Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 114: C114: Mọi người lại cười ầm lên
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Hản ta biết rằng mình đã được công nhận!Có thể để tiền thưởng trong nhà kho, có thể lấy bất cứ lúc nào là người như thế nào chứ?Đương nhiên là thành viên nòng cốt của Vương phủ.Lúc này, Lô Thụ xấu hổ đi đến trước mặt Hạ Thiên, quỳ một chân xuống đất: “Vương gia, Lô Thụ tài nghệ không tinh thông, khiến ngài gặp phải nguy hiểm, thực sự đáng chết!”“Ha ha ha..."Hạ Thiên bước tới, đích thân dìu Lô Thụ đứng lên, cởi áo choàng khoác lên cơ thể ướt nhẹp của hắn ta: “Những gì vừa nãy ta nói không rõ sao?”“Nếu ngươi còn nói những lời như vậy nữa thì phạt ngươi... làm ngựa cho Triệu Tử Anh cưỡi!”“Ha ha ha...”Mọi người lại cười ầm lên.Lô Thụ rưng rưng nước mắt: “Vương gia nói rất rõ, phủ Hoang Châu Vương, ta vì mọi người, mọi người vì ta, chân thành đoàn kết, không có sức mạnh nào địch nổi!”Lúc này, Tàng Nhất, Tàng Cửu, Triệu Tử Thường, Tiểu Bạch, đám thiếu niên tàng kiếm, các thương binh đều cùng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Phủ Hoang Châu Vương, ta vì mọi người, mọi người vì ta, chân thành đoàn kết, không cósức mạnh nào địch nổi!”Giọng nói rất vang, phát ra từ tận đáy lòng, truyền đi rất Xa, rất xa.Những nhân vật mới vào đó rất chấn động!Vương phủ nhà mình dường như không giống với những nhà làm quan khác!Tuy nhiên, chỗ nào không giống? Họ không nói ra được!Chỉ cảm thấy hình như những người già trong phủ đều rất đồng lòng.Những người già có kiến thức lập tức khuyên răn con cháu, người mới vào phủ, kẹp chặt đuôi lại, nhất định không được chọc vào những người già trong phủ.Bởi vì những người già trong phủ vừa nhìn là biết không dễ dây vào.Còn cần phải một lòng một dạ, Ừ, nhắc nhở lần thứ ba.Tư Mã Lan dẫn theo Tư Mã Qua đã trở về xe ngựa của mình.Tư Mã Qua lẩm bẩm một mình: “Ta vì mọi người, mọi người vì ta... Tiểu thư, câu này rất dễ hiểu, tức là ta chăm sóc người, người chăm sóc ta, tương thân tương ái giống như người một nhài”“Nhưng Vương gia muốn những người trong phủ nhớ kỹ điều này... Là có ý gì sâu xa sao?”Nghe lời giải thích có phần bóp méo của Tư Mã Qua, Tư. Mã Lan không khỏi tức cười nói: “Vương gia đang đặt ra các quy tắc trong phủ, tiếp theo ngài ấy sẽ hướng dẫn suy nghĩ theo câu nói “ta vì mọi người, mọi người vì ta”, đặt ra các quy tắc trong phủ.”Tư Mã Qua sững sờ nói: “Tiểu thư, mỗi một quy tắc trong Vương phủ đều do hoàng tộc đặt ra, đưa tới đây để dùng không phải được rồi sao!”“Còn cần Vương gia trực tiếp đặt sao?”Trong mắt Tư Mã Lan cũng lóe lên sự tò mò: “Tiểu Qua, ngươi không nhận ra Vương gia nhà ta khác với những Vương gia khác à?”“Wì vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ không giữ quy tắc cũ của Vương phủ!”“Ngài ấy nhất định sẽ lập quy tắc mới!”Tư Mã Qua nắm bắt được từ mới: “Tiểu thư, người đã nói là Vương gia nhà ta... Bốn chữ này phải không?”Tư Mã Lan chớp đôi mắt xinh đẹp nói: “Ta không nói vậy!”
