Tác giả:

Tác giả: Vân Phi Mặc Trong một gian cỏ tranh tàn tạ, gió lạnh lọt qua cửa sổ lạnh buốt, ở bên trong phòng, trên giường gỗ đơn sơ, một nữ hài đang nằm người gầy trơ xương, sắc mặt vàng như nến, đôi mô khô ráo tróc da. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt bất thình lình mở ra, một đôi mắt bình tĩnh, cơ trí, cực kỳ không hợp với biểu hiện non nớt trên khuôn mặt. Con ngươi Lâm Diệp Nhi chợt lạnh, nhìn lên nóc nhà tồi tàn, trong mắt hiện lên một tia mê mang. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, mày gắt gao nhăn lại. Nàng đưa tay lên, nhìn đôi tay thô ráp không thuộc về chính mình kia, nhìn nhìn lại nơi ở đơn sơ xung quanh, cùng với giường gỗ dưới thân nằm sẽ sụp bất cứ lúc nào, trong óc hiện lên một ý niệm. Nàng xuyên qua. Không phải cái này, nàng nghĩ không ra loại khả năng khác có thể lý giải được những điều thấy trước mắt. Lâm Diệp Nhi muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể này phi thường suy yếu, mềm mại vô lực, mà ngay cả bò sợ cũng làm không được. "Tỷ tỷ, ngươi tỉnh." Một nữ hài nhỏ gầy đi đến mép…

