Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 97: C97: Các thôn trang lớn đều sôi trào
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Tư Mã Lan thản nhiên mỉm cười: “Vương gia, ngài quyết chí diệt hết ác phỉ trong thiên hạ, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vô số kẻ thù."“Nhưng mà như vậy cũng sẽ có vô số chí sĩ tài ba căm ghét cái ác tìm đến nương tựa ở chỗ Vương gia.”“Từ giờ trở đi, Vương gia chính là lá cờ lớn đại diện cho công lý.”“Lá cờ của Vương gia vung lên, sẽ có vô số người đi theo Vương gia tiêu diệt ác phỉ!”“Vương gia, Lan Nhi chỉ có thể nói, Kinh Quan này của ngài xây rất tốt, ý chí giết ác phỉ cũng rất tốt!”“Chỉ cần anh tài trong thiên hạ tụ tập về dưới ngọn cờ của Vương gia, lời Vương gia nói ra chính là vương đạo.”“Đường lớn không thể ngăn cản.”Tư Mã Lan có trái tim và phẩm chất sáng sủa, đã nhìn thấu chuyện này từ lâu.Hạ Thiên rất vui mừng... có được một thê tử như vậy, kẻ làm phu quân còn đòi hỏi gì hơn nữa?Nhưng mà.Hắn phải né tránh toàn bộ những đả kích công khai lẫn âm thầm trong suốt con đường này, sống sót thì mới có thể động phòng hoa chúc cùng Tư Mã Lan.Đường vẫn còn dài!Chuyện động phòng vẫn còn xalCòn chưa có được mỹ nhân, còn cần phải cố gắng hơn!“Ha ha ha...”Hạ Thiên cười lớn, nhảy xuống xe ngựa.Hắn dẫn theo nhóm người Tàng Nhất, khiêng từng bao lương thực đến những thôn trang ven đường.Lương thực của núi Nhị Long là cướp được của dân, cũng nên trả lại cho người dân.Tháng ba chính là thời kỳ giáp vụ của người dân bình thường.Lương thực được tặng đến cửa, tấm lòng và lương thực đều rất đang quý.Dọc đường đi.Các thôn trang lớn đều sôi trào!Một tin tức truyền đi dọc theo con đường lớn: Hoang Thân Vương cướp lương thực của núi Nhị Long, chia cho những gia đình nghèo khó suốt dọc đường, chính là Bồ Tát sống!Phía sau con đường lớn.Người qua đường đều tránh xa đội ngũ của Hoa Vô Gian.Đội ngũ đưa lễ vật này vẫn tiến về phía núi Nhị Long với tốc độ không nhanh không chậm.Hoa Vô Gian nói với vẻ mặt thản nhiên: “Cao công công, ngươi cứ thoải mái đi, chắc chắn Hoang Thân Vương không thể qua được núi Nhị Long.”“Nói không chừng lúc đi qua chân núi có thể nhìn thấy được thi thể của Hoang Thân Vương treo lủng lắng ở ven đường đấy!”“Yên tâm, nếu như Hoang Thân Vương muốn đi qua núi Nhị Long chỉ có một cách...”Cao công công có chút chột dạ hỏi: “Cách gì?”Hoa Vô Gian găn lên từng chữ với vẻ mặt bí hiểm: “Chết!” “Ha ha ha...”“Hắn chết chắc rồi!”
Tư Mã Lan thản nhiên mỉm cười: “Vương gia, ngài quyết chí diệt hết ác phỉ trong thiên hạ, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vô số kẻ thù."
“Nhưng mà như vậy cũng sẽ có vô số chí sĩ tài ba căm ghét cái ác tìm đến nương tựa ở chỗ Vương gia.”
“Từ giờ trở đi, Vương gia chính là lá cờ lớn đại diện cho công lý.”
“Lá cờ của Vương gia vung lên, sẽ có vô số người đi theo Vương gia tiêu diệt ác phỉ!”
“Vương gia, Lan Nhi chỉ có thể nói, Kinh Quan này của ngài xây rất tốt, ý chí giết ác phỉ cũng rất tốt!”
“Chỉ cần anh tài trong thiên hạ tụ tập về dưới ngọn cờ của Vương gia, lời Vương gia nói ra chính là vương đạo.”
“Đường lớn không thể ngăn cản.”
Tư Mã Lan có trái tim và phẩm chất sáng sủa, đã nhìn thấu chuyện này từ lâu.
Hạ Thiên rất vui mừng... có được một thê tử như vậy, kẻ làm phu quân còn đòi hỏi gì hơn nữa?
Nhưng mà.
Hắn phải né tránh toàn bộ những đả kích công khai lẫn âm thầm trong suốt con đường này, sống sót thì mới có thể động phòng hoa chúc cùng Tư Mã Lan.
Đường vẫn còn dài!
Chuyện động phòng vẫn còn xal
Còn chưa có được mỹ nhân, còn cần phải cố gắng hơn!
“Ha ha ha...”
Hạ Thiên cười lớn, nhảy xuống xe ngựa.
