Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 68: C68: Dọc đường đi
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Vù vù...”Gió bắc thổi qua mặt, khiến hai má người khác đau rát.Trên con đường ở sườn núi Nhị Long, có ba bóng người một nam hai nữ đang chậm rãi đi về phía đỉnh núi.Con đường này không quá rộng, được gọi là Nhất Tuyến Thiên, hai bên là vách đá dựng đứng, không thể leo lên được.Diệp Kim Liên ngoan cố đi theo Hạ Thiên và Tàng Cửu, cho dù vô cùng khó khăn, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng nàng ta vẫn nghiến chặt răng, nhất quyết không bỏ cuộc.Hiện tại nội tâm của nàng ta vô cùng kiên cường.Nàng ta nhất định phải nghe Vương gia giảng đạo lý với bọn cướp.Dọc đường đi.Vốn dĩ Diệp Kim Liên đã tưởng rằng nhất định không thể thiếu được cảnh tàn sát khốc liệt, không thể thiếu được cảnh mưa gió máu tanh, giãm lên xương cốt đi tới hang ổ của bọn cướp.Hoặc là, cả ba người bọn họ đều sẽ chết trên con đường dẫn đến trại cướp.Nhưng mà lại không phải như vậy.Tuy rằng trên con đường này cứ một trăm bước lại có một trạm canh gác, đa phần đều là ác phi.Nhưng đều là xác chết! Bất cứ nơi nào mà bọn họ đi qua, ác phỉ trong trạm canh gác đều đã chết ở hai bên đường, đều là một kiếm cắt đứt cổ họng, máu chảy giàn giua.Diệp Kim Liên nhìn thấy Hạ Thiên và Tàng Cửu không hề sợ hãi, dáng vẻ vẫn vô cùng điềm nhiên bình tĩnh.Nàng ta lập tức hiểu ra được, có người đã mở đường!Bọn họ không phải chỉ có ba người cô độc. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝘂ng || 𝙏 𝐫 U m 𝙏 𝐫 𝘂 y 𝙚 n.Vn ||Tất cả mọi chuyện đều âm thầm, tiến hành một cách lặng. lẽ không tiếng động.Thật sự vô cùng thần bí! Trận tuyết lớn lại bắt đầu rơi điên cuồng.Tuyết rơi như lông ngỗng dần dần che đậy những thi thể và máu tươi ở trên mặt đất, che đậy mọi tội ác trên thế gian.Con đường này đi mất nửa canh giờ.Rốt cuộc ba người cũng đến được cổng trại cướp của núi Nhị Long.Thủ vệ ở nơi này đã biến thành xác chết trên mặt đất.Mà chín thi thể đóng băng được treo ở sườn núi kia lại đang đứng trên đỉnh núi băng tuyết một cách thần kỳ.Diệp Kim Liên vô cùng khiếp sợiLàm sao những thi thể đóng băng này lại có thể lên được đây?Vừa rồi còn đang ở sườn núi mà!Rốt cuộc thuộc hạ của Vương gia có bao nhiêu người?Thật sự rất lợi hại!Nhưng mà.Nơi này thật sự rất lạnh.Ngoại trừ những tên thổ phỉ canh gác ra, những tên thổ phỉ khác đều đang đứng trong phòng, đóng chặt cửa gỗ một cách nghiêm ngặt.Bởi vì gió lạnh tràn vào trong phòng có thể khiến người khác đóng băng thành những bức tượng.Vào lúc này.Hạ Thiên phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phạm vi của núi Nhị Long rộng vài cây số, bốn phía được bao quanh bởi một bức tường xây bằng gỗ, bao gọc lấy toàn bộ trại cướp.Bên trong tường thành của trại cướp là những căn nhà gỗ đơn sơ, vô cùng bừa bộn.
“Vù vù...”
Gió bắc thổi qua mặt, khiến hai má người khác đau rát.
Trên con đường ở sườn núi Nhị Long, có ba bóng người một nam hai nữ đang chậm rãi đi về phía đỉnh núi.
Con đường này không quá rộng, được gọi là Nhất Tuyến Thiên, hai bên là vách đá dựng đứng, không thể leo lên được.
Diệp Kim Liên ngoan cố đi theo Hạ Thiên và Tàng Cửu, cho dù vô cùng khó khăn, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng nàng ta vẫn nghiến chặt răng, nhất quyết không bỏ cuộc.
Hiện tại nội tâm của nàng ta vô cùng kiên cường.
Nàng ta nhất định phải nghe Vương gia giảng đạo lý với bọn cướp.
Dọc đường đi.
Vốn dĩ Diệp Kim Liên đã tưởng rằng nhất định không thể thiếu được cảnh tàn sát khốc liệt, không thể thiếu được cảnh mưa gió máu tanh, giãm lên xương cốt đi tới hang ổ của bọn cướp.
Hoặc là, cả ba người bọn họ đều sẽ chết trên con đường dẫn đến trại cướp.
Nhưng mà lại không phải như vậy.
Tuy rằng trên con đường này cứ một trăm bước lại có một trạm canh gác, đa phần đều là ác phi.
Nhưng đều là xác chết! Bất cứ nơi nào mà bọn họ đi qua, ác phỉ trong trạm canh gác đều đã chết ở hai bên đường, đều là một kiếm cắt đứt cổ họng, máu chảy giàn giua.
Diệp Kim Liên nhìn thấy Hạ Thiên và Tàng Cửu không hề sợ hãi, dáng vẻ vẫn vô cùng điềm nhiên bình tĩnh.
Nàng ta lập tức hiểu ra được, có người đã mở đường!
