Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 3 - Chương 14: Tiền kiếp
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Đứng trước cửa phòng của Dương, Tấn vẫn chưa dám gõ cửa, vì hắn vẫn còn do dự không biết nên nói chuyện như thế nào với cô ta. Vì một phần việc này là việc riêng của Dương, phần còn lại hắn không muốn tạo ra thêm việc gì gây hiểu nhầm.Đang trong lúc lưỡng lự bất quyết thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn rồi lên tiếng hỏi:- Cậu tìm em có việc gì sao...?- Chúng ta nói chuyện một chút được không...?Tấn và Dương cùng nhau đi dạo ngoài vườn, hắn không biết phải mở lời câu chuyện ra sao nên vẫn im lặng nhìn về phía vườn hồng đang khoe sắc Dương tiến về phía vườn hồng rồi sờ ngón tay lên bông hoa, khuôn mặt cô khẽ mỉm cười đầy thích thú làm tâm trạng Tấn bỗng nhiên thấy bình lặng.- Cô ta không có dấu hiệu của người bị duyên âm...! ( Tấn nghĩ thầm trong bụng).Là một thầy pháp cao tay, Tấn thừa hiểu rõ một người bị duyên âm bám theo là như thế nào. Khí sắc mệt mỏi, da dẻ tái sảm, dần dần mất trí, hoang tưởng rồi thể trạng yếu nhược mà tự diệt nhưng Dương thì khác. Cô ta rõ ràng mang trạng thái tươi trẻ, hạnh phúc, xung quanh người lại không có âm khí ẩn hiện thì chắc chắn không có vong âm bám theo.- Vậy chỉ có thể là trường hợp còn lại: ký ức của tiền kiếp...!Dương thấy Kim Hổ đang chăm chú nhìn về phía mình, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh một cách rộn ràng. Khuôn mặt cô khẽ ửng hồng, tâm trí lúc này lại nghĩ về những điều linh tinh vẩn vơ: Lẽ nào cậu chủ thích mình thật rồi...? Hay là câu chủ định.. tỏ tình... với mình...?Nhưng Dương không dám chắc mà cũng không dám tin đó là sự thật, vì bản thân cô biết rằng Kim Hổ và cô ở hai thế giới khác nhau, mãi mãi không bao giờ có kết quả.Bỗng nhiên đầu Dương cảm thấy khá choáng váng, những khung cảnh kì lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, rồi hình ảnh một người đàn ông lờ mờ như sương khói từ dằng xa nhìn về phía cô cùng một giọng nói vô cùng ai oán:- Lý Ngọc Dung...! Sao em lại làm vậy...? Sao em lại làm vậy...?Dương nhắm chặt đôi mắt lại rồi áp chặt lấy hai tay lên hai tai của mình, giọng cô hét lên đầy điên loạn:- Không...! Không...! Tôi không biết ông...!Tấn chạy lại gần rồi ôm chặt lấy Dương, hắn đưa bàn tay lên xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng vỗ về:- Bình tĩnh đi...! Có tôi ở đây rồi...!- Tại sao ở hiện thực mà em vẫn thấy nó chứ...? Em không muốn thấy...!Dương khóc nức nở rồi ôm chặt lấy Tấn, hắn cũng dịu dàng ôm lấy đầu cô rồi thở dài im lặng. Ký ức của tiền kiếp lại ảnh hưởng đến hiện thực của kiếp này? Tự nhiên trong lòng Tấn bỗng có cảm giác bất an về một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Đứng trước cửa phòng của Dương, Tấn vẫn chưa dám gõ cửa, vì hắn vẫn còn do dự không biết nên nói chuyện như thế nào với cô ta. Vì một phần việc này là việc riêng của Dương, phần còn lại hắn không muốn tạo ra thêm việc gì gây hiểu nhầm.
Đang trong lúc lưỡng lự bất quyết thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn rồi lên tiếng hỏi:
- Cậu tìm em có việc gì sao...?
- Chúng ta nói chuyện một chút được không...?
Tấn và Dương cùng nhau đi dạo ngoài vườn, hắn không biết phải mở lời câu chuyện ra sao nên vẫn im lặng nhìn về phía vườn hồng đang khoe sắc Dương tiến về phía vườn hồng rồi sờ ngón tay lên bông hoa, khuôn mặt cô khẽ mỉm cười đầy thích thú làm tâm trạng Tấn bỗng nhiên thấy bình lặng.
- Cô ta không có dấu hiệu của người bị duyên âm...! ( Tấn nghĩ thầm trong bụng).
Là một thầy pháp cao tay, Tấn thừa hiểu rõ một người bị duyên âm bám theo là như thế nào. Khí sắc mệt mỏi, da dẻ tái sảm, dần dần mất trí, hoang tưởng rồi thể trạng yếu nhược mà tự diệt nhưng Dương thì khác. Cô ta rõ ràng mang trạng thái tươi trẻ, hạnh phúc, xung quanh người lại không có âm khí ẩn hiện thì chắc chắn không có vong âm bám theo.
- Vậy chỉ có thể là trường hợp còn lại: ký ức của tiền kiếp...!