Hắn dẫn theo nhóm người Tàng Nhất, khiêng từng bao lương thực đến những thôn trang ven đường.
Lương thực của núi Nhị Long là cướp được của dân, cũng nên trả lại cho người dân.
Tháng ba chính là thời kỳ giáp vụ của người dân bình thường.
Lương thực được tặng đến cửa, tấm lòng và lương thực đều rất đang quý.
Dọc đường đi.
Các thôn trang lớn đều sôi trào!
Một tin tức truyền đi dọc theo con đường lớn: Hoang Thân Vương cướp lương thực của núi Nhị Long, chia cho những gia đình nghèo khó suốt dọc đường, chính là Bồ Tát sống!
Phía sau con đường lớn.
Người qua đường đều tránh xa đội ngũ của Hoa Vô Gian.
Đội ngũ đưa lễ vật này vẫn tiến về phía núi Nhị Long với tốc độ không nhanh không chậm.
Hoa Vô Gian nói với vẻ mặt thản nhiên: “Cao công công, ngươi cứ thoải mái đi, chắc chắn Hoang Thân Vương không thể qua được núi Nhị Long.”
“Nói không chừng lúc đi qua chân núi có thể nhìn thấy được thi thể của Hoang Thân Vương treo lủng lắng ở ven đường đấy!”
“Yên tâm, nếu như Hoang Thân Vương muốn đi qua núi Nhị Long chỉ có một cách...”
Cao công công có chút chột dạ hỏi: “Cách gì?”
Hoa Vô Gian găn lên từng chữ với vẻ mặt bí hiểm: “Chết!” “Ha ha ha...”
“Hắn chết chắc rồi!”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Tư Mã Lan thản nhiên mỉm cười: “Vương gia, ngài quyết chí diệt hết ác phỉ trong thiên hạ, đồng nghĩa với việc sẽ có thêm vô số kẻ thù."“Nhưng mà như vậy cũng sẽ có vô số chí sĩ tài ba căm ghét cái ác tìm đến nương tựa ở chỗ Vương gia.”“Từ giờ trở đi, Vương gia chính là lá cờ lớn đại diện cho công lý.”“Lá cờ của Vương gia vung lên, sẽ có vô số người đi theo Vương gia tiêu diệt ác phỉ!”“Vương gia, Lan Nhi chỉ có thể nói, Kinh Quan này của ngài xây rất tốt, ý chí giết ác phỉ cũng rất tốt!”“Chỉ cần anh tài trong thiên hạ tụ tập về dưới ngọn cờ của Vương gia, lời Vương gia nói ra chính là vương đạo.”“Đường lớn không thể ngăn cản.”Tư Mã Lan có trái tim và phẩm chất sáng sủa, đã nhìn thấu chuyện này từ lâu.Hạ Thiên rất vui mừng... có được một thê tử như vậy, kẻ làm phu quân còn đòi hỏi gì hơn nữa?Nhưng mà.Hắn phải né tránh toàn bộ những đả kích công khai lẫn âm thầm trong suốt con đường này, sống sót thì mới có thể động phòng hoa chúc cùng Tư Mã Lan.Đường vẫn còn dài!Chuyện động phòng vẫn còn xalCòn chưa có được mỹ nhân, còn cần phải cố gắng hơn!“Ha ha ha...”Hạ Thiên cười lớn, nhảy xuống xe ngựa.Hắn dẫn theo nhóm người Tàng Nhất, khiêng từng bao lương thực đến những thôn trang ven đường.Lương thực của núi Nhị Long là cướp được của dân, cũng nên trả lại cho người dân.Tháng ba chính là thời kỳ giáp vụ của người dân bình thường.Lương thực được tặng đến cửa, tấm lòng và lương thực đều rất đang quý.Dọc đường đi.Các thôn trang lớn đều sôi trào!Một tin tức truyền đi dọc theo con đường lớn: Hoang Thân Vương cướp lương thực của núi Nhị Long, chia cho những gia đình nghèo khó suốt dọc đường, chính là Bồ Tát sống!Phía sau con đường lớn.Người qua đường đều tránh xa đội ngũ của Hoa Vô Gian.Đội ngũ đưa lễ vật này vẫn tiến về phía núi Nhị Long với tốc độ không nhanh không chậm.Hoa Vô Gian nói với vẻ mặt thản nhiên: “Cao công công, ngươi cứ thoải mái đi, chắc chắn Hoang Thân Vương không thể qua được núi Nhị Long.”“Nói không chừng lúc đi qua chân núi có thể nhìn thấy được thi thể của Hoang Thân Vương treo lủng lắng ở ven đường đấy!”“Yên tâm, nếu như Hoang Thân Vương muốn đi qua núi Nhị Long chỉ có một cách...”Cao công công có chút chột dạ hỏi: “Cách gì?”Hoa Vô Gian găn lên từng chữ với vẻ mặt bí hiểm: “Chết!” “Ha ha ha...”“Hắn chết chắc rồi!”