Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 2 - Chương 15: Nguồn gốc yêu linh
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Cám ơn cậu Kim Hổ...! Nhờ có cậu giúp đỡ nếu không thì hậu quả thế nào tôi cũng không dám nghĩ đến nữa...!Yến khẽ mỉm cười lên tiếng nhìn Tấn. hắn cũng thở hổn hển rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi điềm đạm đáp lời:- May mà tôi vẫn nhớ mấy lời mà cô dạy...! Nếu không thì chẳng biết phải nói gì luôn...! Mà lần sau đừng có gọi tôi là cậu nữa...! Nghe nó trịnh thượng kiểu gì ấy...!- Sao có thể chứ...? Cậu là cậu chủ nhà Kim Gia...! Với cả nếu không gọi là cậu thì tôi cũng không biết xưng hô như thế nào cả?- Cứ gọi tôi là Kim Hổ....! Chúng ta là bạn nên không cần phải phân đẳng cấp như thời phong kiến ngày xưa...!- Nhưng...!- Tôi nói sao thì nghe vậy đi....! Cô không nghe lời người của Kim Gia sao...?- Vâng...! Vậy thì từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Anh Hổ vậy...!Vừa nói, Yến vừa đỏ mặt ngượng ngùng mỉm cười, Tấn dường như không để ý đến cử chỉ lạ thường của cô ta mà chỉ nhẹ nhàng nói tiếp:- Ừm...! Vậy cũng được...! Mà chuyện tôi nhờ cô tìm hiểu về lai lịch yêu linh sao rồi...?- Tôi đã tra lại danh sách bệnh nhân của khoa Nội Tiết rồi...! Phát hiện một bệnh nhân trùng khớp với yêu linh mà anh nói đến...! Bệnh nhân tên là Nguyễn Thị Lâu - Tuổi 60 - Chẩn đoán: chưa rõ nguyên nhân chỉ biết là nội tiết có vấn đề...!- Ai là người đưa bệnh nhân đến...?- Cách đây khoản một tuần thì bệnh nhân được một người lạ đưa đến đây và mọi chi phí ăn ở trong một tháng đã được thanh toán trước...?- Không có chút thông tin gì của người lạ đưa đến à...?- Chúng tôi đã tra lại camera nhưng không hiểu sao ngày hôm đấy tự nhiên video lại bị nhòe vào đúng thời điểm đấy...! Tôi cũng có gọi qua số điện thoại mà họ để lại nhưng không liên lạc được...! Với cả mọi chi phí đều được trả trước nên... cũng không ai thắc mắc chuyện này lắm...!- Ừm...! Nói chung hiện tại cũng biết thế đã...! Mà tôi nhờ cô một việc...! Cô liên hệ với tất cả phòng ban chuyển tất cả bệnh nhân rời khỏi bệnh viện trong thời gian sớm nhất...! Và tất cả đều phải mở toàn bộ đèn 24h trên 24h không được bỏ sót bất cứ một nơi nào...!- Chỉ cần là chỉ thị của Kim Gia thì mọi việc đều dễ giải quyết...! Mà anh làm thế để làm gì...?Yến ngạc nhiên nhìn Tấn rồi bâng quơ hỏi, hắn khẽ nhếch mép đưa bày tay lên xoa cằm rồi nhìn về phía khoảng không xa xăm:- Bắt quỷ....!
Cám ơn cậu Kim Hổ...! Nhờ có cậu giúp đỡ nếu không thì hậu quả thế nào tôi cũng không dám nghĩ đến nữa...!
Yến khẽ mỉm cười lên tiếng nhìn Tấn. hắn cũng thở hổn hển rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi điềm đạm đáp lời:
- May mà tôi vẫn nhớ mấy lời mà cô dạy...! Nếu không thì chẳng biết phải nói gì luôn...! Mà lần sau đừng có gọi tôi là cậu nữa...! Nghe nó trịnh thượng kiểu gì ấy...!
- Sao có thể chứ...? Cậu là cậu chủ nhà Kim Gia...! Với cả nếu không gọi là cậu thì tôi cũng không biết xưng hô như thế nào cả?
- Cứ gọi tôi là Kim Hổ....! Chúng ta là bạn nên không cần phải phân đẳng cấp như thời phong kiến ngày xưa...!
- Nhưng...!
- Tôi nói sao thì nghe vậy đi....! Cô không nghe lời người của Kim Gia sao...?
- Vâng...! Vậy thì từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Anh Hổ vậy...!
Vừa nói, Yến vừa đỏ mặt ngượng ngùng mỉm cười, Tấn dường như không để ý đến cử chỉ lạ thường của cô ta mà chỉ nhẹ nhàng nói tiếp:
- Ừm...! Vậy cũng được...! Mà chuyện tôi nhờ cô tìm hiểu về lai lịch yêu linh sao rồi...?
