Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 3 - Chương 16: Dự cảm
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Tấn mở to đôi mắt nhìn những hình ảnh quen thuộc này, những ký ức khi hắn còn mang danh thầy mo số một đất kinh bắc bỗng nhiên lại chợt ùa về. Không thể sai được vì đó là nơi hắn từng đến: Hang Cắc Cớ - Đường xuống địa ngục.Nhớ đến đây, khuôn mật Tấn bỗng tái sạm lại, những ký ức kinh hoàng đấy làm ngón tay hắn run lên theo phản xạ, chắc chắn không sao, tất nhiên không sao vì hắn là người đã lập phong ấn khu vực đấy.- Giờ hai người tính sao?Thầy Việt nhíu mày nhìn về phía Tấn và Dương, hai người đưa mất nhìn nhau rồi Tấn thở dài gật đầu đáp lại:- Có lẽ chúng ta sẽ phải đến đấy một chuyến xem sao...!- Chúng ta...?Thầy Việt đơ người ngạc nhiên nhìn Tấn, hắn cũng ngạc nhiên nhìn lại rồi lên tiếng hỏi:- Thầy không định đi cùng bọn em sao...?- Tất nhiên là...à mà thì..cậu cũng biết đấy... công việc giáo viên lương ba cọc ba đồng...! Nên tôi cũng phải kiếm việc làm thêm nên...!- Em hiểu rồi...! 20 triệu đủ không...?- Lúc nào khởi hành...?*************************************Khuôn mặt của Tấn lúc này không biết nên phản ứng ra sao nữa, hắn vừa nhận được tin từ Dương là vụ việc xung đột với hai sinh viên kia đã được giải quyết trong yên bình. Hóa ra, chính một trong hai tay sinh viên đã ra tay đánh Tấn trước nên hành động đánh người của Tấn có thể cho là phòng vệ.Nhưng bản thân Tấn vẫn chắc chắn rằng mình không liên quan đến chuyện này, vì rõ ràng lúc đấy hắn đang đi vệ sinh. Vậy rốt cuộc tất cả bọn họ đều nói là hắn đánh nhau? Thật khó hiểu, cực kì khó hiểu.Dù sao việc đấy lúc này cũng không phải là quan trọng nhất, vì có một người làm Tấn lo lắng hơn lúc này. Hắn quay sang nhìn về phía Dương, bất ngờ phát hiện cô ta đang trộm nhìn mình, hắn tự nhiên cũng cảm thấy đỏ mặt ấp úng không nói lên lời.- Về 20 triệu đấy..! Em sẽ cố gắng thu xếp trả cậu...! ( Dương ngập ngùng lên tiếng)- Cô ngốc à..? Cô là người trong Kim Gia...! Tất nhiên việc này phải lấy tiền của Kim Gia lo liệu rồi...!- Nhưng...!- Tôi nói sao thì cứ làm vậy đi...! Đừng lằng nhằng...! Việc của cô lúc này là chuẩn bị hành trang chuẩn bị xuất phát...!- Vậy bao giờ chúng ta khởi hành...!- Sáng mai...!Lời kết: Đôi khi tôi nghĩ cuộc đời mình có ý nghĩa như thế nào? Cảm giác thật sự rất vô vị và không có điểm nhấn...!Cũng giống như Tấn không biết mình trùng sinh vào Kim Hổ để làm gì? Nếu sống trên đời mà không cảm thấy thú vị thì tồn tại khác gì không tồn tại?
Tấn mở to đôi mắt nhìn những hình ảnh quen thuộc này, những ký ức khi hắn còn mang danh thầy mo số một đất kinh bắc bỗng nhiên lại chợt ùa về. Không thể sai được vì đó là nơi hắn từng đến: Hang Cắc Cớ - Đường xuống địa ngục.
Nhớ đến đây, khuôn mật Tấn bỗng tái sạm lại, những ký ức kinh hoàng đấy làm ngón tay hắn run lên theo phản xạ, chắc chắn không sao, tất nhiên không sao vì hắn là người đã lập phong ấn khu vực đấy.
- Giờ hai người tính sao?
Thầy Việt nhíu mày nhìn về phía Tấn và Dương, hai người đưa mất nhìn nhau rồi Tấn thở dài gật đầu đáp lại:
- Có lẽ chúng ta sẽ phải đến đấy một chuyến xem sao...!
- Chúng ta...?
Thầy Việt đơ người ngạc nhiên nhìn Tấn, hắn cũng ngạc nhiên nhìn lại rồi lên tiếng hỏi:
- Thầy không định đi cùng bọn em sao...?
- Tất nhiên là...à mà thì..cậu cũng biết đấy... công việc giáo viên lương ba cọc ba đồng...! Nên tôi cũng phải kiếm việc làm thêm nên...!
- Em hiểu rồi...! 20 triệu đủ không...?
- Lúc nào khởi hành...?
*************************************
Khuôn mặt của Tấn lúc này không biết nên phản ứng ra sao nữa, hắn vừa nhận được tin từ Dương là vụ việc xung đột với hai sinh viên kia đã được giải quyết trong yên bình. Hóa ra, chính một trong hai tay sinh viên đã ra tay đánh Tấn trước nên hành động đánh người của Tấn có thể cho là phòng vệ.
