Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 121: C121: Không phải giả vờ giả vịt
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Lão thái giám mỉm cười cố gắng xua đi cảm giác ớn lạnh toàn thân: “Bệ hạ!”“Dọc đường đi Cửu Hoàng tử giúp đỡ dân chúng đều nói tiền và thức ăn đều là triều đình đưa xuống, bệ hạ lo lắng cho. thiên hạ nên đã hạ lệnh cho hắn dùng mọi cách để giúp đỡ dân chúng dọc đường đi, đều là đại ân của bệ hạ, là ân huệ của triều đình”“Bệ hạ, nghiêm túc mà nói thì Cửu Hoàng tử đang cứu tế thiên hạ vì ngài, tôn vinh lòng nhân ái của ngài.”“Hắn đã làm cho danh tiếng của cha mình nổi bật hơn, nên được khen ngợi nhỉ!”“Lão nô thấy từ chuyện này đã có thể nhìn ra được hẳn rất tôn kính bệ hạ, rất tôn trọng triều đình.”“Hơn nữa, đáng quý nhất chính là... mỗi lần vào một thôn Cửu Hoàng tử đều thực hiện bằng hành động cụ thể, buông bỏ thân phận Hoàng tử cùng thuộc hạ mang đồ ăn vào nhà dân, không ngại vất vả, khiến người ta cảm động.”Lời nói đến đây.Hạ đế không khỏi có chút cảm động: “Thắng nhóc này đích thân mang lương thực đi cứu người sao?”“Vâng!”“Không phải giả vờ giả vịt?”“Không phải!”“Mỗi lần vào thôn hắn đều như thết”Trong mắt Hạ đế hiện lên một tia nghi ngờ: “Tại sao hẳn lại làm như vậy?”“Vi danh tiếng?”“Danh tiếng lại dành cho ta và triều đình, hắn lại không cói"“Cầu lợi?”“Hắn tiêu hết của cải và lương thực mà hẳn giành được từ bọn thổ phỉ thì mưu lợi được cái gì?”Hạ đế nghĩ mãi không ra!“Lão già, ngươi nói thử rốt cuộc Cửu Nhi muốn cái gì?”“Haha..."Lão thái giám cười híp mắt, dẫn dắt: “Bệ hạ, tuy Cửu Hoàng tử tiêu hết tiền bạc lương thực không có được danh với lợi!”“Nhưng mà dọc đường hắn đã nhận rất nhiều cô nhi vào Vương phủ Hoang Châu, đồng thời cũng nhận rất nhiều gia đình có gia cảnh bần hàn trong các thôn làng khác nhau vào Vương phủ Hoang Châu.”“Những người này sẽ theo hắn đến Hoang Châu.” “Cửu Hoàng tử vừa phong vương đã vội vàng đến đất phong, dưới tay lại có một trăm thương binh, không có ai để dùng thật sự rất bất tiện.”“Bây giờ hẳn nhận thêm một số người cũng coi như là dưới tay có người để dùng rồi!”Lý do này khiến trong lòng Hạ đế không còn mâu thuẫn nữa, rất thành thật nói: “Cửu Nhi không tồi!”Lão thái giám mỉm cười, vẻ đắc ý ẩn sâu trong đôi mắt nơi người ngoài không thể nhìn thấy được.Tại thời điểm này. Trong mắt lão thái giám xẹt qua một tia lạnh lùng, ông ta nhẹ giọng nói: “Có điều, có hai tên không hề đơn giản, trong quá trình trao lễ vật cho Cửu Hoàng tử đã có tâm tư sai lệch.”Trong mắt Hạ đế đầy vẻ nghiêm nghị, đè giọng nói: “Phần thưởng phong vương cho Hoàng tử chỉ có con trai trẫm mới được hưởng... dẫn hai tên khốn đó lên đây!”Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết.Hạ đế dựa vào việc soán ngôi để bắt đầu sự nghiệp, đây chính là chuyện cấm ky nhất.“Ta phải nhìn xem cuối cùng hai tên chó này bị tiền làm mờ mắt hay là sau lưng có người sai khiến?”Thị vệ kim giáp kéo Cao công công và Hoa Vô Gian bị trói gô vào trong phòng, nặng nề ném bọn chúng xuống đất: “Bệhạ, đã đưa bọn họ tới rồi.”Hạ đế lạnh lùng hỏi: “Tiểu Cao Tử, ngươi thật to gan, vậy mà dám thông đồng với thứ chó chết Hoa Vô Gian này lăm le phần thưởng của Hoang Châu Vương, nói, rốt cuộc ai chỉ thị cho ngươi?”“Bang bang bang...Cao công công đập đầu điên cuồng, máu bản tung tóe: “Xin bệ hạ tha mạng!”“Đều là do Hoa phó thống lĩnh uy h**p ta.”Hoa Vô Gian cũng điên cuồng dập đầu: “Xin bệ hạ tha mạng, là Thái tử hạ chỉ thị cho ta, ta bị Thái tử ép buộc.”“Ha ha ha...”Hạ đế cười lạnh từng đợt: “Người đâu, mời Thái tử đến Ngự Thư Phòng!”
Lão thái giám mỉm cười cố gắng xua đi cảm giác ớn lạnh toàn thân: “Bệ hạ!”
“Dọc đường đi Cửu Hoàng tử giúp đỡ dân chúng đều nói tiền và thức ăn đều là triều đình đưa xuống, bệ hạ lo lắng cho. thiên hạ nên đã hạ lệnh cho hắn dùng mọi cách để giúp đỡ dân chúng dọc đường đi, đều là đại ân của bệ hạ, là ân huệ của triều đình”
“Bệ hạ, nghiêm túc mà nói thì Cửu Hoàng tử đang cứu tế thiên hạ vì ngài, tôn vinh lòng nhân ái của ngài.”
“Hắn đã làm cho danh tiếng của cha mình nổi bật hơn, nên được khen ngợi nhỉ!”
“Lão nô thấy từ chuyện này đã có thể nhìn ra được hẳn rất tôn kính bệ hạ, rất tôn trọng triều đình.”
“Hơn nữa, đáng quý nhất chính là... mỗi lần vào một thôn Cửu Hoàng tử đều thực hiện bằng hành động cụ thể, buông bỏ thân phận Hoàng tử cùng thuộc hạ mang đồ ăn vào nhà dân, không ngại vất vả, khiến người ta cảm động.”
Lời nói đến đây.
Hạ đế không khỏi có chút cảm động: “Thắng nhóc này đích thân mang lương thực đi cứu người sao?”
“Vâng!”
“Không phải giả vờ giả vịt?”
“Không phải!”
“Mỗi lần vào thôn hắn đều như thết”
Trong mắt Hạ đế hiện lên một tia nghi ngờ: “Tại sao hẳn lại làm như vậy?”
“Vi danh tiếng?”
“Danh tiếng lại dành cho ta và triều đình, hắn lại không cói"
“Cầu lợi?”
“Hắn tiêu hết của cải và lương thực mà hẳn giành được từ bọn thổ phỉ thì mưu lợi được cái gì?”
Hạ đế nghĩ mãi không ra!
“Lão già, ngươi nói thử rốt cuộc Cửu Nhi muốn cái gì?”
“Haha..."
Lão thái giám cười híp mắt, dẫn dắt: “Bệ hạ, tuy Cửu Hoàng tử tiêu hết tiền bạc lương thực không có được danh với lợi!”
“Nhưng mà dọc đường hắn đã nhận rất nhiều cô nhi vào Vương phủ Hoang Châu, đồng thời cũng nhận rất nhiều gia đình có gia cảnh bần hàn trong các thôn làng khác nhau vào Vương phủ Hoang Châu.”