Hản ta biết rằng mình đã được công nhận!
Có thể để tiền thưởng trong nhà kho, có thể lấy bất cứ lúc nào là người như thế nào chứ?
Đương nhiên là thành viên nòng cốt của Vương phủ.
Lúc này, Lô Thụ xấu hổ đi đến trước mặt Hạ Thiên, quỳ một chân xuống đất: “Vương gia, Lô Thụ tài nghệ không tinh thông, khiến ngài gặp phải nguy hiểm, thực sự đáng chết!”
“Ha ha ha..."
Hạ Thiên bước tới, đích thân dìu Lô Thụ đứng lên, cởi áo choàng khoác lên cơ thể ướt nhẹp của hắn ta: “Những gì vừa nãy ta nói không rõ sao?”
“Nếu ngươi còn nói những lời như vậy nữa thì phạt ngươi... làm ngựa cho Triệu Tử Anh cưỡi!”
“Ha ha ha...”
Mọi người lại cười ầm lên.
Lô Thụ rưng rưng nước mắt: “Vương gia nói rất rõ, phủ Hoang Châu Vương, ta vì mọi người, mọi người vì ta, chân thành đoàn kết, không có sức mạnh nào địch nổi!”
Lúc này, Tàng Nhất, Tàng Cửu, Triệu Tử Thường, Tiểu Bạch, đám thiếu niên tàng kiếm, các thương binh đều cùng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Phủ Hoang Châu Vương, ta vì mọi người, mọi người vì ta, chân thành đoàn kết, không có
sức mạnh nào địch nổi!”
Giọng nói rất vang, phát ra từ tận đáy lòng, truyền đi rất Xa, rất xa.
Những nhân vật mới vào đó rất chấn động!
Vương phủ nhà mình dường như không giống với những nhà làm quan khác!
Tuy nhiên, chỗ nào không giống? Họ không nói ra được!
Chỉ cảm thấy hình như những người già trong phủ đều rất đồng lòng.
Những người già có kiến thức lập tức khuyên răn con cháu, người mới vào phủ, kẹp chặt đuôi lại, nhất định không được chọc vào những người già trong phủ.
Bởi vì những người già trong phủ vừa nhìn là biết không dễ dây vào.
Còn cần phải một lòng một dạ, Ừ, nhắc nhở lần thứ ba.
Tư Mã Lan dẫn theo Tư Mã Qua đã trở về xe ngựa của mình.
Tư Mã Qua lẩm bẩm một mình: “Ta vì mọi người, mọi người vì ta... Tiểu thư, câu này rất dễ hiểu, tức là ta chăm sóc người, người chăm sóc ta, tương thân tương ái giống như người một nhài”
“Nhưng Vương gia muốn những người trong phủ nhớ kỹ điều này... Là có ý gì sâu xa sao?”
Nghe lời giải thích có phần bóp méo của Tư Mã Qua, Tư. Mã Lan không khỏi tức cười nói: “Vương gia đang đặt ra các quy tắc trong phủ, tiếp theo ngài ấy sẽ hướng dẫn suy nghĩ theo câu nói “ta vì mọi người, mọi người vì ta”, đặt ra các quy tắc trong phủ.”
Tư Mã Qua sững sờ nói: “Tiểu thư, mỗi một quy tắc trong Vương phủ đều do hoàng tộc đặt ra, đưa tới đây để dùng không phải được rồi sao!”
“Còn cần Vương gia trực tiếp đặt sao?”
Trong mắt Tư Mã Lan cũng lóe lên sự tò mò: “Tiểu Qua, ngươi không nhận ra Vương gia nhà ta khác với những Vương gia khác à?”
“Wì vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ không giữ quy tắc cũ của Vương phủ!”
“Ngài ấy nhất định sẽ lập quy tắc mới!”
Tư Mã Qua nắm bắt được từ mới: “Tiểu thư, người đã nói là Vương gia nhà ta... Bốn chữ này phải không?”