Chương 92: Ngươi Không Biết Xấu Hổ Còn Tới Cửa

Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm ĐiềnTác giả: Vân Phi MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngược, Truyện SủngTác giả: Vân Phi Mặc Trong một gian cỏ tranh tàn tạ, gió lạnh lọt qua cửa sổ lạnh buốt, ở bên trong phòng, trên giường gỗ đơn sơ, một nữ hài đang nằm người gầy trơ xương, sắc mặt vàng như nến, đôi mô khô ráo tróc da. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt bất thình lình mở ra, một đôi mắt bình tĩnh, cơ trí, cực kỳ không hợp với biểu hiện non nớt trên khuôn mặt. Con ngươi Lâm Diệp Nhi chợt lạnh, nhìn lên nóc nhà tồi tàn, trong mắt hiện lên một tia mê mang. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, mày gắt gao nhăn lại. Nàng đưa tay lên, nhìn đôi tay thô ráp không thuộc về chính mình kia, nhìn nhìn lại nơi ở đơn sơ xung quanh, cùng với giường gỗ dưới thân nằm sẽ sụp bất cứ lúc nào, trong óc hiện lên một ý niệm. Nàng xuyên qua. Không phải cái này, nàng nghĩ không ra loại khả năng khác có thể lý giải được những điều thấy trước mắt. Lâm Diệp Nhi muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể này phi thường suy yếu, mềm mại vô lực, mà ngay cả bò sợ cũng làm không được. "Tỷ tỷ, ngươi tỉnh." Một nữ hài nhỏ gầy đi đến mép… Tác giả: Vân Phi MặcTruyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộLại thêm một tên mặt dày không biết liêm sỉ nữa -.-Buổi cơm trưa, ba vị thợ thủ công liên tục khen tay nghề của Lâm Diệp Nhi, một bữa cơm này có thể so nhà mình ăn tết thời điểm ăn đến còn tốt hơn, đoàn người ăn xong sắp đói mà miệng vẫn còn dư vị. Đặc biệt là món thịt kho tàu, được mọi người nhiệt tình diệt sạch.Ăn đồ ăn ngon, làm ba vị thợ thủ công làm càng thêm nhiệt huyết.Sau giờ ngọ, một người trung niên hán tử cùng thôn tìm tới cửa, lại nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt tức khắc đen như đít nồi.Hán tử trung niên kia trầm mặt đi vào sân, Lâm Võ đang dọn gạch, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn."Hồ thúc, sao thúc lại tới đây. Có chuyện gì sao?" Lâm Võ buông gạch xanh trong tay.Hồ Lai nhìn đang ở làm sống vài vị thợ thủ công, chất vấn nói: "Võ tử, các ngươi sao lại thế này, mời chúng ta rồi lại mời người khác. Nếu không muốn chúng ta làm, tại sao còn mời, ngươi như vậy không phải đem ta thành khỉ mà đùa giỡn hay sao."Ba người thợ đang làm, đều ngừng việc đang làm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tên Hồ Lai kia.Lâm Diệp Nhi đang ở trong phòng trong làm quần áo mùa đông nghe được động tĩnh đi ra ngoài phòng, phía sau đi theo Phương Tiểu Hinh cùng Tiểu Đoàn Đoàn. Trong viện một người trung niên hán tử đang chỉ vào mũi Lâm Võ mẳng rất hăng say.Lâm Diệp Nhi biết người kia là ai, nhưng còn không phải là người mà nàng mời trước đây. Lúc trước trực tiếp ném xuống việc không làm, bọn họ còn chưa có tìm bọn họ tính sổ, nhưng hắn cũng thật hay, quay lại tính sổ ngược lại bọn họ.Mũi tên nóng nảy Lâm Diệp Nhi lập tức lên dây, đi đến trước mặt Hồ Lai, "Hồ thúc, làm người không giữ chữ tín, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, thúc nói xem có phải như vậy không?"Hồ Lai ngay từ đầu còn không có phản ứng lại, cho rằng nàng nhận sai, chợt nghe vậy, đây là đang mắng hắn không nói chữ tín, muốn hắn bị thiên lôi đánh xuống."Ngươi......"Hồ Lai còn chưa mở miệng, liền nghe Lâm Diệp Nhi nói tiếp: "Bất quá, may mắn không phải ai cũng giống như một số người nào đó, đáp ứng làm, sẽ bỏ dở nửa chừng. Chỉ là, có vài người bản chất sẵn đã vô sỉ, tự mình không nói chữ tín, ngược lại còn có mặt mũi đến mắng người không giữ chữ tín, thúc đoán xem, da mặt của mấy kẻ đó làm từ gì vậy nhỉ?"Lâm Diệp Nhi nói chuyện là rất không khách khí, trải qua việc ở từ đường, vốn tưởng rằng làm người trong thôn biết chính mình không phải dễ chọc, không nghĩ tới đảo mắt liền có người tới cửa gây sự.Xem ra là chính mình quá ôn hòa, làm cho bọn họ còn nghĩ nàng còn để cho bọn họ tùy ý bóp nắm.Vương thợ ba người nghe đến đó làm sao có thể không rõ là chuyện gì, bọn họ đến đã thấy đã khởi công, như thế nào lại thay đổi người, không nghĩ tới là cái dạng này.Khi làm việc cho người khác, quan trọng nhất chính là chữ tín.Đã đáp ứng, làm không bao lâu, liền buông tay mặc kệ, hiện tại lại chạy tới cửa gây sự, người này hiển nhiên là khi dễ người ta trong nhà không có trưởng bối.Vương thợ thủ công phản cảm nhất là gặp loại sự tình này, ra tiếng bảo vệ, "Ta còn là lần đầu tiên nghe nói, có người tự mình bỏ gánh giữa đường, còn dám tới cửa nói lí lẽ. Loại người này nên bị người đời phỉ nhổ."Hồ Lai cùng Vương thợ thủ công đều là đồng nghiệp, lại ở thôn cách vách, tự nhiên đều biết nhau. Ngày thường, hai người đã không hợp nhãn. Hiện tại nhìn thấy đối thủ một mất một còn chèn ép mình, Hồ Lai lửa giận bùng lên.Lúc này, động tĩnh bên này cũng truyền ra, vài thôn phụ hóng náo nhiệt cũng đứng ở cửa nhìn vào.Hồ Lai biết chuyện này chính mình không chiếm lý, hắn vốn tưởng rằng hai huynh muội này sẽ một lần nữa tìm tới mình, hôm qua ở trong từ đường nhìn túi tiền của Lâm gia huynh muội, tính toán chờ bọn họ tới mời lần nữa, sẽ bàn lại giá cả, tăng thêm tiền công.Hắn tính rất khá, chính là ngồi chờ nửa ngày cũng không thấy người tới, buổi trưa sau khi ăn xong nghe được trong thôn có người nói Lâm gia đã bắt đầu xây vây tường viện, cảm thấy khó thở, nổi giận đùng đùng chạy tới.