Dương thấy Kim Hổ đang chăm chú nhìn về phía mình, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh một cách rộn ràng. Khuôn mặt cô khẽ ửng hồng, tâm trí lúc này lại nghĩ về những điều linh tinh vẩn vơ: Lẽ nào cậu chủ thích mình thật rồi...? Hay là câu chủ định.. tỏ tình... với mình...?
Nhưng Dương không dám chắc mà cũng không dám tin đó là sự thật, vì bản thân cô biết rằng Kim Hổ và cô ở hai thế giới khác nhau, mãi mãi không bao giờ có kết quả.
Bỗng nhiên đầu Dương cảm thấy khá choáng váng, những khung cảnh kì lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, rồi hình ảnh một người đàn ông lờ mờ như sương khói từ dằng xa nhìn về phía cô cùng một giọng nói vô cùng ai oán:
- Lý Ngọc Dung...! Sao em lại làm vậy...? Sao em lại làm vậy...?
Dương nhắm chặt đôi mắt lại rồi áp chặt lấy hai tay lên hai tai của mình, giọng cô hét lên đầy điên loạn:
- Không...! Không...! Tôi không biết ông...!
Tấn chạy lại gần rồi ôm chặt lấy Dương, hắn đưa bàn tay lên xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng vỗ về:
- Bình tĩnh đi...! Có tôi ở đây rồi...!
- Tại sao ở hiện thực mà em vẫn thấy nó chứ...? Em không muốn thấy...!
Dương khóc nức nở rồi ôm chặt lấy Tấn, hắn cũng dịu dàng ôm lấy đầu cô rồi thở dài im lặng. Ký ức của tiền kiếp lại ảnh hưởng đến hiện thực của kiếp này? Tự nhiên trong lòng Tấn bỗng có cảm giác bất an về một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Đứng trước cửa phòng của Dương, Tấn vẫn chưa dám gõ cửa, vì hắn vẫn còn do dự không biết nên nói chuyện như thế nào với cô ta. Vì một phần việc này là việc riêng của Dương, phần còn lại hắn không muốn tạo ra thêm việc gì gây hiểu nhầm.Đang trong lúc lưỡng lự bất quyết thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Dương ngạc nhiên mở to mắt nhìn hắn rồi lên tiếng hỏi:- Cậu tìm em có việc gì sao...?- Chúng ta nói chuyện một chút được không...?Tấn và Dương cùng nhau đi dạo ngoài vườn, hắn không biết phải mở lời câu chuyện ra sao nên vẫn im lặng nhìn về phía vườn hồng đang khoe sắc Dương tiến về phía vườn hồng rồi sờ ngón tay lên bông hoa, khuôn mặt cô khẽ mỉm cười đầy thích thú làm tâm trạng Tấn bỗng nhiên thấy bình lặng.- Cô ta không có dấu hiệu của người bị duyên âm...! ( Tấn nghĩ thầm trong bụng).Là một thầy pháp cao tay, Tấn thừa hiểu rõ một người bị duyên âm bám theo là như thế nào. Khí sắc mệt mỏi, da dẻ tái sảm, dần dần mất trí, hoang tưởng rồi thể trạng yếu nhược mà tự diệt nhưng Dương thì khác. Cô ta rõ ràng mang trạng thái tươi trẻ, hạnh phúc, xung quanh người lại không có âm khí ẩn hiện thì chắc chắn không có vong âm bám theo.- Vậy chỉ có thể là trường hợp còn lại: ký ức của tiền kiếp...!Dương thấy Kim Hổ đang chăm chú nhìn về phía mình, trái tim cô bỗng nhiên đập mạnh một cách rộn ràng. Khuôn mặt cô khẽ ửng hồng, tâm trí lúc này lại nghĩ về những điều linh tinh vẩn vơ: Lẽ nào cậu chủ thích mình thật rồi...? Hay là câu chủ định.. tỏ tình... với mình...?Nhưng Dương không dám chắc mà cũng không dám tin đó là sự thật, vì bản thân cô biết rằng Kim Hổ và cô ở hai thế giới khác nhau, mãi mãi không bao giờ có kết quả.Bỗng nhiên đầu Dương cảm thấy khá choáng váng, những khung cảnh kì lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, rồi hình ảnh một người đàn ông lờ mờ như sương khói từ dằng xa nhìn về phía cô cùng một giọng nói vô cùng ai oán:- Lý Ngọc Dung...! Sao em lại làm vậy...? Sao em lại làm vậy...?Dương nhắm chặt đôi mắt lại rồi áp chặt lấy hai tay lên hai tai của mình, giọng cô hét lên đầy điên loạn:- Không...! Không...! Tôi không biết ông...!Tấn chạy lại gần rồi ôm chặt lấy Dương, hắn đưa bàn tay lên xoa đầu cô rồi nhẹ nhàng vỗ về:- Bình tĩnh đi...! Có tôi ở đây rồi...!- Tại sao ở hiện thực mà em vẫn thấy nó chứ...? Em không muốn thấy...!Dương khóc nức nở rồi ôm chặt lấy Tấn, hắn cũng dịu dàng ôm lấy đầu cô rồi thở dài im lặng. Ký ức của tiền kiếp lại ảnh hưởng đến hiện thực của kiếp này? Tự nhiên trong lòng Tấn bỗng có cảm giác bất an về một điều gì đó kinh khủng sắp xảy ra.