Người ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một…
Quyển 3 - Chương 30: Nhớ lại quá khứ
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Dương mở to đôi mắt như không thể tin những gì tên Cân vừa nói, hắn thực sự là chồng của cô ở kiếp trước sao...? Nhưng... sao có thể như vậy được...? Sao hắn có thể nhớ rõ mọi chuyện về tiền kiếp?- Mày có vẻ như đang rất bối rối và hoang mang phải không..?Vậy tao sẽ giúp mày nhớ lại những gì mày đã quên...!Dứt lời, Cân điểm hai ngón trỏ và giữa vào trán của Dương. Những hình ảnh của kiếp trước bỗng nhiên hiện ra trước mắt Dương, từ lúc cô còn là một tiểu thư khuê nữ quyền quý cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nước mắt từ khóe mi Dương chảy ra như không thể tin những gì mà mình đang nhìn thấy, miệng cô lắp bắp run run không nói lên lời:- Không thể... Không thể nào....!- Có thể đấy...! Chính vì mày mà cả dòng họ nhà tao tuyệt tự tuyệt tôn...! Linh hồn tao suýt chút nữa hóa thành hư vô cũng là do mày...! Tất cả là do mày...! Chết đi.....!Cân nắm chặt lấy cổ Dương toan hút hết sinh khí trong người cô, bỗng nhiên một bóng người từ phía trên lao xuống trước mặt hắn. Cánh tay đang bóp cổ Dương bỗng nhiên đứt lìa rồi rơi rụng xuống mặt sàn hội trường, Cân giận dữ nghiến răng nhìn về phía kẻ mới xuất hiện, rồi hắn hét lên đầy phẫn nộ:- Quân bay đâu...! Giết nó...!Những con chiên đang ngồi phía dưới nghe thấy hiệu lệnh vội vàng lao về phía kẻ mới xuất hiện, ông ta không hề nao núng tung một nắm bùa lên trên không rồi cắn mạnh vào đầu ngón trỏ lấy máu mình vẽ lên kiếm gỗ:- Diệt ma kiếm pháp....!Người lạ mặt lao đến đâm thật mạnh thanh kiếm về phía tên Cân, một tiếng xoẹt vang lên khiến không gian xung quanh bỗng nhiên im lặng một cách đáng sơ. Những con chiên đang lao đến tấn công bỗng nhiên đổ người xuống nền sàn nhà hàng loạt, lúc này chỉ còn mỗi Cân ôm bụng lảo đảo lùi lại về phía sau rồi cũng từ từ quỳ gục xuống.Dương lúc này mới định thần lại, rồi nhìn chăm chú về phía người vừa cứu mình. Một ông bác trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng khuôn mặt trông có vẻ hơi lạnh lùng đang đưa đôi mắt nhìn về phía tên Cân.- Tưởng ngươi thế nào...! Hóa ra cũng chỉ là thuộc dạng cắc ké...!Nói xong, ông tiến thẳng về phía Dương rồi cởi trói cho cô. Cô nhẹ nhàng cám ơn ông ta, nhưng đôi mắt cô mở to khi nhìn về phía sau, miệng vội vàng hô lên:- Cẩn thận....!Ông bác đạo sĩ định quay lại, nhưng bỗng nhiên ông cảm thấy hai bên eo mình đau đớn cùng cực giống như có mười con dao nhọn đang đâm mạnh vào người mình.- Chết đi, lão khốn....!Tên Cân khẽ nhếch mép cười rồi toan hút mạnh sinh khí trong người ông đạo sĩ. Biết có điều không ổn, ông bác nén đau đạp mạnh về phía sau may mắn sao trúng vào bụng tên Cân làm hắn lảo đảo lùi lại vài bước.Dương vội vàng đỡ ông bác dậy rồi gắng gượng lê từng bước chạy khỏi đó ngay lập tức, cả hai người đều nén đau cố gắng bước ra khỏi tòa nhà. Tưởng như là đã có thể thoát thân, nhưng Cân đã xuất hiện trước mặt họ từ lúc nào, miệng hắn khẽ cười rít lên từng lời the thé:- Hôm nay có trời mới cứu được chúng mày...!Lời kết: Càng ngày câu chuyện sẽ càng diễn giải nhiều tình tiết khó hiểu ở các chap trước...!Mong mọi người để ý từng chi tiết dù lầ nhỏ nhất rồi phân tích một cách trọn vẹn, đôi khi suy luận cũng là một thú vui...!
Dương mở to đôi mắt như không thể tin những gì tên Cân vừa nói, hắn thực sự là chồng của cô ở kiếp trước sao...? Nhưng... sao có thể như vậy được...? Sao hắn có thể nhớ rõ mọi chuyện về tiền kiếp?
- Mày có vẻ như đang rất bối rối và hoang mang phải không..?
Vậy tao sẽ giúp mày nhớ lại những gì mày đã quên...!
