Tác giả:

Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…

Quyển 3 - Chương 20: Quan tài

Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Ban quản lý dự án công trình lập tức xuống hiện trường khu đất để xem vấn đề vừa gặp phải, lúc này đám người công nhân cũng không dám manh động để nguyên áo quan dưới hố, họ chỉ che bạt bên trên để không cho ánh nắng chiếu vào tránh làm ảnh hưởng đến quan tài.Quản lý công trình xem xét một hồi chiếc áo quan, hình như có gì đó sai sai thì phải. Xung quanh áo quan được dán rất nhiều phù vàng làm bằng vải, áo quan cũng được khắc những kí hiệu kì lạ mà họ không hiểu đó là gì.Suy nghĩ một hồi, họ thảo luận với nhau là đưa ra quyết định di dời quan tài về một nơi khác để chôn cất và tiếp tục phát triển dự án hạ tầng. Quan tài ngay lập tức được đưa lên khỏi mặt đất và chuyển vào trong một bạt lớn gần đấy và cử cho hai công nhân bảo vệ cẩn thận.Nhưng đó là lại sự khởi đầu cho một cơn ác mộng kinh hoàng...***************************Đêm hôm đó, trong khoảng sân trống trải chỉ còn lại hai công nhân đang ngồi nhậu với nhau. Vòng ngoài khu xây dựng vẫn có nhiều bảo vệ nhưng lại tách biệt hẳn với bên trong khu xây dựng.Vừa nhậu, họ vừa kể chuyện phiếm về những câu chuyện ngày thường,tất nhiên là cả câu chuyện về chiếc quan tài kỳ lạ:- Tao vẫn không hiểu mấy ông sếp bên trên nghĩ gì! Có cái méo cứ phải sợ sà sợ sệt! Là tao thì tao chuyển luôn chiếc quan tài này ra nghĩa địa chôn là xong! Đây lại còn bắt anh em mình bảo vệ rồi thêu thầy tìm hiểu cúng kiếng cẩn thận! Rõ là vẽ chuyện...!Tay công nhân tên Đủi khẽ nhếch mép cười rồi nhìn về phía tên Đen:- Mày thì biết cái méo gì mà đòi chỉ trích tư duy cấp lãnh đạo! Không phải đơn giản mà mấy ông ấy giữ lại cái quan tài này đâu...!- Ý mày là sao...?- Mày không thấy cái quan tài này rất kì lạ à...? Tao nghi ngờ quan tài này là của vua chúa thời xưa chứ không đùa đâu! Chắc chắn trong này phải có báu vật gì đó thì mấy ông sếp lớn mới giữ lại để từ từ nghiên cứu chứ..?Tên Đen vuốt cằm gật gù suy nghĩ rồi nhếch mép nói nhỏ:- Lúc này chỉ có anh em mình ở đây...hay là... thử mở nắp quan tài ra xem...! Nếu có vàng bạc châu báu hay là đồ cổ thì...!Hai tay công nhân nhìn nhau cười một cách nham hiểm rồi đứng dậy tiến gần về phía quan tài, Tên Đủi cầm con dao lớn cứa đứt toàn bộ lớp phù vàng làm bằng vải, tên còn lại thì cầm lấy xà beng kề sát vào khé nắp quan tài để bật tung ván thiên lên.Lớp phù vàng cuối cùng bị cứa đứt rơi lả tả xuống nền đất lạnh, một cảm giác rùng mình như chạy dọc sống lưng hai tay công nhân. Trong lòng họ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lòng tham và sự hiếu kỳ lúc này đã chiếm lấy bản ngã trong tâm trí họ, dồn hết sức họ bật tung thật mạnh ván thiên lên.- Quạ... Quạ... Quạ...Éc...Éc...Éc...!Tiếng quạ và chim lợn ở tứ phía bỗng chốc réo lên liên hồi, khung cảnh xung quanh thật sự bỗng chốc u ám một cách rờn rợn, hai tên công nhân lấy tay che đi làn khói tỏa ra từ bên trong quan tài rồi nhíu mày quan sát thật kĩ rồi đôi mắt họ mở to kinh hoàng khi nhìn thấy thứ bên trong:- Cái này là...!