Bọn họ không phải chỉ có ba người cô độc. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝘂ng || 𝙏 𝐫 U m 𝙏 𝐫 𝘂 y 𝙚 n.Vn ||
Tất cả mọi chuyện đều âm thầm, tiến hành một cách lặng. lẽ không tiếng động.
Thật sự vô cùng thần bí! Trận tuyết lớn lại bắt đầu rơi điên cuồng.
Tuyết rơi như lông ngỗng dần dần che đậy những thi thể và máu tươi ở trên mặt đất, che đậy mọi tội ác trên thế gian.
Con đường này đi mất nửa canh giờ.
Rốt cuộc ba người cũng đến được cổng trại cướp của núi Nhị Long.
Thủ vệ ở nơi này đã biến thành xác chết trên mặt đất.
Mà chín thi thể đóng băng được treo ở sườn núi kia lại đang đứng trên đỉnh núi băng tuyết một cách thần kỳ.
Diệp Kim Liên vô cùng khiếp sợi
Làm sao những thi thể đóng băng này lại có thể lên được đây?
Vừa rồi còn đang ở sườn núi mà!
Rốt cuộc thuộc hạ của Vương gia có bao nhiêu người?
Thật sự rất lợi hại!
Nhưng mà.
Nơi này thật sự rất lạnh.
Ngoại trừ những tên thổ phỉ canh gác ra, những tên thổ phỉ khác đều đang đứng trong phòng, đóng chặt cửa gỗ một cách nghiêm ngặt.
Bởi vì gió lạnh tràn vào trong phòng có thể khiến người khác đóng băng thành những bức tượng.
Vào lúc này.
Hạ Thiên phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phạm vi của núi Nhị Long rộng vài cây số, bốn phía được bao quanh bởi một bức tường xây bằng gỗ, bao gọc lấy toàn bộ trại cướp.
Bên trong tường thành của trại cướp là những căn nhà gỗ đơn sơ, vô cùng bừa bộn.
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… “Vù vù...”Gió bắc thổi qua mặt, khiến hai má người khác đau rát.Trên con đường ở sườn núi Nhị Long, có ba bóng người một nam hai nữ đang chậm rãi đi về phía đỉnh núi.Con đường này không quá rộng, được gọi là Nhất Tuyến Thiên, hai bên là vách đá dựng đứng, không thể leo lên được.Diệp Kim Liên ngoan cố đi theo Hạ Thiên và Tàng Cửu, cho dù vô cùng khó khăn, bước đi nghiêng ngả lảo đảo, nhưng nàng ta vẫn nghiến chặt răng, nhất quyết không bỏ cuộc.Hiện tại nội tâm của nàng ta vô cùng kiên cường.Nàng ta nhất định phải nghe Vương gia giảng đạo lý với bọn cướp.Dọc đường đi.Vốn dĩ Diệp Kim Liên đã tưởng rằng nhất định không thể thiếu được cảnh tàn sát khốc liệt, không thể thiếu được cảnh mưa gió máu tanh, giãm lên xương cốt đi tới hang ổ của bọn cướp.Hoặc là, cả ba người bọn họ đều sẽ chết trên con đường dẫn đến trại cướp.Nhưng mà lại không phải như vậy.Tuy rằng trên con đường này cứ một trăm bước lại có một trạm canh gác, đa phần đều là ác phi.Nhưng đều là xác chết! Bất cứ nơi nào mà bọn họ đi qua, ác phỉ trong trạm canh gác đều đã chết ở hai bên đường, đều là một kiếm cắt đứt cổ họng, máu chảy giàn giua.Diệp Kim Liên nhìn thấy Hạ Thiên và Tàng Cửu không hề sợ hãi, dáng vẻ vẫn vô cùng điềm nhiên bình tĩnh.Nàng ta lập tức hiểu ra được, có người đã mở đường!Bọn họ không phải chỉ có ba người cô độc. Chính chủ, 𝐫ủ bạn đọc ch𝘂ng || 𝙏 𝐫 U m 𝙏 𝐫 𝘂 y 𝙚 n.Vn ||Tất cả mọi chuyện đều âm thầm, tiến hành một cách lặng. lẽ không tiếng động.Thật sự vô cùng thần bí! Trận tuyết lớn lại bắt đầu rơi điên cuồng.Tuyết rơi như lông ngỗng dần dần che đậy những thi thể và máu tươi ở trên mặt đất, che đậy mọi tội ác trên thế gian.Con đường này đi mất nửa canh giờ.Rốt cuộc ba người cũng đến được cổng trại cướp của núi Nhị Long.Thủ vệ ở nơi này đã biến thành xác chết trên mặt đất.Mà chín thi thể đóng băng được treo ở sườn núi kia lại đang đứng trên đỉnh núi băng tuyết một cách thần kỳ.Diệp Kim Liên vô cùng khiếp sợiLàm sao những thi thể đóng băng này lại có thể lên được đây?Vừa rồi còn đang ở sườn núi mà!Rốt cuộc thuộc hạ của Vương gia có bao nhiêu người?Thật sự rất lợi hại!Nhưng mà.Nơi này thật sự rất lạnh.Ngoại trừ những tên thổ phỉ canh gác ra, những tên thổ phỉ khác đều đang đứng trong phòng, đóng chặt cửa gỗ một cách nghiêm ngặt.Bởi vì gió lạnh tràn vào trong phòng có thể khiến người khác đóng băng thành những bức tượng.Vào lúc này.Hạ Thiên phóng tầm mắt nhìn xung quanh, phạm vi của núi Nhị Long rộng vài cây số, bốn phía được bao quanh bởi một bức tường xây bằng gỗ, bao gọc lấy toàn bộ trại cướp.Bên trong tường thành của trại cướp là những căn nhà gỗ đơn sơ, vô cùng bừa bộn.