Sách đã phát hiện ra một bí mật khiến lòng anh ngứa ngáy vô cùng. Dì Hàn ở ngay bên cạnh nhà anh, buổi tối tắm rửa không treo rèm cửa! Phòng tắm của dì Hàn ở đúng ngay cửa sổ nhà Tiêu Sách. Trước kia có một miếng rèm cửa che lại, nhưng bởi vì Tiêu Sách nhập ngũ đã nhiều năm, trong nhà không có ai, nên dì Hàn đã mở rèm cửa ra. Sau khi Tiêu Sách phát hiện ra chuyện này thì rất vô liêm sỉ mà nhìn lén. Anh biết làm như vậy là không có đạo đức, nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách dì Hàn quá xinh đẹp, cứ như một trái đào chín, cơ thể và gương mặt đều là cực phẩm. Tiêu Sách nhớ năm mình mười ba tuổi, bố mẹ qua đời ngoài ý muốn, sau đó dì Hàn đã chịu trách nhiệm chăm sóc anh, xem anh như em trai mà yêu thương. Đối với sự quyến rũ của dì Hàn, Tiêu Sách hoàn toàn không chống đỡ…

Chương 401: Chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!”

Thiết Huyết Chiến Thần Đô ThịTác giả: Vòi RồngTruyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnỞ biên giới thành phố Giang Lăng phồn hoa, có một thị trấn nghèo nàn, đường sá bùn lầy, kiến trúc lộn xộn, khắp nơi đều lộ ra mùi nghèo túng. Nhà của Tiêu Sách ở trong này. Ngày thứ hai sau khi giải ngũ trở về, Tiêu Sách đã phát hiện ra một bí mật khiến lòng anh ngứa ngáy vô cùng. Dì Hàn ở ngay bên cạnh nhà anh, buổi tối tắm rửa không treo rèm cửa! Phòng tắm của dì Hàn ở đúng ngay cửa sổ nhà Tiêu Sách. Trước kia có một miếng rèm cửa che lại, nhưng bởi vì Tiêu Sách nhập ngũ đã nhiều năm, trong nhà không có ai, nên dì Hàn đã mở rèm cửa ra. Sau khi Tiêu Sách phát hiện ra chuyện này thì rất vô liêm sỉ mà nhìn lén. Anh biết làm như vậy là không có đạo đức, nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách dì Hàn quá xinh đẹp, cứ như một trái đào chín, cơ thể và gương mặt đều là cực phẩm. Tiêu Sách nhớ năm mình mười ba tuổi, bố mẹ qua đời ngoài ý muốn, sau đó dì Hàn đã chịu trách nhiệm chăm sóc anh, xem anh như em trai mà yêu thương. Đối với sự quyến rũ của dì Hàn, Tiêu Sách hoàn toàn không chống đỡ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Tô trở về nhà họ Lâm, dẫn thầy Vương, người đàn ông da đen cùng đồ đệ của Lâm Kiệt, đồng thời cũng mang về tin tức Tiêu Sách đã học được ba phần đầu của Tiên Thiên Công. Theo lý mà nói, nếu thầy Vương và người đàn ông da đen ở nhà họ Lâm thì bọn họ chỉ cần tra hỏi là có thể lấy được Tiên Thiên Công. Ba bố con nhà Lâm Hạo Băng đều nghĩ như vậy. Nhưng cuối cùng, Lâm Vân lại từ chối đề nghị này, ông ta không cho phép bất cứ ai đi tra hỏi thầy Vương mà là kiên nhẫn chờ Tiêu Sách đến nhà họ Lâm. Đối với đề nghị của Lâm Vân, ông cụ Lâm An và Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô đều tán thành. Nhưng mà bọn họ đợi một ngày một đêm cũng không thấy Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, bố con Lâm Hạo Bằng đợi không được nữa, bọn họ đề nghị tra hỏi đám người thầy Vương, lấy đi Tiên Thiên Công. “Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm chúng ta, giờ chúng ta lấy lại thì cũng không có ai nói được gì!” Lâm Hải Phong lại bổ sung một câu. Lâm Hải Phong vừa nói xong thì Lâm Bán Thanh mở miệng: “Không được! Tuy trước đây Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm nhưng ngoài Lâm Kiệt thì nó đã bị thất truyền từ lâu. Nếu như không phải Tiêu Sách, thì đừng nói là lấy lại Tiên Thiên Công, mà trong buổi tiệc, mặt mũi của nhà họ Lâm cũng đã vứt sạch” “Tuy hiện tại chúng ta có thể đến tra hỏi thầy Vương và lấy Tiên Thiên Công, nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì Tiêu Sách sẽ không thất vọng sao? Cho nên, nhà họ Lâm chúng ta phải lấy lại Tiên Thiên Công, nhưng với điều kiện là lấy từ Tiêu Sách, Tiêu Sách tự giao cho chúng ta, sau đó chúng ta nợ Tiêu Sách một ơn huệ lớn bằng trời.” “Đừng quên đám người thầy Vương là do Tiêu Sách bắt. Tiêu Sách có thể giết bọn họ chứ không phải để bác Hàn Tô mang về nhà họ Lâm!” “Nếu Tiêu Sách để bác Hàn Tô mang đám người thầy Vương về thì đó là ngầm chấp nhận, chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!” Lâm Hải Phòng giải thích. Lâm Bán Thanh nói: “Anh ta có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, nhưng nhà họ Lâm thì không thể làm như vậy. Nếu không, cho dù Tiêu Sách không nói thì e là quan hệ của nhà họ Lâm với Tiêu Sách sẽ rạn nứt.Sau này Tiêu Sách sẽ không tin tưởng chúng ta, sẽ không xem chúng ta là bạn bè.” “Cậu ta chỉ có một mình mà thôi, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người. Bán Thanh, có phải em quá coi trong Tiêu Sách rồi? Chúng ta có thể không nợ ân tình của cậu ta, chúng ta phải gấp rút nợ cậu ta sao? Sao anh cảm thấy em đang đứng về phía người khác vậy?” Lâm Hải Phong hơi tức giận. “Ha hả, tầm nhìn hạn hẹp!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói. “Được rồi, đừng cãi nhau! Bán Thanh nói không sai, chúng ta phải nợ Tiêu Sách ân tình này. Chúng ta phải lấy được Tiên Thiên công, nhưng mà phải là Tiêu Sách giao cho chúng ta chứ không phải chúng ta đi giành của đám người thầy Vương. Đây là quy tắc làm người, nếu không làm vậy thì chúng ta khác với Lâm Kiệt ở chỗ nào? Ăn cháo đá bát sao?” Lúc này, ông cụ Lâm An đột nhiên lên tiếng, giải quyết dứt khoát. Rõ ràng Lâm Hải Phong vẫn không hiểu, khóe môi giương lên lại bị Lâm Hạo Bằng ngăn chặn. Ông cụ Lâm đã mở lời, nếu Lâm Hải Phong còn nói nữa vậy thì chính là bất kính với ông cụ Lâm, hai người con trai của ông ta cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm. ít nhất so với Lâm Bán Thanh, bọn họ không thể đảm đương trọng trách, năng lực cũng kém xa. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Tô trở về nhà họ Lâm, dẫn thầy Vương, người đàn ông da đen cùng đồ đệ của Lâm Kiệt, đồng thời cũng mang về tin tức Tiêu Sách đã học được ba phần đầu của Tiên Thiên Công. 