Dứt lời, Cân điểm hai ngón trỏ và giữa vào trán của Dương. Những hình ảnh của kiếp trước bỗng nhiên hiện ra trước mắt Dương, từ lúc cô còn là một tiểu thư khuê nữ quyền quý cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nước mắt từ khóe mi Dương chảy ra như không thể tin những gì mà mình đang nhìn thấy, miệng cô lắp bắp run run không nói lên lời:
- Không thể... Không thể nào....!
- Có thể đấy...! Chính vì mày mà cả dòng họ nhà tao tuyệt tự tuyệt tôn...! Linh hồn tao suýt chút nữa hóa thành hư vô cũng là do mày...! Tất cả là do mày...! Chết đi.....!
Cân nắm chặt lấy cổ Dương toan hút hết sinh khí trong người cô, bỗng nhiên một bóng người từ phía trên lao xuống trước mặt hắn. Cánh tay đang bóp cổ Dương bỗng nhiên đứt lìa rồi rơi rụng xuống mặt sàn hội trường, Cân giận dữ nghiến răng nhìn về phía kẻ mới xuất hiện, rồi hắn hét lên đầy phẫn nộ:
- Quân bay đâu...! Giết nó...!
Những con chiên đang ngồi phía dưới nghe thấy hiệu lệnh vội vàng lao về phía kẻ mới xuất hiện, ông ta không hề nao núng tung một nắm bùa lên trên không rồi cắn mạnh vào đầu ngón trỏ lấy máu mình vẽ lên kiếm gỗ:
- Diệt ma kiếm pháp....!
Người lạ mặt lao đến đâm thật mạnh thanh kiếm về phía tên Cân, một tiếng xoẹt vang lên khiến không gian xung quanh bỗng nhiên im lặng một cách đáng sơ. Những con chiên đang lao đến tấn công bỗng nhiên đổ người xuống nền sàn nhà hàng loạt, lúc này chỉ còn mỗi Cân ôm bụng lảo đảo lùi lại về phía sau rồi cũng từ từ quỳ gục xuống.
Dương lúc này mới định thần lại, rồi nhìn chăm chú về phía người vừa cứu mình. Một ông bác trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng khuôn mặt trông có vẻ hơi lạnh lùng đang đưa đôi mắt nhìn về phía tên Cân.
- Tưởng ngươi thế nào...! Hóa ra cũng chỉ là thuộc dạng cắc ké...!
Nói xong, ông tiến thẳng về phía Dương rồi cởi trói cho cô. Cô nhẹ nhàng cám ơn ông ta, nhưng đôi mắt cô mở to khi nhìn về phía sau, miệng vội vàng hô lên:
- Cẩn thận....!
Ông bác đạo sĩ định quay lại, nhưng bỗng nhiên ông cảm thấy hai bên eo mình đau đớn cùng cực giống như có mười con dao nhọn đang đâm mạnh vào người mình.
- Chết đi, lão khốn....!
Tên Cân khẽ nhếch mép cười rồi toan hút mạnh sinh khí trong người ông đạo sĩ. Biết có điều không ổn, ông bác nén đau đạp mạnh về phía sau may mắn sao trúng vào bụng tên Cân làm hắn lảo đảo lùi lại vài bước.
Dương vội vàng đỡ ông bác dậy rồi gắng gượng lê từng bước chạy khỏi đó ngay lập tức, cả hai người đều nén đau cố gắng bước ra khỏi tòa nhà. Tưởng như là đã có thể thoát thân, nhưng Cân đã xuất hiện trước mặt họ từ lúc nào, miệng hắn khẽ cười rít lên từng lời the thé:
- Hôm nay có trời mới cứu được chúng mày...!
Lời kết: Càng ngày câu chuyện sẽ càng diễn giải nhiều tình tiết khó hiểu ở các chap trước...!
Mong mọi người để ý từng chi tiết dù lầ nhỏ nhất rồi phân tích một cách trọn vẹn, đôi khi suy luận cũng là một thú vui...!