Nhưng bản thân Tấn vẫn chắc chắn rằng mình không liên quan đến chuyện này, vì rõ ràng lúc đấy hắn đang đi vệ sinh. Vậy rốt cuộc tất cả bọn họ đều nói là hắn đánh nhau? Thật khó hiểu, cực kì khó hiểu.
Dù sao việc đấy lúc này cũng không phải là quan trọng nhất, vì có một người làm Tấn lo lắng hơn lúc này. Hắn quay sang nhìn về phía Dương, bất ngờ phát hiện cô ta đang trộm nhìn mình, hắn tự nhiên cũng cảm thấy đỏ mặt ấp úng không nói lên lời.
- Về 20 triệu đấy..! Em sẽ cố gắng thu xếp trả cậu...! ( Dương ngập ngùng lên tiếng)
- Cô ngốc à..? Cô là người trong Kim Gia...! Tất nhiên việc này phải lấy tiền của Kim Gia lo liệu rồi...!
- Nhưng...!
- Tôi nói sao thì cứ làm vậy đi...! Đừng lằng nhằng...! Việc của cô lúc này là chuẩn bị hành trang chuẩn bị xuất phát...!
- Vậy bao giờ chúng ta khởi hành...!
- Sáng mai...!
Lời kết: Đôi khi tôi nghĩ cuộc đời mình có ý nghĩa như thế nào? Cảm giác thật sự rất vô vị và không có điểm nhấn...!
Cũng giống như Tấn không biết mình trùng sinh vào Kim Hổ để làm gì? Nếu sống trên đời mà không cảm thấy thú vị thì tồn tại khác gì không tồn tại?
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Tấn mở to đôi mắt nhìn những hình ảnh quen thuộc này, những ký ức khi hắn còn mang danh thầy mo số một đất kinh bắc bỗng nhiên lại chợt ùa về. Không thể sai được vì đó là nơi hắn từng đến: Hang Cắc Cớ - Đường xuống địa ngục.Nhớ đến đây, khuôn mật Tấn bỗng tái sạm lại, những ký ức kinh hoàng đấy làm ngón tay hắn run lên theo phản xạ, chắc chắn không sao, tất nhiên không sao vì hắn là người đã lập phong ấn khu vực đấy.- Giờ hai người tính sao?Thầy Việt nhíu mày nhìn về phía Tấn và Dương, hai người đưa mất nhìn nhau rồi Tấn thở dài gật đầu đáp lại:- Có lẽ chúng ta sẽ phải đến đấy một chuyến xem sao...!- Chúng ta...?Thầy Việt đơ người ngạc nhiên nhìn Tấn, hắn cũng ngạc nhiên nhìn lại rồi lên tiếng hỏi:- Thầy không định đi cùng bọn em sao...?- Tất nhiên là...à mà thì..cậu cũng biết đấy... công việc giáo viên lương ba cọc ba đồng...! Nên tôi cũng phải kiếm việc làm thêm nên...!- Em hiểu rồi...! 20 triệu đủ không...?- Lúc nào khởi hành...?*************************************Khuôn mặt của Tấn lúc này không biết nên phản ứng ra sao nữa, hắn vừa nhận được tin từ Dương là vụ việc xung đột với hai sinh viên kia đã được giải quyết trong yên bình. Hóa ra, chính một trong hai tay sinh viên đã ra tay đánh Tấn trước nên hành động đánh người của Tấn có thể cho là phòng vệ.Nhưng bản thân Tấn vẫn chắc chắn rằng mình không liên quan đến chuyện này, vì rõ ràng lúc đấy hắn đang đi vệ sinh. Vậy rốt cuộc tất cả bọn họ đều nói là hắn đánh nhau? Thật khó hiểu, cực kì khó hiểu.Dù sao việc đấy lúc này cũng không phải là quan trọng nhất, vì có một người làm Tấn lo lắng hơn lúc này. Hắn quay sang nhìn về phía Dương, bất ngờ phát hiện cô ta đang trộm nhìn mình, hắn tự nhiên cũng cảm thấy đỏ mặt ấp úng không nói lên lời.- Về 20 triệu đấy..! Em sẽ cố gắng thu xếp trả cậu...! ( Dương ngập ngùng lên tiếng)- Cô ngốc à..? Cô là người trong Kim Gia...! Tất nhiên việc này phải lấy tiền của Kim Gia lo liệu rồi...!- Nhưng...!- Tôi nói sao thì cứ làm vậy đi...! Đừng lằng nhằng...! Việc của cô lúc này là chuẩn bị hành trang chuẩn bị xuất phát...!- Vậy bao giờ chúng ta khởi hành...!- Sáng mai...!Lời kết: Đôi khi tôi nghĩ cuộc đời mình có ý nghĩa như thế nào? Cảm giác thật sự rất vô vị và không có điểm nhấn...!Cũng giống như Tấn không biết mình trùng sinh vào Kim Hổ để làm gì? Nếu sống trên đời mà không cảm thấy thú vị thì tồn tại khác gì không tồn tại?