Tác giả: Vân Phi Mặc

Truyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộ

Lại thêm một tên mặt dày không biết liêm sỉ nữa -.-

Buổi cơm trưa, ba vị thợ thủ công liên tục khen tay nghề của Lâm Diệp Nhi, một bữa cơm này có thể so nhà mình ăn tết thời điểm ăn đến còn tốt hơn, đoàn người ăn xong sắp đói mà miệng vẫn còn dư vị. Đặc biệt là món thịt kho tàu, được mọi người nhiệt tình diệt sạch.

Ăn đồ ăn ngon, làm ba vị thợ thủ công làm càng thêm nhiệt huyết.

Sau giờ ngọ, một người trung niên hán tử cùng thôn tìm tới cửa, lại nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt tức khắc đen như đít nồi.

Hán tử trung niên kia trầm mặt đi vào sân, Lâm Võ đang dọn gạch, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn.

"Hồ thúc, sao thúc lại tới đây. Có chuyện gì sao?" Lâm Võ buông gạch xanh trong tay.

Hồ Lai nhìn đang ở làm sống vài vị thợ thủ công, chất vấn nói: "Võ tử, các ngươi sao lại thế này, mời chúng ta rồi lại mời người khác. Nếu không muốn chúng ta làm, tại sao còn mời, ngươi như vậy không phải đem ta thành khỉ mà đùa giỡn hay sao."

Ba người thợ đang làm, đều ngừng việc đang làm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tên Hồ Lai kia.

Lâm Diệp Nhi đang ở trong phòng trong làm quần áo mùa đông nghe được động tĩnh đi ra ngoài phòng, phía sau đi theo Phương Tiểu Hinh cùng Tiểu Đoàn Đoàn. Trong viện một người trung niên hán tử đang chỉ vào mũi Lâm Võ mẳng rất hăng say.

Lâm Diệp Nhi biết người kia là ai, nhưng còn không phải là người mà nàng mời trước đây. Lúc trước trực tiếp ném xuống việc không làm, bọn họ còn chưa có tìm bọn họ tính sổ, nhưng hắn cũng thật hay, quay lại tính sổ ngược lại bọn họ.

Mũi tên nóng nảy Lâm Diệp Nhi lập tức lên dây, đi đến trước mặt Hồ Lai, "Hồ thúc, làm người không giữ chữ tín, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, thúc nói xem có phải như vậy không?"

Hồ Lai ngay từ đầu còn không có phản ứng lại, cho rằng nàng nhận sai, chợt nghe vậy, đây là đang mắng hắn không nói chữ tín, muốn hắn bị thiên lôi đánh xuống.

"Ngươi......"

Hồ Lai còn chưa mở miệng, liền nghe Lâm Diệp Nhi nói tiếp: "Bất quá, may mắn không phải ai cũng giống như một số người nào đó, đáp ứng làm, sẽ bỏ dở nửa chừng. Chỉ là, có vài người bản chất sẵn đã vô sỉ, tự mình không nói chữ tín, ngược lại còn có mặt mũi đến mắng người không giữ chữ tín, thúc đoán xem, da mặt của mấy kẻ đó làm từ gì vậy nhỉ?"

Lâm Diệp Nhi nói chuyện là rất không khách khí, trải qua việc ở từ đường, vốn tưởng rằng làm người trong thôn biết chính mình không phải dễ chọc, không nghĩ tới đảo mắt liền có người tới cửa gây sự.

Xem ra là chính mình quá ôn hòa, làm cho bọn họ còn nghĩ nàng còn để cho bọn họ tùy ý bóp nắm.

Vương thợ ba người nghe đến đó làm sao có thể không rõ là chuyện gì, bọn họ đến đã thấy đã khởi công, như thế nào lại thay đổi người, không nghĩ tới là cái dạng này.

Khi làm việc cho người khác, quan trọng nhất chính là chữ tín.

Đã đáp ứng, làm không bao lâu, liền buông tay mặc kệ, hiện tại lại chạy tới cửa gây sự, người này hiển nhiên là khi dễ người ta trong nhà không có trưởng bối.

Vương thợ thủ công phản cảm nhất là gặp loại sự tình này, ra tiếng bảo vệ, "Ta còn là lần đầu tiên nghe nói, có người tự mình bỏ gánh giữa đường, còn dám tới cửa nói lí lẽ. Loại người này nên bị người đời phỉ nhổ."