Theo lý mà nói, nếu thầy Vương và người đàn ông da đen ở nhà họ Lâm thì bọn họ chỉ cần tra hỏi là có thể lấy được Tiên Thiên Công. 

Ba bố con nhà Lâm Hạo Băng đều nghĩ như vậy. 

Nhưng cuối cùng, Lâm Vân lại từ chối đề nghị này, ông ta không cho phép bất cứ ai đi tra hỏi thầy Vương mà là kiên nhẫn chờ Tiêu Sách đến nhà họ Lâm. 

Đối với đề nghị của Lâm Vân, ông cụ Lâm An và Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô đều tán thành. 

Nhưng mà bọn họ đợi một ngày một đêm cũng không thấy Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, bố con Lâm Hạo Bằng đợi không được nữa, bọn họ đề nghị tra hỏi đám người thầy Vương, lấy đi Tiên Thiên Công. 

“Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm chúng ta, giờ chúng ta lấy lại thì cũng không có ai nói được gì!” Lâm Hải Phong lại bổ sung một câu. 

Lâm Hải Phong vừa nói xong thì Lâm Bán Thanh mở miệng: “Không được! Tuy trước đây Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm nhưng ngoài Lâm Kiệt thì nó đã bị thất truyền từ lâu. Nếu như không phải Tiêu Sách, thì đừng nói là lấy lại Tiên Thiên Công, mà trong buổi tiệc, mặt mũi của nhà họ Lâm cũng đã vứt sạch” 

“Tuy hiện tại chúng ta có thể đến tra hỏi thầy Vương và lấy Tiên Thiên Công, nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì Tiêu Sách sẽ không thất vọng sao? Cho nên, nhà họ Lâm chúng ta phải lấy lại Tiên Thiên Công, nhưng với điều kiện là lấy từ Tiêu Sách, Tiêu Sách tự giao cho chúng ta, sau đó chúng ta nợ Tiêu Sách một ơn huệ lớn bằng trời.” 