Tư Mã Lan chớp đôi mắt xinh đẹp nói: “Ta không nói vậy!”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Hản ta biết rằng mình đã được công nhận!Có thể để tiền thưởng trong nhà kho, có thể lấy bất cứ lúc nào là người như thế nào chứ?Đương nhiên là thành viên nòng cốt của Vương phủ.Lúc này, Lô Thụ xấu hổ đi đến trước mặt Hạ Thiên, quỳ một chân xuống đất: “Vương gia, Lô Thụ tài nghệ không tinh thông, khiến ngài gặp phải nguy hiểm, thực sự đáng chết!”“Ha ha ha..."Hạ Thiên bước tới, đích thân dìu Lô Thụ đứng lên, cởi áo choàng khoác lên cơ thể ướt nhẹp của hắn ta: “Những gì vừa nãy ta nói không rõ sao?”“Nếu ngươi còn nói những lời như vậy nữa thì phạt ngươi... làm ngựa cho Triệu Tử Anh cưỡi!”“Ha ha ha...”Mọi người lại cười ầm lên.Lô Thụ rưng rưng nước mắt: “Vương gia nói rất rõ, phủ Hoang Châu Vương, ta vì mọi người, mọi người vì ta, chân thành đoàn kết, không có sức mạnh nào địch nổi!”Lúc này, Tàng Nhất, Tàng Cửu, Triệu Tử Thường, Tiểu Bạch, đám thiếu niên tàng kiếm, các thương binh đều cùng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Phủ Hoang Châu Vương, ta vì mọi người, mọi người vì ta, chân thành đoàn kết, không cósức mạnh nào địch nổi!”Giọng nói rất vang, phát ra từ tận đáy lòng, truyền đi rất Xa, rất xa.Những nhân vật mới vào đó rất chấn động!Vương phủ nhà mình dường như không giống với những nhà làm quan khác!Tuy nhiên, chỗ nào không giống? Họ không nói ra được!Chỉ cảm thấy hình như những người già trong phủ đều rất đồng lòng.Những người già có kiến thức lập tức khuyên răn con cháu, người mới vào phủ, kẹp chặt đuôi lại, nhất định không được chọc vào những người già trong phủ.Bởi vì những người già trong phủ vừa nhìn là biết không dễ dây vào.Còn cần phải một lòng một dạ, Ừ, nhắc nhở lần thứ ba.Tư Mã Lan dẫn theo Tư Mã Qua đã trở về xe ngựa của mình.Tư Mã Qua lẩm bẩm một mình: “Ta vì mọi người, mọi người vì ta... Tiểu thư, câu này rất dễ hiểu, tức là ta chăm sóc người, người chăm sóc ta, tương thân tương ái giống như người một nhài”“Nhưng Vương gia muốn những người trong phủ nhớ kỹ điều này... Là có ý gì sâu xa sao?”Nghe lời giải thích có phần bóp méo của Tư Mã Qua, Tư. Mã Lan không khỏi tức cười nói: “Vương gia đang đặt ra các quy tắc trong phủ, tiếp theo ngài ấy sẽ hướng dẫn suy nghĩ theo câu nói “ta vì mọi người, mọi người vì ta”, đặt ra các quy tắc trong phủ.”Tư Mã Qua sững sờ nói: “Tiểu thư, mỗi một quy tắc trong Vương phủ đều do hoàng tộc đặt ra, đưa tới đây để dùng không phải được rồi sao!”“Còn cần Vương gia trực tiếp đặt sao?”Trong mắt Tư Mã Lan cũng lóe lên sự tò mò: “Tiểu Qua, ngươi không nhận ra Vương gia nhà ta khác với những Vương gia khác à?”“Wì vậy, ngài ấy chắc chắn sẽ không giữ quy tắc cũ của Vương phủ!”“Ngài ấy nhất định sẽ lập quy tắc mới!”Tư Mã Qua nắm bắt được từ mới: “Tiểu thư, người đã nói là Vương gia nhà ta... Bốn chữ này phải không?”Tư Mã Lan chớp đôi mắt xinh đẹp nói: “Ta không nói vậy!”