“Những người này sẽ theo hắn đến Hoang Châu.” “Cửu Hoàng tử vừa phong vương đã vội vàng đến đất phong, dưới tay lại có một trăm thương binh, không có ai để dùng thật sự rất bất tiện.”
“Bây giờ hẳn nhận thêm một số người cũng coi như là dưới tay có người để dùng rồi!”
Lý do này khiến trong lòng Hạ đế không còn mâu thuẫn nữa, rất thành thật nói: “Cửu Nhi không tồi!”
Lão thái giám mỉm cười, vẻ đắc ý ẩn sâu trong đôi mắt nơi người ngoài không thể nhìn thấy được.
Tại thời điểm này. Trong mắt lão thái giám xẹt qua một tia lạnh lùng, ông ta nhẹ giọng nói: “Có điều, có hai tên không hề đơn giản, trong quá trình trao lễ vật cho Cửu Hoàng tử đã có tâm tư sai lệch.”
Trong mắt Hạ đế đầy vẻ nghiêm nghị, đè giọng nói: “Phần thưởng phong vương cho Hoàng tử chỉ có con trai trẫm mới được hưởng... dẫn hai tên khốn đó lên đây!”
Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết.
Hạ đế dựa vào việc soán ngôi để bắt đầu sự nghiệp, đây chính là chuyện cấm ky nhất.
“Ta phải nhìn xem cuối cùng hai tên chó này bị tiền làm mờ mắt hay là sau lưng có người sai khiến?”
Thị vệ kim giáp kéo Cao công công và Hoa Vô Gian bị trói gô vào trong phòng, nặng nề ném bọn chúng xuống đất: “Bệ
hạ, đã đưa bọn họ tới rồi.”
Hạ đế lạnh lùng hỏi: “Tiểu Cao Tử, ngươi thật to gan, vậy mà dám thông đồng với thứ chó chết Hoa Vô Gian này lăm le phần thưởng của Hoang Châu Vương, nói, rốt cuộc ai chỉ thị cho ngươi?”
“Bang bang bang...
Cao công công đập đầu điên cuồng, máu bản tung tóe: “Xin bệ hạ tha mạng!”
“Đều là do Hoa phó thống lĩnh uy h**p ta.”
Hoa Vô Gian cũng điên cuồng dập đầu: “Xin bệ hạ tha mạng, là Thái tử hạ chỉ thị cho ta, ta bị Thái tử ép buộc.”
“Ha ha ha...”
Hạ đế cười lạnh từng đợt: “Người đâu, mời Thái tử đến Ngự Thư Phòng!”
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Lão thái giám mỉm cười cố gắng xua đi cảm giác ớn lạnh toàn thân: “Bệ hạ!”“Dọc đường đi Cửu Hoàng tử giúp đỡ dân chúng đều nói tiền và thức ăn đều là triều đình đưa xuống, bệ hạ lo lắng cho. thiên hạ nên đã hạ lệnh cho hắn dùng mọi cách để giúp đỡ dân chúng dọc đường đi, đều là đại ân của bệ hạ, là ân huệ của triều đình”“Bệ hạ, nghiêm túc mà nói thì Cửu Hoàng tử đang cứu tế thiên hạ vì ngài, tôn vinh lòng nhân ái của ngài.”“Hắn đã làm cho danh tiếng của cha mình nổi bật hơn, nên được khen ngợi nhỉ!”“Lão nô thấy từ chuyện này đã có thể nhìn ra được hẳn rất tôn kính bệ hạ, rất tôn trọng triều đình.”“Hơn nữa, đáng quý nhất chính là... mỗi lần vào một thôn Cửu Hoàng tử đều thực hiện bằng hành động cụ thể, buông bỏ thân phận Hoàng tử cùng thuộc hạ mang đồ ăn vào nhà dân, không ngại vất vả, khiến người ta cảm động.”Lời nói đến đây.Hạ đế không khỏi có chút cảm động: “Thắng nhóc này đích thân mang lương thực đi cứu người sao?”