Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 59: C59: Mấy trăm loại binh khí
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương tiếp tục tiến về phía trước.Các thương binh đã rửa sạch máu đen trên da thịt, thay quân phục sạch sẽ, hăm hở bảo vệ đoàn xe tiến về phía trước.Rất nhiều lúc tinh thân của quân đội đều do thắng trận mà có.Họ không theo Hạ Thiên vào núi tiêu diệt, nhiệm vụ của họ là bảo vệ đoàn xe, bảo vệ tài sản của phủ Hoang Châu Vương.Nhiệm vụ này quan trọng hơn tiêu diệt thổ phỉ gian ác núi Nhị Long nhiều.Hơn nữa, rừng rậm không phải là nơi dành cho ky binh.Đó là thế giới của các thiếu niên tàng kiếm.Lúc này, Tiểu Bạch ngồi trên một chiếc xe chở vật liệu, ghi chép vào “sổ sách phủ Hoang Châu Vương” bất chấp sự chòng chành của xe ngựa.Trận chiến vừa nãy, ba ngàn lượng vàng lại được ghi vào sổ sách của phủ Hoang Châu Vương.Ba mươi ngàn lượng bạc trắng.Mấy trăm loại binh khí.Thu hoạch rất phong phú.Sát thủ ngân bài hầu như trên người đều có vàng, hiện giờ tất cả đều trở thành chiến lợi phẩm của phủ Hoang Châu Vương.Ở triều Đại Hạ một lượng vàng bằng mười lượng bạc trắng.Một lượng bạc trắng bằng một quan tiền.Một quan tiền băng một nghìn đồng tiền.Ba ngàn lượng vàng, ba mươi ngàn lượng bạc trắng, có thể cho phủ Hoang Châu Vương chỉ tiêu một khoảng thời gian.Tiểu Bạch rất thích thú.Những sát thủ này thật sự rất giàu có!Nếu không suy nghĩ đến vấn để an toàn của Vương gia, Tiểu Bạch thật sự rất muốn... ám sát như vậy thêm mấy lần nữa.Không! Là sát thủ đưa tiền đến thêm mấy lần!Nếu vậy thì phủ Hoang Châu Vương nghèo xơ nghèo xác sẽ giàu tolĐến lúc đó, bọn họ có thể chiêu binh mãi mã, xây dựng một đại quân, đứng vững gót chân ở Đại Hoang Châu, chống lại sự xâm lược của đế quốc Thiên Lang!Đột nhiên, Tiểu Bạch siết chặt hai nắm đấm, đưa mắt nhìn về phía sau đoàn xe, thầm lẩm bẩm: “Vương gia, chúng ta nhất định sẽ làm được.”“Đại Hoang Châu nhất định sẽ là của chúng ta!”Lúc này, Hạ Thiên đã dẫn các thiếu niên tàng kiếm vào trong rừng rậm, không thấy tăm hơi.Trên con đường chiến đấu vừa nãy, vẫn lạnh tanh, không có người đi qua.Bởi vì hai bên trước và sau đã có người canh gác từ lâu, vì muốn ám sát Hoang Châu Vương ở đây nên chúng đã chặn người đi đường trên con đường này.
Đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương tiếp tục tiến về phía trước.
Các thương binh đã rửa sạch máu đen trên da thịt, thay quân phục sạch sẽ, hăm hở bảo vệ đoàn xe tiến về phía trước.
Rất nhiều lúc tinh thân của quân đội đều do thắng trận mà có.
Họ không theo Hạ Thiên vào núi tiêu diệt, nhiệm vụ của họ là bảo vệ đoàn xe, bảo vệ tài sản của phủ Hoang Châu Vương.
Nhiệm vụ này quan trọng hơn tiêu diệt thổ phỉ gian ác núi Nhị Long nhiều.
Hơn nữa, rừng rậm không phải là nơi dành cho ky binh.
Đó là thế giới của các thiếu niên tàng kiếm.
Lúc này, Tiểu Bạch ngồi trên một chiếc xe chở vật liệu, ghi chép vào “sổ sách phủ Hoang Châu Vương” bất chấp sự chòng chành của xe ngựa.
Trận chiến vừa nãy, ba ngàn lượng vàng lại được ghi vào sổ sách của phủ Hoang Châu Vương.
Ba mươi ngàn lượng bạc trắng.
Mấy trăm loại binh khí.
Thu hoạch rất phong phú.
Sát thủ ngân bài hầu như trên người đều có vàng, hiện giờ tất cả đều trở thành chiến lợi phẩm của phủ Hoang Châu Vương.
Ở triều Đại Hạ một lượng vàng bằng mười lượng bạc trắng.
Một lượng bạc trắng bằng một quan tiền.
