Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 56: C56: Nếu hỏi thì sẽ phạm cấm ky
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Nhưng nàng vẫn không hỏi.Bởi vì đây chính là bí mật của nhóm thiếu niên tàng kiếm.Nếu hỏi thì sẽ phạm cấm ky!Bí mật này cũng chính là con át chủ bài của nam nhân trước mắt, nếu bớt đi một người biết được thì con át chủ bài này sẽ tồn tại lâu hơn.Cùng lúc đó, một câu hỏi khác cũng đang quay cuồng trong tâm hồn nàng: Sao Vương gia lại biết được đám ngườinày chặn giết hắn ở đây?Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy nam nhân trước mặt thật thần bí.Chẳng lẽ hắn biết đoán trước tương lai sao? Thật là thần kỳ mà!Trong lòng Tư Mã Lan tràn ngập cảm xúc, nàng nhìn Hạ Thiên say đắm... một dáng vẻ thâm tình!“Khụ khụ khu...”Hạ Thiên không khỏi ho khan vài tiếng: “Lan Nhi, ta chuẩn bị dẫn quân tiêu diệt phỉ trại ở núi Nhị Long, nàng hãy dẫn đoàn xe đến trạm dịch phía trướchội họp với ta”Nói xong, trong mắt Hạ Thiên loé lên một tia sáng kỳ dị, lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, đặt vào trong tay Tư Mã Lan, dặn dò với ẩn ý rất sâu xa: “Lan Nhi, đây là đường đi đến Đại Hoang Châu của chúng ta, nàng hãy xem cho kỹ, nếu thấycó gì không ổn cứ nói cho ta biết!”Tư Mã Lan vui mừng, trong đôi mắt xinh đẹp như có làn sóng lưu chuyển, rất cảm động: “Được.”Nam nhân này đã bắt đầu tin tưởng nàng rồi ư? Không, chắc chắn tấm bản đồ này có vấn đề! Đây cũng là một bài kiểm tra dành cho nàng.Tư Mã Lan cúi đầu thi lễ rồi dẫn Tư Mã Qua trở lại xe ngựa của mình.Nam nhân này đang ẩn giấu điều gì trên tấm bản đồ này đây?Nàng cần phải nghiên cứu nó một cách cẩn thận!Đột nhiên.Tư Mã Qua đã đi theo Tư Mã Lan một đoạn chợt quay người, ngoan ngoãn thi lễ với Hạ Thiên, nhìn hắn thật sâu rồi quay người ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đi theo tiểu thư của nàng ta.Hạ Thiên sửng sốt... Đây là lần đầu tiên Tư Mã Qua cố ý thi lễ với mình sao?Chuyện gì đang xảy ra vậy?Chẳng lẽ thông qua trận chiến này, hắn đã giành được sự tôn trọng của nàng ta ư?Chắc chắn không!Hạ Thiên gác lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhìn Cao Phi dẫn đầu đội ky binh Hoang Châu và nhóm thiếu niên tàng kiếm trở về: “Vương gia, tất cả thổ phỉ trong sơn cốc đều đã bị xử tử hình, chiến lợi phẩm đã giao cho Tiểu Bạch quản lý.”“Chúng ta có ba người bị thương nhẹ, đều là vết thương ngoài da, chỉ cần bôi chút kim sang dược là ổn”Trận chiến trong sơn cốc cũng là phục kích và phản phục kích, Hạ Thiên đã thắng!Hạ Thiên mỉm cười gật đầu: “Các ngươi vất vả rồi!"“Thương binh xếp thành hàng, ta xem thương thế ra sao!”“Khà khà khà..."Ba tên thương binh đầy máu dẫn ngựa bước ra ngoài, toét miệng cười nói: “Vương gia đừng lo, đây không phải máu của bọn ta, là máu của đám sơn phỉ đó.”
Nhưng nàng vẫn không hỏi.
Bởi vì đây chính là bí mật của nhóm thiếu niên tàng kiếm.
Nếu hỏi thì sẽ phạm cấm ky!
Bí mật này cũng chính là con át chủ bài của nam nhân trước mắt, nếu bớt đi một người biết được thì con át chủ bài này sẽ tồn tại lâu hơn.
Cùng lúc đó, một câu hỏi khác cũng đang quay cuồng trong tâm hồn nàng: Sao Vương gia lại biết được đám người
này chặn giết hắn ở đây?
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy nam nhân trước mặt thật thần bí.
Chẳng lẽ hắn biết đoán trước tương lai sao? Thật là thần kỳ mà!
Trong lòng Tư Mã Lan tràn ngập cảm xúc, nàng nhìn Hạ Thiên say đắm... một dáng vẻ thâm tình!
“Khụ khụ khu...”
Hạ Thiên không khỏi ho khan vài tiếng: “Lan Nhi, ta chuẩn bị dẫn quân tiêu diệt phỉ trại ở núi Nhị Long, nàng hãy dẫn đoàn xe đến trạm dịch phía trướchội họp với ta”
Nói xong, trong mắt Hạ Thiên loé lên một tia sáng kỳ dị, lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, đặt vào trong tay Tư Mã Lan, dặn dò với ẩn ý rất sâu xa: “Lan Nhi, đây là đường đi đến Đại Hoang Châu của chúng ta, nàng hãy xem cho kỹ, nếu thấy
có gì không ổn cứ nói cho ta biết!”
Tư Mã Lan vui mừng, trong đôi mắt xinh đẹp như có làn sóng lưu chuyển, rất cảm động: “Được.”
Nam nhân này đã bắt đầu tin tưởng nàng rồi ư? Không, chắc chắn tấm bản đồ này có vấn đề! Đây cũng là một bài kiểm tra dành cho nàng.
