Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 141: C141: Ngươi nói đi
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Tư Mã Kiếm hít hà một hơi: “Tào tặc, ngươi thật là ngoan độc!"“Hay nói cách khác, cho dù ta có giải thích như thế nào, Hoang Châu Vương đều phạm vào tội khi quân, phải không?”“Ngươi nói đi, rốt cuộc Hoang Châu vương có thù oán gì với ngươi?”“Mà ngươi nhất định phải nhằm vào hẳn?” Hừ! Tào Uy thẹn quá thành giận: “Tư Mã lão tặc, bổn tướngviệc nào ra việc đó, không muốn bệ hạ bị Hoang Châu Vương lừa gạt mà thôi!”“Còn về phần ngươi có phạm tội khi quân hay không... Không phải bệ hạ cho phép ngươi tự biện hay sao?”“Ngươi nói đi chứ?” “Ngươi khi quân như thế nào?” Lời nói Tào Uy đầy cạm bãy.Ông ta vừa tranh luận với Tư Mã Kiếm, vừa quan sát sắc mặt và hành động của Hạ đế.Lần này, ông ta muốn mang việc này và Hoang Châu Vương ra để thử lòng Hoàng đếtRốt cuộc Hoàng đế còn muốn giết Lão Cửu thối kia không?Nhưng mà, Hoàng đế chỉ day day huyệt Thái Dương, trông. có vẻ như hơi nhức đầu mà không có phản ứng gì khác.Lúc này, hai thừa tướng đối mắt vén tay áo lên, phun nước. miếng lên mặt đối phương, điệu bộ như sắp đánh nhau tới nơi... đủ để khiến cho bất kỳ vị Hoàng đế nào đều thấy nhức đầu.Có điều, Lý quốc công Lý Kiếm ở bên cạnh xem rất thích thúI. Truyện Đô ThịVừa xem, ông ta vừa giật giây: “Tiếp tục phun nước miếng đị“Môi phải nhanh hơn, nước miếng phải nhiều hơn, động tác không thể dừng, phun cho đối phương ngất đi thì thôi!”“Cái miệng này của các ngươi không được rồi!"“Nhớ trước đây, khi bổn quốc công phun một thế hệ lục bộ thượng thư đến mức bọn họ không nói nên lời dù chỉ một câu, suýt chút nữa thắt cổ cơ mài”Lý Kiếm càng nói càng hăng hái, hận không thể tự mình lên sân khấu, vén tay áo nói: “Nếu thật sự không động mồm mép được thì ra tay luôn đi!”“Mau! Đánh đi!”“Ai thăng thì người đó đúng.”Lão thái giám Ngụy công công nhìn mà rất muốn cười!Nhưng ông ta nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế nhức đầu thì nhịn xuống, khuôn mặt già đỏ bừng như một con cua già bị táo bón.Cuối cùng, Hạ đế lườm Lý Kiếm một cái.Lão già này cũng chả phải thứ gì tốt cảiSau đó, Hạ đế bỗng đứng lên, sắc mặt âm trầm quát: “Làm càn!”“Bùm..”Tất cả người trong Ngự Thư Phòng đều quỳ xuống!Quân vương giận dữ, mọi người quỳ xuống đất, cúi đầu, không dám lên tiếng.Hạ đế nổi giận đùng đùng: “Tả thừa tướng, Hữu thừa tướng tố ngươi, Tư Mã Lan, Hoang Châu vương có tội khi quân, lý do đầy đủ, nói có sách mách có chứng, nếu ngươi không tự biện được thì đừng trách trãm vô tình!”Lúc này, Tư Mã Kiếm ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: “Bệ hạ, thần tự biện ở trong tấu chương của thần!”“Xin bệ hạ đọc!” “Hừ.."Hạ đế lại ngồi xuống, mở tấu chương của Tư Mã Kiếm ra.
Tư Mã Kiếm hít hà một hơi: “Tào tặc, ngươi thật là ngoan độc!"
“Hay nói cách khác, cho dù ta có giải thích như thế nào, Hoang Châu Vương đều phạm vào tội khi quân, phải không?”
“Ngươi nói đi, rốt cuộc Hoang Châu vương có thù oán gì với ngươi?”
“Mà ngươi nhất định phải nhằm vào hẳn?” Hừ! Tào Uy thẹn quá thành giận: “Tư Mã lão tặc, bổn tướng
việc nào ra việc đó, không muốn bệ hạ bị Hoang Châu Vương lừa gạt mà thôi!”
“Còn về phần ngươi có phạm tội khi quân hay không... Không phải bệ hạ cho phép ngươi tự biện hay sao?”
“Ngươi nói đi chứ?” “Ngươi khi quân như thế nào?” Lời nói Tào Uy đầy cạm bãy.
Ông ta vừa tranh luận với Tư Mã Kiếm, vừa quan sát sắc mặt và hành động của Hạ đế.
Lần này, ông ta muốn mang việc này và Hoang Châu Vương ra để thử lòng Hoàng đết
Rốt cuộc Hoàng đế còn muốn giết Lão Cửu thối kia không?
Nhưng mà, Hoàng đế chỉ day day huyệt Thái Dương, trông. có vẻ như hơi nhức đầu mà không có phản ứng gì khác.
Lúc này, hai thừa tướng đối mắt vén tay áo lên, phun nước. miếng lên mặt đối phương, điệu bộ như sắp đánh nhau tới nơi... đủ để khiến cho bất kỳ vị Hoàng đế nào đều thấy nhức đầu.