Phục Ma Trọng Sinh KýTác giả: Nguyễn ĐiệpTruyện Đông Phương, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh ThámNgười ta thường nói, muốn được hưởng thái bình trước tiên phải trải qua đắng cay khổ nhục, thời đại nào cũng vậy đều phải trải qua suy tàn hưng thịnh rồi lại quay về suy tàn như một quy luât tự nhiên. Tấn cũng nghĩ vậy, vì thế hắn không bao giờ suy sụp tinh thần trước cảnh nước nhà lầm than, hắn luôn tin rằng sẽ có ngày nước Đại Việt đến hồi hưng thịnh, nhưng là bao giờ? Và người nào sẽ đưa nước nhà thoát khỏi ách đô hộ của bọn quỷ tây? Đang vừa đi vừa suy nghĩ miên man thì một tiếng kêu ục ục như cắt ngang dòng tâm trí của hắn, tên nhóc con đang xoa bụng với khuôn mặt nhăn nhó như có vẻ đang đói bụng. Hắn khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi ra một củ khoai lang luộc đưa cho tên nhóc: - Này... cầm lấy...! Tên nhóc con nhìn về phía củ khoai với đôi mắt thèm thuồng, nhưng nó chỉ biết gãi đầu rồi cười trừ nhìn hắn: - Nhưng đây là... đồ ăn trưa của thầy mà...! - Thầy vẫn còn no...! Tiểu quỷ mau cầm lấy đi....! Nghe thấy thế, tên nhóc con đưa hai tay ra nhận củ khoai rồi cho vào mồm nhai một… Dương mở to đôi mắt như không thể tin những gì tên Cân vừa nói, hắn thực sự là chồng của cô ở kiếp trước sao...? Nhưng... sao có thể như vậy được...? Sao hắn có thể nhớ rõ mọi chuyện về tiền kiếp?- Mày có vẻ như đang rất bối rối và hoang mang phải không..?Vậy tao sẽ giúp mày nhớ lại những gì mày đã quên...!Dứt lời, Cân điểm hai ngón trỏ và giữa vào trán của Dương. Những hình ảnh của kiếp trước bỗng nhiên hiện ra trước mắt Dương, từ lúc cô còn là một tiểu thư khuê nữ quyền quý cho đến khi nhắm mắt xuôi tay. Nước mắt từ khóe mi Dương chảy ra như không thể tin những gì mà mình đang nhìn thấy, miệng cô lắp bắp run run không nói lên lời:- Không thể... Không thể nào....!- Có thể đấy...! Chính vì mày mà cả dòng họ nhà tao tuyệt tự tuyệt tôn...! Linh hồn tao suýt chút nữa hóa thành hư vô cũng là do mày...! Tất cả là do mày...! Chết đi.....!Cân nắm chặt lấy cổ Dương toan hút hết sinh khí trong người cô, bỗng nhiên một bóng người từ phía trên lao xuống trước mặt hắn. Cánh tay đang bóp cổ Dương bỗng nhiên đứt lìa rồi rơi rụng xuống mặt sàn hội trường, Cân giận dữ nghiến răng nhìn về phía kẻ mới xuất hiện, rồi hắn hét lên đầy phẫn nộ:- Quân bay đâu...! Giết nó...!Những con chiên đang ngồi phía dưới nghe thấy hiệu lệnh vội vàng lao về phía kẻ mới xuất hiện, ông ta không hề nao núng tung một nắm bùa lên trên không rồi cắn mạnh vào đầu ngón trỏ lấy máu mình vẽ lên kiếm gỗ:- Diệt ma kiếm pháp....!Người lạ mặt lao đến đâm thật mạnh thanh kiếm về phía tên Cân, một tiếng xoẹt vang lên khiến không gian xung quanh bỗng nhiên im lặng một cách đáng sơ. Những con chiên đang lao đến tấn công bỗng nhiên đổ người xuống nền sàn nhà hàng loạt, lúc này chỉ còn mỗi Cân ôm bụng lảo đảo lùi lại về phía sau rồi cũng từ từ quỳ gục xuống.Dương lúc này mới định thần lại, rồi nhìn chăm chú về phía người vừa cứu mình. Một ông bác trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng khuôn mặt trông có vẻ hơi lạnh lùng đang đưa đôi mắt nhìn về phía tên Cân.- Tưởng ngươi thế nào...! Hóa ra cũng chỉ là thuộc dạng cắc ké...!Nói xong, ông tiến thẳng về phía Dương rồi cởi trói cho cô. Cô nhẹ nhàng cám ơn ông ta, nhưng đôi mắt cô mở to khi nhìn về phía sau, miệng vội vàng hô lên:- Cẩn thận....!Ông bác đạo sĩ định quay lại, nhưng bỗng nhiên ông cảm thấy hai bên eo mình đau đớn cùng cực giống như có mười con dao nhọn đang đâm mạnh vào người mình.- Chết đi, lão khốn....!Tên Cân khẽ nhếch mép cười rồi toan hút mạnh sinh khí trong người ông đạo sĩ. Biết có điều không ổn, ông bác nén đau đạp mạnh về phía sau may mắn sao trúng vào bụng tên Cân làm hắn lảo đảo lùi lại vài bước.Dương vội vàng đỡ ông bác dậy rồi gắng gượng lê từng bước chạy khỏi đó ngay lập tức, cả hai người đều nén đau cố gắng bước ra khỏi tòa nhà. Tưởng như là đã có thể thoát thân, nhưng Cân đã xuất hiện trước mặt họ từ lúc nào, miệng hắn khẽ cười rít lên từng lời the thé:- Hôm nay có trời mới cứu được chúng mày...!Lời kết: Càng ngày câu chuyện sẽ càng diễn giải nhiều tình tiết khó hiểu ở các chap trước...!Mong mọi người để ý từng chi tiết dù lầ nhỏ nhất rồi phân tích một cách trọn vẹn, đôi khi suy luận cũng là một thú vui...!