Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 72: C72: Khoảnh khắc này

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Máu của bọn ác phỉ bản khắp nơi, thi thể tội ác nặng nề rơi xuống đất.Lúc này, ở phía sau Hạ Thiên.Diệp Kim Liên ngây ngốc nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Hạ Thiên, trong mắt đầy vẻ chấn động.Đây chính là vị Hoàng tử ngu ngốc trong miệng người đời sao?Nếu thật sự ngu ngốc... sao có thể nói ra những lời khiến người khác sôi trào nhiệt huyết, phân rõ thị phi như vậy?Nếu có thể... nàng ta chỉ ước toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này đều là kẻ phế vật ngu ngốc như thếtNếu như vậy, toàn bộ những kẻ ác trong thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ bị giết sạch.Những người lương thiện trong thiên hạ này đều có thể sống!Khoảnh khắc này.Trong trại cướp phủ đầy tuyết trắng, một thiếu niên tuấn tú có thân hình cao lớn như cây tùng, không chút sợ hãi đứng trước mặt vô số ác phỉ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra “lý lẽ” giế t chết bọn ác phỉ của mình.Loại phong độ tư thái này khắc sâu vào trong tâm trí của Diệp Kim Liên suốt đời, không bao giờ có thể xóa bỏ.Nếu như hẳn là ma, Diệp Kim Liên cũng sẵn lòng thành ma cùng hẳn.Ánh mắt của Diệp Kim Liên dần dần tràn ngập sự kính phục và sùng bái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm rãi mở ra: “Lý lễ mà Vương gia nói, chính là lý lẽ mà người lương thiện trong thiên hạ muốn nói với kẻ ác!”“Nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”“Để cho người lương thiện có thể sống!”“Những câu nói ra đều chạm vào lòng tal”“Kim Liên chỉ hận bản thân không phải là nam nhil”Vào lúc này.“Rầm rầm rầm...”Mái nhà của sảnh Tụ Nghĩa nổ tung, cặn gỗ bay tứ tung, rơm rạ tung bay khắp nơi, giống như trời sập.“Xoẹt xoẹt xoẹt...”Những đòn tấn công từ tên nỏ từ trên trời giáng xuống, giống như một trận mưa lớn, khiến máu chảy khắp nơi.Trong phút chốc, vô số ác phỉ bị bắn trọng thương gục. xuống mặt đất, gào thét thê thảm. Đam Mỹ HàiSau đó, một loạt ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, những bóng người cường tráng xuất hiện trên đầu bọn ác phỉ, những thiếu niên tàng kiếm cầm nỏ băng tay trái, tay phải cầm kiếm, từ trên trời bay xuống.Mũi tên nỏ b ắn ra, quét sạch nơi trú ẩn của bọn thổ phỉ, dùng máu tươi rửa sạch mặt đất.“Giết!"

Máu của bọn ác phỉ bản khắp nơi, thi thể tội ác nặng nề rơi xuống đất.

Lúc này, ở phía sau Hạ Thiên.

Diệp Kim Liên ngây ngốc nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Hạ Thiên, trong mắt đầy vẻ chấn động.

Đây chính là vị Hoàng tử ngu ngốc trong miệng người đời sao?

Nếu thật sự ngu ngốc... sao có thể nói ra những lời khiến người khác sôi trào nhiệt huyết, phân rõ thị phi như vậy?

Nếu có thể... nàng ta chỉ ước toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này đều là kẻ phế vật ngu ngốc như thết

Nếu như vậy, toàn bộ những kẻ ác trong thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ bị giết sạch.

Những người lương thiện trong thiên hạ này đều có thể sống!

Khoảnh khắc này.

Trong trại cướp phủ đầy tuyết trắng, một thiếu niên tuấn tú có thân hình cao lớn như cây tùng, không chút sợ hãi đứng trước mặt vô số ác phỉ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra “lý lẽ” giế t chết bọn ác phỉ của mình.

Loại phong độ tư thái này khắc sâu vào trong tâm trí của Diệp Kim Liên suốt đời, không bao giờ có thể xóa bỏ.

Nếu như hẳn là ma, Diệp Kim Liên cũng sẵn lòng thành ma cùng hẳn.

Ánh mắt của Diệp Kim Liên dần dần tràn ngập sự kính phục và sùng bái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm rãi mở ra: “Lý lễ mà Vương gia nói, chính là lý lẽ mà người lương thiện trong thiên hạ muốn nói với kẻ ác!”

“Nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”

“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”

“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”

“Để cho người lương thiện có thể sống!”

“Những câu nói ra đều chạm vào lòng tal”

“Kim Liên chỉ hận bản thân không phải là nam nhil”

Vào lúc này.

“Rầm rầm rầm...”

Mái nhà của sảnh Tụ Nghĩa nổ tung, cặn gỗ bay tứ tung, rơm rạ tung bay khắp nơi, giống như trời sập.

“Xoẹt xoẹt xoẹt...”

Những đòn tấn công từ tên nỏ từ trên trời giáng xuống, giống như một trận mưa lớn, khiến máu chảy khắp nơi.

Trong phút chốc, vô số ác phỉ bị bắn trọng thương gục. xuống mặt đất, gào thét thê thảm. Đam Mỹ Hài

Sau đó, một loạt ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, những bóng người cường tráng xuất hiện trên đầu bọn ác phỉ, những thiếu niên tàng kiếm cầm nỏ băng tay trái, tay phải cầm kiếm, từ trên trời bay xuống.

Mũi tên nỏ b ắn ra, quét sạch nơi trú ẩn của bọn thổ phỉ, dùng máu tươi rửa sạch mặt đất.

“Giết!"

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Máu của bọn ác phỉ bản khắp nơi, thi thể tội ác nặng nề rơi xuống đất.Lúc này, ở phía sau Hạ Thiên.Diệp Kim Liên ngây ngốc nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Hạ Thiên, trong mắt đầy vẻ chấn động.Đây chính là vị Hoàng tử ngu ngốc trong miệng người đời sao?Nếu thật sự ngu ngốc... sao có thể nói ra những lời khiến người khác sôi trào nhiệt huyết, phân rõ thị phi như vậy?Nếu có thể... nàng ta chỉ ước toàn bộ nam nhân trong thiên hạ này đều là kẻ phế vật ngu ngốc như thếtNếu như vậy, toàn bộ những kẻ ác trong thiên hạ này sớm muộn cũng sẽ bị giết sạch.Những người lương thiện trong thiên hạ này đều có thể sống!Khoảnh khắc này.Trong trại cướp phủ đầy tuyết trắng, một thiếu niên tuấn tú có thân hình cao lớn như cây tùng, không chút sợ hãi đứng trước mặt vô số ác phỉ, dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra “lý lẽ” giế t chết bọn ác phỉ của mình.Loại phong độ tư thái này khắc sâu vào trong tâm trí của Diệp Kim Liên suốt đời, không bao giờ có thể xóa bỏ.Nếu như hẳn là ma, Diệp Kim Liên cũng sẵn lòng thành ma cùng hẳn.Ánh mắt của Diệp Kim Liên dần dần tràn ngập sự kính phục và sùng bái, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm rãi mở ra: “Lý lễ mà Vương gia nói, chính là lý lẽ mà người lương thiện trong thiên hạ muốn nói với kẻ ác!”“Nợ máu trả máu, dùng giết chóc ngăn chặn giết chóc!”“Dùng bạo lực đàn áp bạo lực!”“Dùng cái ác ngăn chặn cái ác!”“Để cho người lương thiện có thể sống!”“Những câu nói ra đều chạm vào lòng tal”“Kim Liên chỉ hận bản thân không phải là nam nhil”Vào lúc này.“Rầm rầm rầm...”Mái nhà của sảnh Tụ Nghĩa nổ tung, cặn gỗ bay tứ tung, rơm rạ tung bay khắp nơi, giống như trời sập.“Xoẹt xoẹt xoẹt...”Những đòn tấn công từ tên nỏ từ trên trời giáng xuống, giống như một trận mưa lớn, khiến máu chảy khắp nơi.Trong phút chốc, vô số ác phỉ bị bắn trọng thương gục. xuống mặt đất, gào thét thê thảm. Đam Mỹ HàiSau đó, một loạt ánh kiếm từ trên trời giáng xuống, những bóng người cường tráng xuất hiện trên đầu bọn ác phỉ, những thiếu niên tàng kiếm cầm nỏ băng tay trái, tay phải cầm kiếm, từ trên trời bay xuống.Mũi tên nỏ b ắn ra, quét sạch nơi trú ẩn của bọn thổ phỉ, dùng máu tươi rửa sạch mặt đất.“Giết!"

Chương 72: C72: Khoảnh khắc này