Hồ Lai cùng Vương thợ thủ công đều là đồng nghiệp, lại ở thôn cách vách, tự nhiên đều biết nhau. Ngày thường, hai người đã không hợp nhãn. Hiện tại nhìn thấy đối thủ một mất một còn chèn ép mình, Hồ Lai lửa giận bùng lên.

Lúc này, động tĩnh bên này cũng truyền ra, vài thôn phụ hóng náo nhiệt cũng đứng ở cửa nhìn vào.

Hồ Lai biết chuyện này chính mình không chiếm lý, hắn vốn tưởng rằng hai huynh muội này sẽ một lần nữa tìm tới mình, hôm qua ở trong từ đường nhìn túi tiền của Lâm gia huynh muội, tính toán chờ bọn họ tới mời lần nữa, sẽ bàn lại giá cả, tăng thêm tiền công.

Hắn tính rất khá, chính là ngồi chờ nửa ngày cũng không thấy người tới, buổi trưa sau khi ăn xong nghe được trong thôn có người nói Lâm gia đã bắt đầu xây vây tường viện, cảm thấy khó thở, nổi giận đùng đùng chạy tới.

Tà Vương Phù Thượng Tháp: Nông Nữ Hữu Điểm ĐiềnTác giả: Vân Phi MặcTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngược, Truyện SủngTác giả: Vân Phi Mặc Trong một gian cỏ tranh tàn tạ, gió lạnh lọt qua cửa sổ lạnh buốt, ở bên trong phòng, trên giường gỗ đơn sơ, một nữ hài đang nằm người gầy trơ xương, sắc mặt vàng như nến, đôi mô khô ráo tróc da. Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt bất thình lình mở ra, một đôi mắt bình tĩnh, cơ trí, cực kỳ không hợp với biểu hiện non nớt trên khuôn mặt. Con ngươi Lâm Diệp Nhi chợt lạnh, nhìn lên nóc nhà tồi tàn, trong mắt hiện lên một tia mê mang. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, mày gắt gao nhăn lại. Nàng đưa tay lên, nhìn đôi tay thô ráp không thuộc về chính mình kia, nhìn nhìn lại nơi ở đơn sơ xung quanh, cùng với giường gỗ dưới thân nằm sẽ sụp bất cứ lúc nào, trong óc hiện lên một ý niệm. Nàng xuyên qua. Không phải cái này, nàng nghĩ không ra loại khả năng khác có thể lý giải được những điều thấy trước mắt. Lâm Diệp Nhi muốn đứng dậy, lại phát hiện thân thể này phi thường suy yếu, mềm mại vô lực, mà ngay cả bò sợ cũng làm không được. "Tỷ tỷ, ngươi tỉnh." Một nữ hài nhỏ gầy đi đến mép… Tác giả: Vân Phi MặcTruyện được đăng chính thức trên wattpad của ooOLloydOoo ^^ Mong mọi người ủng hộLại thêm một tên mặt dày không biết liêm sỉ nữa -.-Buổi cơm trưa, ba vị thợ thủ công liên tục khen tay nghề của Lâm Diệp Nhi, một bữa cơm này có thể so nhà mình ăn tết thời điểm ăn đến còn tốt hơn, đoàn người ăn xong sắp đói mà miệng vẫn còn dư vị. Đặc biệt là món thịt kho tàu, được mọi người nhiệt tình diệt sạch.Ăn đồ ăn ngon, làm ba vị thợ thủ công làm càng thêm nhiệt huyết.Sau giờ ngọ, một người trung niên hán tử cùng thôn tìm tới cửa, lại nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt tức khắc đen như đít nồi.Hán tử trung niên kia trầm mặt đi vào sân, Lâm Võ đang dọn gạch, vừa ngẩng đầu liền thấy hắn."Hồ thúc, sao thúc lại tới đây. Có chuyện gì sao?" Lâm Võ buông gạch xanh trong tay.Hồ Lai nhìn đang ở làm sống vài vị thợ thủ công, chất vấn nói: "Võ tử, các ngươi sao lại thế này, mời chúng ta rồi lại mời người khác. Nếu không muốn chúng ta làm, tại sao còn mời, ngươi như vậy không phải đem ta