“Vâng!”“Không phải giả vờ giả vịt?”“Không phải!”“Mỗi lần vào thôn hắn đều như thết”Trong mắt Hạ đế hiện lên một tia nghi ngờ: “Tại sao hẳn lại làm như vậy?”“Vi danh tiếng?”“Danh tiếng lại dành cho ta và triều đình, hắn lại không cói"“Cầu lợi?”“Hắn tiêu hết của cải và lương thực mà hẳn giành được từ bọn thổ phỉ thì mưu lợi được cái gì?”Hạ đế nghĩ mãi không ra!“Lão già, ngươi nói thử rốt cuộc Cửu Nhi muốn cái gì?”“Haha..."Lão thái giám cười híp mắt, dẫn dắt: “Bệ hạ, tuy Cửu Hoàng tử tiêu hết tiền bạc lương thực không có được danh với lợi!”“Nhưng mà dọc đường hắn đã nhận rất nhiều cô nhi vào Vương phủ Hoang Châu, đồng thời cũng nhận rất nhiều gia đình có gia cảnh bần hàn trong các thôn làng khác nhau vào Vương phủ Hoang Châu.”“Những người này sẽ theo hắn đến Hoang Châu.” “Cửu Hoàng tử vừa phong vương đã vội vàng đến đất phong, dưới tay lại có một trăm thương binh, không có ai để dùng thật sự rất bất tiện.”“Bây giờ hẳn nhận thêm một số người cũng coi như là dưới tay có người để dùng rồi!”Lý do này khiến trong lòng Hạ đế không còn mâu thuẫn nữa, rất thành thật nói: “Cửu Nhi không tồi!”Lão thái giám mỉm cười, vẻ đắc ý ẩn sâu trong đôi mắt nơi người ngoài không thể nhìn thấy được.Tại thời điểm này. Trong mắt lão thái giám xẹt qua một tia lạnh lùng, ông ta nhẹ giọng nói: “Có điều, có hai tên không hề đơn giản, trong quá trình trao lễ vật cho Cửu Hoàng tử đã có tâm tư sai lệch.”Trong mắt Hạ đế đầy vẻ nghiêm nghị, đè giọng nói: “Phần thưởng phong vương cho Hoàng tử chỉ có con trai trẫm mới được hưởng... dẫn hai tên khốn đó lên đây!”Rồng có vảy ngược, đụng vào sẽ chết.Hạ đế dựa vào việc soán ngôi để bắt đầu sự nghiệp, đây chính là chuyện cấm ky nhất.“Ta phải nhìn xem cuối cùng hai tên chó này bị tiền làm mờ mắt hay là sau lưng có người sai khiến?”Thị vệ kim giáp kéo Cao công công và Hoa Vô Gian bị trói gô vào trong phòng, nặng nề ném bọn chúng xuống đất: “Bệhạ, đã đưa bọn họ tới rồi.”Hạ đế lạnh lùng hỏi: “Tiểu Cao Tử, ngươi thật to gan, vậy mà dám thông đồng với thứ chó chết Hoa Vô Gian này lăm le phần thưởng của Hoang Châu Vương, nói, rốt cuộc ai chỉ thị cho ngươi?”“Bang bang bang...Cao công công đập đầu điên cuồng, máu bản tung tóe: “Xin bệ hạ tha mạng!”“Đều là do Hoa phó thống lĩnh uy h**p ta.”Hoa Vô Gian cũng điên cuồng dập đầu: “Xin bệ hạ tha mạng, là Thái tử hạ chỉ thị cho ta, ta bị Thái tử ép buộc.”“Ha ha ha...”Hạ đế cười lạnh từng đợt: “Người đâu, mời Thái tử đến Ngự Thư Phòng!”