“Đừng quên đám người thầy Vương là do Tiêu Sách bắt. Tiêu Sách có thể giết bọn họ chứ không phải để bác Hàn Tô mang về nhà họ Lâm!” 

“Nếu Tiêu Sách để bác Hàn Tô mang đám người thầy Vương về thì đó là ngầm chấp nhận, chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!” 

Lâm Hải Phòng giải thích. 

Lâm Bán Thanh nói: “Anh ta có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, nhưng nhà họ Lâm thì không thể làm như vậy. Nếu không, cho dù Tiêu Sách không nói thì e là quan hệ của nhà họ Lâm với Tiêu Sách sẽ rạn nứt.Sau này Tiêu Sách sẽ không tin tưởng chúng ta, sẽ không xem chúng ta là bạn bè.” 

“Cậu ta chỉ có một mình mà thôi, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người. Bán Thanh, có phải em quá coi trong Tiêu Sách rồi? Chúng ta có thể không nợ ân 

tình của cậu ta, chúng ta phải gấp rút nợ cậu ta sao? Sao anh cảm thấy em đang đứng về phía người khác vậy?” Lâm Hải Phong hơi tức giận. 

“Ha hả, tầm nhìn hạn hẹp!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói. 

“Được rồi, đừng cãi nhau! Bán Thanh nói không sai, chúng ta phải nợ Tiêu Sách ân tình này. Chúng ta phải lấy được Tiên Thiên công, nhưng mà phải là Tiêu Sách giao cho chúng ta chứ không phải chúng ta đi giành của đám người thầy Vương. Đây là quy tắc làm người, nếu không làm vậy thì chúng ta khác với Lâm Kiệt ở chỗ nào? Ăn cháo đá bát sao?” 

Lúc này, ông cụ Lâm An đột nhiên lên tiếng, giải quyết dứt khoát. 

Rõ ràng Lâm Hải Phong vẫn không hiểu, khóe môi giương lên lại bị Lâm Hạo Bằng ngăn chặn. 

Ông cụ Lâm đã mở lời, nếu Lâm Hải Phong còn nói nữa vậy thì chính là bất kính với ông cụ Lâm, hai người con trai của ông ta cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm. 

ít nhất so với Lâm Bán Thanh, bọn họ không thể đảm đương trọng trách, năng lực cũng kém xa. 

Image removed.