thành khỉ mà đùa giỡn hay sao."Ba người thợ đang làm, đều ngừng việc đang làm, vẻ mặt nghi hoặc nhìn tên Hồ Lai kia.Lâm Diệp Nhi đang ở trong phòng trong làm quần áo mùa đông nghe được động tĩnh đi ra ngoài phòng, phía sau đi theo Phương Tiểu Hinh cùng Tiểu Đoàn Đoàn. Trong viện một người trung niên hán tử đang chỉ vào mũi Lâm Võ mẳng rất hăng say.Lâm Diệp Nhi biết người kia là ai, nhưng còn không phải là người mà nàng mời trước đây. Lúc trước trực tiếp ném xuống việc không làm, bọn họ còn chưa có tìm bọn họ tính sổ, nhưng hắn cũng thật hay, quay lại tính sổ ngược lại bọn họ.Mũi tên nóng nảy Lâm Diệp Nhi lập tức lên dây, đi đến trước mặt Hồ Lai, "Hồ thúc, làm người không giữ chữ tín, sẽ bị thiên lôi đánh xuống, thúc nói xem có phải như vậy không?"Hồ Lai ngay từ đầu còn không có phản ứng lại, cho rằng nàng nhận sai, chợt nghe vậy, đây là đang mắng hắn không nói chữ tín, muốn hắn bị thiên lôi đánh xuống."Ngươi......"Hồ Lai còn chưa mở miệng, liền nghe Lâm Diệp Nhi nói tiếp: "Bất quá, may mắn không phải ai cũng giống như một số người nào đó, đáp ứng làm, sẽ bỏ dở nửa chừng. Chỉ là, có vài người bản chất sẵn đã vô sỉ, tự mình không nói chữ tín, ngược lại còn có mặt mũi đến mắng người không giữ chữ tín, thúc đoán xem, da mặt của mấy kẻ đó làm từ gì vậy nhỉ?"Lâm Diệp Nhi nói chuyện là rất không khách khí, trải qua việc ở từ đường, vốn tưởng rằng làm người trong thôn biết chính mình không phải dễ chọc, không nghĩ tới đảo mắt liền có người tới cửa gây sự.Xem ra là chính mình quá ôn hòa, làm cho bọn họ còn nghĩ nàng còn để cho bọn họ tùy ý bóp nắm.Vương thợ ba người nghe đến đó làm sao có thể không rõ là chuyện gì, bọn họ đến đã thấy đã khởi công, như thế nào lại thay đổi người, không nghĩ tới là cái dạng này.Khi làm việc cho người khác, quan trọng nhất chính là chữ tín.Đã đáp ứng, làm không bao lâu, liền buông tay mặc kệ, hiện tại lại chạy tới cửa gây sự, người này hiển nhiên là khi dễ người ta trong nhà không có trưởng bối.Vương thợ thủ công phản cảm nhất là gặp loại sự tình này, ra tiếng bảo vệ, "Ta còn là lần đầu tiên nghe nói, có người tự mình bỏ gánh giữa đường, còn dám tới cửa nói lí lẽ. Loại người này nên bị người đời phỉ nhổ."Hồ Lai cùng Vương thợ thủ công đều là đồng nghiệp, lại ở thôn cách vách, tự nhiên đều biết nhau. Ngày thường, hai người đã không hợp nhãn. Hiện tại nhìn thấy đối thủ một mất một còn chèn ép mình, Hồ Lai lửa giận bùng lên.Lúc này, động tĩnh bên này cũng truyền ra, vài thôn phụ hóng náo nhiệt cũng đứng ở cửa nhìn vào.Hồ Lai biết chuyện này chính mình không chiếm lý, hắn vốn tưởng rằng hai huynh muội này sẽ một lần nữa tìm tới mình, hôm qua ở trong từ đường nhìn túi tiền của Lâm gia huynh muội, tính toán chờ bọn họ tới mời lần nữa, sẽ bàn lại giá cả, tăng thêm tiền công.Hắn tính rất khá, chính là ngồi chờ nửa ngày cũng không thấy người tới, buổi trưa sau khi ăn xong nghe được trong thôn có người nói Lâm gia đã bắt đầu xây vây tường viện, cảm thấy khó thở, nổi giận đùng đùng chạy tới.

Chương 92: Ngươi Không Biết Xấu Hổ Còn Tới Cửa