Một quan tiền băng một nghìn đồng tiền.
Ba ngàn lượng vàng, ba mươi ngàn lượng bạc trắng, có thể cho phủ Hoang Châu Vương chỉ tiêu một khoảng thời gian.
Tiểu Bạch rất thích thú.
Những sát thủ này thật sự rất giàu có!
Nếu không suy nghĩ đến vấn để an toàn của Vương gia, Tiểu Bạch thật sự rất muốn... ám sát như vậy thêm mấy lần nữa.
Không! Là sát thủ đưa tiền đến thêm mấy lần!
Nếu vậy thì phủ Hoang Châu Vương nghèo xơ nghèo xác sẽ giàu tol
Đến lúc đó, bọn họ có thể chiêu binh mãi mã, xây dựng một đại quân, đứng vững gót chân ở Đại Hoang Châu, chống lại sự xâm lược của đế quốc Thiên Lang!
Đột nhiên, Tiểu Bạch siết chặt hai nắm đấm, đưa mắt nhìn về phía sau đoàn xe, thầm lẩm bẩm: “Vương gia, chúng ta nhất định sẽ làm được.”
“Đại Hoang Châu nhất định sẽ là của chúng ta!”
Lúc này, Hạ Thiên đã dẫn các thiếu niên tàng kiếm vào trong rừng rậm, không thấy tăm hơi.
Trên con đường chiến đấu vừa nãy, vẫn lạnh tanh, không có người đi qua.
Bởi vì hai bên trước và sau đã có người canh gác từ lâu, vì muốn ám sát Hoang Châu Vương ở đây nên chúng đã chặn người đi đường trên con đường này.
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương tiếp tục tiến về phía trước.Các thương binh đã rửa sạch máu đen trên da thịt, thay quân phục sạch sẽ, hăm hở bảo vệ đoàn xe tiến về phía trước.Rất nhiều lúc tinh thân của quân đội đều do thắng trận mà có.Họ không theo Hạ Thiên vào núi tiêu diệt, nhiệm vụ của họ là bảo vệ đoàn xe, bảo vệ tài sản của phủ Hoang Châu Vương.Nhiệm vụ này quan trọng hơn tiêu diệt thổ phỉ gian ác núi Nhị Long nhiều.Hơn nữa, rừng rậm không phải là nơi dành cho ky binh.Đó là thế giới của các thiếu niên tàng kiếm.Lúc này, Tiểu Bạch ngồi trên một chiếc xe chở vật liệu, ghi chép vào “sổ sách phủ Hoang Châu Vương” bất chấp sự chòng chành của xe ngựa.Trận chiến vừa nãy, ba ngàn lượng vàng lại được ghi vào sổ sách của phủ Hoang Châu Vương.Ba mươi ngàn lượng bạc trắng.Mấy trăm loại binh khí.Thu hoạch rất phong phú.Sát thủ ngân bài hầu như trên người đều có vàng, hiện giờ tất cả đều trở thành chiến lợi phẩm của phủ Hoang Châu Vương.Ở triều Đại Hạ một lượng vàng bằng mười lượng bạc trắng.Một lượng bạc trắng bằng một quan tiền.Một quan tiền băng một nghìn đồng tiền.Ba ngàn lượng vàng, ba mươi ngàn lượng bạc trắng, có thể cho phủ Hoang Châu Vương chỉ tiêu một khoảng thời gian.Tiểu Bạch rất thích thú.Những sát thủ này thật sự rất giàu có!Nếu không suy nghĩ đến vấn để an toàn của Vương gia, Tiểu Bạch thật sự rất muốn... ám sát như vậy thêm mấy lần nữa.Không! Là sát thủ đưa tiền đến thêm mấy lần!Nếu vậy thì phủ Hoang Châu Vương nghèo xơ nghèo xác sẽ giàu tolĐến lúc đó, bọn họ có thể chiêu binh mãi mã, xây dựng một đại quân, đứng vững gót chân ở Đại Hoang Châu, chống lại sự xâm lược của đế quốc Thiên Lang!Đột nhiên, Tiểu Bạch siết chặt hai nắm đấm, đưa mắt nhìn về phía sau đoàn xe, thầm lẩm bẩm: “Vương gia, chúng ta nhất định sẽ làm được.”“Đại Hoang Châu nhất định sẽ là của chúng ta!”Lúc này, Hạ Thiên đã dẫn các thiếu niên tàng kiếm vào trong rừng rậm, không thấy tăm hơi.Trên con đường chiến đấu vừa nãy, vẫn lạnh tanh, không có người đi qua.Bởi vì hai bên trước và sau đã có người canh gác từ lâu, vì muốn ám sát Hoang Châu Vương ở đây nên chúng đã chặn người đi đường trên con đường này.