Ban quản lý dự án công trình lập tức xuống hiện trường khu đất để xem vấn đề vừa gặp phải, lúc này đám người công nhân cũng không dám manh động để nguyên áo quan dưới hố, họ chỉ che bạt bên trên để không cho ánh nắng chiếu vào tránh làm ảnh hưởng đến quan tài.

Quản lý công trình xem xét một hồi chiếc áo quan, hình như có gì đó sai sai thì phải. Xung quanh áo quan được dán rất nhiều phù vàng làm bằng vải, áo quan cũng được khắc những kí hiệu kì lạ mà họ không hiểu đó là gì.

Suy nghĩ một hồi, họ thảo luận với nhau là đưa ra quyết định di dời quan tài về một nơi khác để chôn cất và tiếp tục phát triển dự án hạ tầng. Quan tài ngay lập tức được đưa lên khỏi mặt đất và chuyển vào trong một bạt lớn gần đấy và cử cho hai công nhân bảo vệ cẩn thận.

Nhưng đó là lại sự khởi đầu cho một cơn ác mộng kinh hoàng...

***************************

Đêm hôm đó, trong khoảng sân trống trải chỉ còn lại hai công nhân đang ngồi nhậu với nhau. Vòng ngoài khu xây dựng vẫn có nhiều bảo vệ nhưng lại tách biệt hẳn với bên trong khu xây dựng.

Vừa nhậu, họ vừa kể chuyện phiếm về những câu chuyện ngày thường,tất nhiên là cả câu chuyện về chiếc quan tài kỳ lạ:

- Tao vẫn không hiểu mấy ông sếp bên trên nghĩ gì! Có cái méo cứ phải sợ sà sợ sệt! Là tao thì tao chuyển luôn chiếc quan tài này ra nghĩa địa chôn là xong! Đây lại còn bắt anh em mình bảo vệ rồi thêu thầy tìm hiểu cúng kiếng cẩn thận! Rõ là vẽ chuyện...!

Tay công nhân tên Đủi khẽ nhếch mép cười rồi nhìn về phía tên Đen:

- Mày thì biết cái méo gì mà đòi chỉ trích tư duy cấp lãnh đạo! Không phải đơn giản mà mấy ông ấy giữ lại cái quan tài này đâu...!

- Ý mày là sao...?

- Mày không thấy cái quan tài này rất kì lạ à...? Tao nghi ngờ quan tài này là của vua chúa thời xưa chứ không đùa đâu! Chắc chắn trong này phải có báu vật gì đó thì mấy ông sếp lớn mới giữ lại để từ từ nghiên cứu chứ..?

Tên Đen vuốt cằm gật gù suy nghĩ rồi nhếch mép nói nhỏ:

- Lúc này chỉ có anh em mình ở đây...hay là... thử mở nắp quan tài ra xem...! Nếu có vàng bạc châu báu hay là đồ cổ thì...!

Hai tay công nhân nhìn nhau cười một cách nham hiểm rồi đứng dậy tiến gần về phía quan tài, Tên Đủi cầm con dao lớn cứa đứt toàn bộ lớp phù vàng làm bằng vải, tên còn lại thì cầm lấy xà beng kề sát vào khé nắp quan tài để bật tung ván thiên lên.

Lớp phù vàng cuối cùng bị cứa đứt rơi lả tả xuống nền đất lạnh, một cảm giác rùng mình như chạy dọc sống lưng hai tay công nhân. Trong lòng họ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lòng tham và sự hiếu kỳ lúc này đã chiếm lấy bản ngã trong tâm trí họ, dồn hết sức họ bật tung thật mạnh ván thiên lên.

- Quạ... Quạ... Quạ...Éc...Éc...Éc...!

Tiếng quạ và chim lợn ở tứ phía bỗng chốc réo lên liên hồi, khung cảnh xung quanh thật sự bỗng chốc u ám một cách rờn rợn, hai tên công nhân lấy tay che đi làn khói tỏa ra từ bên trong quan tài rồi nhíu mày quan sát thật kĩ rồi đôi mắt họ mở to kinh hoàng khi nhìn thấy thứ bên trong:

- Cái này là...!

Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Ban quản lý dự án công trình lập tức xuống hiện trường khu đất để xem vấn đề vừa gặp phải, lúc này đám người công nhân cũng không dám manh động để nguyên áo quan dưới hố, họ chỉ che bạt bên trên để không cho ánh nắng chiếu vào tránh làm ảnh hưởng đến quan tài.Quản lý công trình xem xét một hồi chiếc áo quan, hình như có gì đó sai sai thì phải. Xung quanh áo quan được dán rất nhiều phù vàng làm bằng vải, áo quan cũng được khắc những kí hiệu kì lạ mà họ không hiểu đó là gì.Suy nghĩ một hồi, họ thảo luận với nhau là đưa ra quyết định di dời quan tài về một nơi khác để chôn cất và tiếp tục phát triển dự án hạ tầng. Quan tài ngay lập tức được đưa lên khỏi mặt đất và chuyển vào trong một bạt lớn gần đấy và cử cho hai công nhân bảo vệ cẩn thận.Nhưng đó là lại sự khởi đầu cho một cơn ác mộng kinh hoàng...***************************Đêm hôm đó, trong khoảng sân trống trải chỉ còn lại hai công nhân đang ngồi nhậu với nhau. Vòng ngoài khu xây dựng vẫn có nhiều bảo vệ nhưng lại tách biệt hẳn với bên trong khu xây dựng.Vừa nhậu, họ vừa kể chuyện phiếm về những câu chuyện ngày thường,tất nhiên là cả câu chuyện về chiếc quan tài kỳ lạ:- Tao vẫn không hiểu mấy ông sếp bên trên nghĩ gì! Có cái méo cứ phải sợ sà sợ sệt! Là tao thì tao chuyển luôn chiếc quan tài này ra nghĩa địa chôn là xong! Đây lại còn bắt anh em mình bảo vệ rồi thêu thầy tìm hiểu cúng kiếng cẩn thận! Rõ là vẽ chuyện...!Tay công nhân tên Đủi khẽ nhếch mép cười rồi nhìn về phía tên Đen:- Mày thì biết cái méo gì mà đòi chỉ trích tư duy cấp lãnh đạo! Không phải đơn giản mà mấy ông ấy giữ lại cái quan tài này đâu...!- Ý mày là sao...?- Mày không thấy cái quan tài này rất kì lạ à...? Tao nghi ngờ quan tài này là của vua chúa thời xưa chứ không đùa đâu! Chắc chắn trong này phải có báu vật gì đó thì mấy ông sếp lớn mới giữ lại để từ từ nghiên cứu chứ..?Tên Đen vuốt cằm gật gù suy nghĩ rồi nhếch mép nói nhỏ:- Lúc này chỉ có anh em mình ở đây...hay là... thử mở nắp quan tài ra xem...! Nếu có vàng bạc châu báu hay là đồ cổ thì...!Hai tay công nhân nhìn nhau cười một cách nham hiểm rồi đứng dậy tiến gần về phía quan tài, Tên Đủi cầm con dao lớn cứa đứt toàn bộ lớp phù vàng làm bằng vải, tên còn lại thì cầm lấy xà beng kề sát vào khé nắp quan tài để bật tung ván thiên lên.Lớp phù vàng cuối cùng bị cứa đứt rơi lả tả xuống nền đất lạnh, một cảm giác rùng mình như chạy dọc sống lưng hai tay công nhân. Trong lòng họ cảm thấy có điều gì đó không ổn nhưng lòng tham và sự hiếu kỳ lúc này đã chiếm lấy bản ngã trong tâm trí họ, dồn hết sức họ bật tung thật mạnh ván thiên lên.- Quạ... Quạ... Quạ...Éc...Éc...Éc...!Tiếng quạ và chim lợn ở tứ phía bỗng chốc réo lên liên hồi, khung cảnh xung quanh thật sự bỗng chốc u ám một cách rờn rợn, hai tên công nhân lấy tay che đi làn khói tỏa ra từ bên trong quan tài rồi nhíu mày quan sát thật kĩ rồi đôi mắt họ mở to kinh hoàng khi nhìn thấy thứ bên trong:- Cái này là...!

Quyển 3 - Chương 20: Quan tài