Tư Mã Lan cúi đầu thi lễ rồi dẫn Tư Mã Qua trở lại xe ngựa của mình.
Nam nhân này đang ẩn giấu điều gì trên tấm bản đồ này đây?
Nàng cần phải nghiên cứu nó một cách cẩn thận!
Đột nhiên.
Tư Mã Qua đã đi theo Tư Mã Lan một đoạn chợt quay người, ngoan ngoãn thi lễ với Hạ Thiên, nhìn hắn thật sâu rồi quay người ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đi theo tiểu thư của nàng ta.
Hạ Thiên sửng sốt... Đây là lần đầu tiên Tư Mã Qua cố ý thi lễ với mình sao?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Chẳng lẽ thông qua trận chiến này, hắn đã giành được sự tôn trọng của nàng ta ư?
Chắc chắn không!
Hạ Thiên gác lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhìn Cao Phi dẫn đầu đội ky binh Hoang Châu và nhóm thiếu niên tàng kiếm trở về: “Vương gia, tất cả thổ phỉ trong sơn cốc đều đã bị xử tử hình, chiến lợi phẩm đã giao cho Tiểu Bạch quản lý.”
“Chúng ta có ba người bị thương nhẹ, đều là vết thương ngoài da, chỉ cần bôi chút kim sang dược là ổn”
Trận chiến trong sơn cốc cũng là phục kích và phản phục kích, Hạ Thiên đã thắng!
Hạ Thiên mỉm cười gật đầu: “Các ngươi vất vả rồi!"
“Thương binh xếp thành hàng, ta xem thương thế ra sao!”
“Khà khà khà..."
Ba tên thương binh đầy máu dẫn ngựa bước ra ngoài, toét miệng cười nói: “Vương gia đừng lo, đây không phải máu của bọn ta, là máu của đám sơn phỉ đó.”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Nhưng nàng vẫn không hỏi.Bởi vì đây chính là bí mật của nhóm thiếu niên tàng kiếm.Nếu hỏi thì sẽ phạm cấm ky!Bí mật này cũng chính là con át chủ bài của nam nhân trước mắt, nếu bớt đi một người biết được thì con át chủ bài này sẽ tồn tại lâu hơn.Cùng lúc đó, một câu hỏi khác cũng đang quay cuồng trong tâm hồn nàng: Sao Vương gia lại biết được đám ngườinày chặn giết hắn ở đây?Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy nam nhân trước mặt thật thần bí.Chẳng lẽ hắn biết đoán trước tương lai sao? Thật là thần kỳ mà!Trong lòng Tư Mã Lan tràn ngập cảm xúc, nàng nhìn Hạ Thiên say đắm... một dáng vẻ thâm tình!“Khụ khụ khu...”Hạ Thiên không khỏi ho khan vài tiếng: “Lan Nhi, ta chuẩn bị dẫn quân tiêu diệt phỉ trại ở núi Nhị Long, nàng hãy dẫn đoàn xe đến trạm dịch phía trướchội họp với ta”Nói xong, trong mắt Hạ Thiên loé lên một tia sáng kỳ dị, lấy từ trong ngực ra một tấm bản đồ, đặt vào trong tay Tư Mã Lan, dặn dò với ẩn ý rất sâu xa: “Lan Nhi, đây là đường đi đến Đại Hoang Châu của chúng ta, nàng hãy xem cho kỹ, nếu thấycó gì không ổn cứ nói cho ta biết!”Tư Mã Lan vui mừng, trong đôi mắt xinh đẹp như có làn sóng lưu chuyển, rất cảm động: “Được.”Nam nhân này đã bắt đầu tin tưởng nàng rồi ư? Không, chắc chắn tấm bản đồ này có vấn đề! Đây cũng là một bài kiểm tra dành cho nàng.Tư Mã Lan cúi đầu thi lễ rồi dẫn Tư Mã Qua trở lại xe ngựa của mình.Nam nhân này đang ẩn giấu điều gì trên tấm bản đồ này đây?Nàng cần phải nghiên cứu nó một cách cẩn thận!Đột nhiên.Tư Mã Qua đã đi theo Tư Mã Lan một đoạn chợt quay người, ngoan ngoãn thi lễ với Hạ Thiên, nhìn hắn thật sâu rồi quay người ngẩng cao đầu, ngạo nghễ đi theo tiểu thư của nàng ta.Hạ Thiên sửng sốt... Đây là lần đầu tiên Tư Mã Qua cố ý thi lễ với mình sao?Chuyện gì đang xảy ra vậy?Chẳng lẽ thông qua trận chiến này, hắn đã giành được sự tôn trọng của nàng ta ư?Chắc chắn không!Hạ Thiên gác lại suy nghĩ hỗn loạn của mình, nhìn Cao Phi dẫn đầu đội ky binh Hoang Châu và nhóm thiếu niên tàng kiếm trở về: “Vương gia, tất cả thổ phỉ trong sơn cốc đều đã bị xử tử hình, chiến lợi phẩm đã giao cho Tiểu Bạch quản lý.”“Chúng ta có ba người bị thương nhẹ, đều là vết thương ngoài da, chỉ cần bôi chút kim sang dược là ổn”Trận chiến trong sơn cốc cũng là phục kích và phản phục kích, Hạ Thiên đã thắng!Hạ Thiên mỉm cười gật đầu: “Các ngươi vất vả rồi!"“Thương binh xếp thành hàng, ta xem thương thế ra sao!”“Khà khà khà..."Ba tên thương binh đầy máu dẫn ngựa bước ra ngoài, toét miệng cười nói: “Vương gia đừng lo, đây không phải máu của bọn ta, là máu của đám sơn phỉ đó.”