- Tôi đã tra lại danh sách bệnh nhân của khoa Nội Tiết rồi...! Phát hiện một bệnh nhân trùng khớp với yêu linh mà anh nói đến...! Bệnh nhân tên là Nguyễn Thị Lâu - Tuổi 60 - Chẩn đoán: chưa rõ nguyên nhân chỉ biết là nội tiết có vấn đề...!
- Ai là người đưa bệnh nhân đến...?
- Cách đây khoản một tuần thì bệnh nhân được một người lạ đưa đến đây và mọi chi phí ăn ở trong một tháng đã được thanh toán trước...?
- Không có chút thông tin gì của người lạ đưa đến à...?
- Chúng tôi đã tra lại camera nhưng không hiểu sao ngày hôm đấy tự nhiên video lại bị nhòe vào đúng thời điểm đấy...! Tôi cũng có gọi qua số điện thoại mà họ để lại nhưng không liên lạc được...! Với cả mọi chi phí đều được trả trước nên... cũng không ai thắc mắc chuyện này lắm...!
- Ừm...! Nói chung hiện tại cũng biết thế đã...! Mà tôi nhờ cô một việc...! Cô liên hệ với tất cả phòng ban chuyển tất cả bệnh nhân rời khỏi bệnh viện trong thời gian sớm nhất...! Và tất cả đều phải mở toàn bộ đèn 24h trên 24h không được bỏ sót bất cứ một nơi nào...!
- Chỉ cần là chỉ thị của Kim Gia thì mọi việc đều dễ giải quyết...! Mà anh làm thế để làm gì...?
Yến ngạc nhiên nhìn Tấn rồi bâng quơ hỏi, hắn khẽ nhếch mép đưa bày tay lên xoa cằm rồi nhìn về phía khoảng không xa xăm:
- Bắt quỷ....!
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Cám ơn cậu Kim Hổ...! Nhờ có cậu giúp đỡ nếu không thì hậu quả thế nào tôi cũng không dám nghĩ đến nữa...!Yến khẽ mỉm cười lên tiếng nhìn Tấn. hắn cũng thở hổn hển rồi lấy tay lau mồ hôi trên trán rồi điềm đạm đáp lời:- May mà tôi vẫn nhớ mấy lời mà cô dạy...! Nếu không thì chẳng biết phải nói gì luôn...! Mà lần sau đừng có gọi tôi là cậu nữa...! Nghe nó trịnh thượng kiểu gì ấy...!- Sao có thể chứ...? Cậu là cậu chủ nhà Kim Gia...! Với cả nếu không gọi là cậu thì tôi cũng không biết xưng hô như thế nào cả?- Cứ gọi tôi là Kim Hổ....! Chúng ta là bạn nên không cần phải phân đẳng cấp như thời phong kiến ngày xưa...!- Nhưng...!- Tôi nói sao thì nghe vậy đi....! Cô không nghe lời người của Kim Gia sao...?- Vâng...! Vậy thì từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Anh Hổ vậy...!Vừa nói, Yến vừa đỏ mặt ngượng ngùng mỉm cười, Tấn dường như không để ý đến cử chỉ lạ thường của cô ta mà chỉ nhẹ nhàng nói tiếp:- Ừm...! Vậy cũng được...! Mà chuyện tôi nhờ cô tìm hiểu về lai lịch yêu linh sao rồi...?- Tôi đã tra lại danh sách bệnh nhân của khoa Nội Tiết rồi...! Phát hiện một bệnh nhân trùng khớp với yêu linh mà anh nói đến...! Bệnh nhân tên là Nguyễn Thị Lâu - Tuổi 60 - Chẩn đoán: chưa rõ nguyên nhân chỉ biết là nội tiết có vấn đề...!- Ai là người đưa bệnh nhân đến...?- Cách đây khoản một tuần thì bệnh nhân được một người lạ đưa đến đây và mọi chi phí ăn ở trong một tháng đã được thanh toán trước...?- Không có chút thông tin gì của người lạ đưa đến à...?- Chúng tôi đã tra lại camera nhưng không hiểu sao ngày hôm đấy tự nhiên video lại bị nhòe vào đúng thời điểm đấy...! Tôi cũng có gọi qua số điện thoại mà họ để lại nhưng không liên lạc được...! Với cả mọi chi phí đều được trả trước nên... cũng không ai thắc mắc chuyện này lắm...!- Ừm...! Nói chung hiện tại cũng biết thế đã...! Mà tôi nhờ cô một việc...! Cô liên hệ với tất cả phòng ban chuyển tất cả bệnh nhân rời khỏi bệnh viện trong thời gian sớm nhất...! Và tất cả đều phải mở toàn bộ đèn 24h trên 24h không được bỏ sót bất cứ một nơi nào...!- Chỉ cần là chỉ thị của Kim Gia thì mọi việc đều dễ giải quyết...! Mà anh làm thế để làm gì...?Yến ngạc nhiên nhìn Tấn rồi bâng quơ hỏi, hắn khẽ nhếch mép đưa bày tay lên xoa cằm rồi nhìn về phía khoảng không xa xăm:- Bắt quỷ....!