Thiết Huyết Chiến Thần Đô ThịTác giả: Vòi RồngTruyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnỞ biên giới thành phố Giang Lăng phồn hoa, có một thị trấn nghèo nàn, đường sá bùn lầy, kiến trúc lộn xộn, khắp nơi đều lộ ra mùi nghèo túng. Nhà của Tiêu Sách ở trong này. Ngày thứ hai sau khi giải ngũ trở về, Tiêu Sách đã phát hiện ra một bí mật khiến lòng anh ngứa ngáy vô cùng. Dì Hàn ở ngay bên cạnh nhà anh, buổi tối tắm rửa không treo rèm cửa! Phòng tắm của dì Hàn ở đúng ngay cửa sổ nhà Tiêu Sách. Trước kia có một miếng rèm cửa che lại, nhưng bởi vì Tiêu Sách nhập ngũ đã nhiều năm, trong nhà không có ai, nên dì Hàn đã mở rèm cửa ra. Sau khi Tiêu Sách phát hiện ra chuyện này thì rất vô liêm sỉ mà nhìn lén. Anh biết làm như vậy là không có đạo đức, nhưng muốn trách thì chỉ có thể trách dì Hàn quá xinh đẹp, cứ như một trái đào chín, cơ thể và gương mặt đều là cực phẩm. Tiêu Sách nhớ năm mình mười ba tuổi, bố mẹ qua đời ngoài ý muốn, sau đó dì Hàn đã chịu trách nhiệm chăm sóc anh, xem anh như em trai mà yêu thương. Đối với sự quyến rũ của dì Hàn, Tiêu Sách hoàn toàn không chống đỡ… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Hàn Tô trở về nhà họ Lâm, dẫn thầy Vương, người đàn ông da đen cùng đồ đệ của Lâm Kiệt, đồng thời cũng mang về tin tức Tiêu Sách đã học được ba phần đầu của Tiên Thiên Công. Theo lý mà nói, nếu thầy Vương và người đàn ông da đen ở nhà họ Lâm thì bọn họ chỉ cần tra hỏi là có thể lấy được Tiên Thiên Công. Ba bố con nhà Lâm Hạo Băng đều nghĩ như vậy. Nhưng cuối cùng, Lâm Vân lại từ chối đề nghị này, ông ta không cho phép bất cứ ai đi tra hỏi thầy Vương mà là kiên nhẫn chờ Tiêu Sách đến nhà họ Lâm. Đối với đề nghị của Lâm Vân, ông cụ Lâm An và Lâm Bán Thanh cùng Hàn Tô đều tán thành. Nhưng mà bọn họ đợi một ngày một đêm cũng không thấy Tiêu Sách đến nhà họ Lâm, bố con Lâm Hạo Bằng đợi không được nữa, bọn họ đề nghị tra hỏi đám người thầy Vương, lấy đi Tiên Thiên Công. “Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm chúng ta, giờ chúng ta lấy lại thì cũng không có ai nói được gì!” Lâm Hải Phong lại bổ sung một câu. Lâm Hải Phong vừa nói xong thì Lâm Bán Thanh mở miệng: “Không được! Tuy trước đây Tiên Thiên Công là của nhà họ Lâm nhưng ngoài Lâm Kiệt thì nó đã bị thất truyền từ lâu. Nếu như không phải Tiêu Sách, thì đừng nói là lấy lại Tiên Thiên Công, mà trong buổi tiệc, mặt mũi của nhà họ Lâm cũng đã vứt sạch” “Tuy hiện tại chúng ta có thể đến tra hỏi thầy Vương và lấy Tiên Thiên Công, nhưng nếu chúng ta làm như vậy thật thì Tiêu Sách sẽ không thất vọng sao? Cho nên, nhà họ Lâm chúng ta phải lấy lại Tiên Thiên Công, nhưng với điều kiện là lấy từ Tiêu Sách, Tiêu Sách tự giao cho chúng ta, sau đó chúng ta nợ Tiêu Sách một ơn huệ lớn bằng trời.” “Đừng quên đám người thầy Vương là do Tiêu Sách bắt. Tiêu Sách có thể giết bọn họ chứ không phải để bác Hàn Tô mang về nhà họ Lâm!” “Nếu Tiêu Sách để bác Hàn Tô mang đám người thầy Vương về thì đó là ngầm chấp nhận, chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!” Lâm Hải Phòng giải thích. Lâm Bán Thanh nói: “Anh ta có chấp nhận hay không là chuyện của anh ta, nhưng nhà họ Lâm thì không thể làm như vậy. Nếu không, cho dù Tiêu Sách không nói thì e là quan hệ của nhà họ Lâm với Tiêu Sách sẽ rạn nứt.Sau này Tiêu Sách sẽ không tin tưởng chúng ta, sẽ không xem chúng ta là bạn bè.” “Cậu ta chỉ có một mình mà thôi, cho dù có lợi hại đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một người. Bán Thanh, có phải em quá coi trong Tiêu Sách rồi? Chúng ta có thể không nợ ân tình của cậu ta, chúng ta phải gấp rút nợ cậu ta sao? Sao anh cảm thấy em đang đứng về phía người khác vậy?” Lâm Hải Phong hơi tức giận. “Ha hả, tầm nhìn hạn hẹp!” Lâm Bán Thanh lạnh lùng nói. “Được rồi, đừng cãi nhau! Bán Thanh nói không sai, chúng ta phải nợ Tiêu Sách ân tình này. Chúng ta phải lấy được Tiên Thiên công, nhưng mà phải là Tiêu Sách giao cho chúng ta chứ không phải chúng ta đi giành của đám người thầy Vương. Đây là quy tắc làm người, nếu không làm vậy thì chúng ta khác với Lâm Kiệt ở chỗ nào? Ăn cháo đá bát sao?” Lúc này, ông cụ Lâm An đột nhiên lên tiếng, giải quyết dứt khoát. Rõ ràng Lâm Hải Phong vẫn không hiểu, khóe môi giương lên lại bị Lâm Hạo Bằng ngăn chặn. Ông cụ Lâm đã mở lời, nếu Lâm Hải Phong còn nói nữa vậy thì chính là bất kính với ông cụ Lâm, hai người con trai của ông ta cái gì cũng tốt chỉ là đầu óc không được tốt cho lắm. ít nhất so với Lâm Bán Thanh, bọn họ không thể đảm đương trọng trách, năng lực cũng kém xa. 

Chương 401: Chúng ta phải lấy Tiên Thiên Công từ thầy Vương!”