Có điều, Lý quốc công Lý Kiếm ở bên cạnh xem rất thích thúI. Truyện Đô Thị
Vừa xem, ông ta vừa giật giây: “Tiếp tục phun nước miếng đị
“Môi phải nhanh hơn, nước miếng phải nhiều hơn, động tác không thể dừng, phun cho đối phương ngất đi thì thôi!”
“Cái miệng này của các ngươi không được rồi!"
“Nhớ trước đây, khi bổn quốc công phun một thế hệ lục bộ thượng thư đến mức bọn họ không nói nên lời dù chỉ một câu, suýt chút nữa thắt cổ cơ mài”
Lý Kiếm càng nói càng hăng hái, hận không thể tự mình lên sân khấu, vén tay áo nói: “Nếu thật sự không động mồm mép được thì ra tay luôn đi!”
“Mau! Đánh đi!”
“Ai thăng thì người đó đúng.”
Lão thái giám Ngụy công công nhìn mà rất muốn cười!
Nhưng ông ta nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế nhức đầu thì nhịn xuống, khuôn mặt già đỏ bừng như một con cua già bị táo bón.
Cuối cùng, Hạ đế lườm Lý Kiếm một cái.
Lão già này cũng chả phải thứ gì tốt cải
Sau đó, Hạ đế bỗng đứng lên, sắc mặt âm trầm quát: “Làm càn!”
“Bùm..”
Tất cả người trong Ngự Thư Phòng đều quỳ xuống!
Quân vương giận dữ, mọi người quỳ xuống đất, cúi đầu, không dám lên tiếng.
Hạ đế nổi giận đùng đùng: “Tả thừa tướng, Hữu thừa tướng tố ngươi, Tư Mã Lan, Hoang Châu vương có tội khi quân, lý do đầy đủ, nói có sách mách có chứng, nếu ngươi không tự biện được thì đừng trách trãm vô tình!”
Lúc này, Tư Mã Kiếm ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: “Bệ hạ, thần tự biện ở trong tấu chương của thần!”
“Xin bệ hạ đọc!” “Hừ.."
Hạ đế lại ngồi xuống, mở tấu chương của Tư Mã Kiếm ra.
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Tư Mã Kiếm hít hà một hơi: “Tào tặc, ngươi thật là ngoan độc!"“Hay nói cách khác, cho dù ta có giải thích như thế nào, Hoang Châu Vương đều phạm vào tội khi quân, phải không?”“Ngươi nói đi, rốt cuộc Hoang Châu vương có thù oán gì với ngươi?”“Mà ngươi nhất định phải nhằm vào hẳn?” Hừ! Tào Uy thẹn quá thành giận: “Tư Mã lão tặc, bổn tướngviệc nào ra việc đó, không muốn bệ hạ bị Hoang Châu Vương lừa gạt mà thôi!”“Còn về phần ngươi có phạm tội khi quân hay không... Không phải bệ hạ cho phép ngươi tự biện hay sao?”“Ngươi nói đi chứ?” “Ngươi khi quân như thế nào?” Lời nói Tào Uy đầy cạm bãy.Ông ta vừa tranh luận với Tư Mã Kiếm, vừa quan sát sắc mặt và hành động của Hạ đế.Lần này, ông ta muốn mang việc này và Hoang Châu Vương ra để thử lòng Hoàng đếtRốt cuộc Hoàng đế còn muốn giết Lão Cửu thối kia không?Nhưng mà, Hoàng đế chỉ day day huyệt Thái Dương, trông. có vẻ như hơi nhức đầu mà không có phản ứng gì khác.Lúc này, hai thừa tướng đối mắt vén tay áo lên, phun nước. miếng lên mặt đối phương, điệu bộ như sắp đánh nhau tới nơi... đủ để khiến cho bất kỳ vị Hoàng đế nào đều thấy nhức đầu.Có điều, Lý quốc công Lý Kiếm ở bên cạnh xem rất thích thúI. Truyện Đô ThịVừa xem, ông ta vừa giật giây: “Tiếp tục phun nước miếng đị“Môi phải nhanh hơn, nước miếng phải nhiều hơn, động tác không thể dừng, phun cho đối phương ngất đi thì thôi!”“Cái miệng này của các ngươi không được rồi!"“Nhớ trước đây, khi bổn quốc công phun một thế hệ lục bộ thượng thư đến mức bọn họ không nói nên lời dù chỉ một câu, suýt chút nữa thắt cổ cơ mài”Lý Kiếm càng nói càng hăng hái, hận không thể tự mình lên sân khấu, vén tay áo nói: “Nếu thật sự không động mồm mép được thì ra tay luôn đi!”“Mau! Đánh đi!”“Ai thăng thì người đó đúng.”Lão thái giám Ngụy công công nhìn mà rất muốn cười!Nhưng ông ta nhìn thấy dáng vẻ Hoàng đế nhức đầu thì nhịn xuống, khuôn mặt già đỏ bừng như một con cua già bị táo bón.Cuối cùng, Hạ đế lườm Lý Kiếm một cái.Lão già này cũng chả phải thứ gì tốt cảiSau đó, Hạ đế bỗng đứng lên, sắc mặt âm trầm quát: “Làm càn!”“Bùm..”Tất cả người trong Ngự Thư Phòng đều quỳ xuống!Quân vương giận dữ, mọi người quỳ xuống đất, cúi đầu, không dám lên tiếng.Hạ đế nổi giận đùng đùng: “Tả thừa tướng, Hữu thừa tướng tố ngươi, Tư Mã Lan, Hoang Châu vương có tội khi quân, lý do đầy đủ, nói có sách mách có chứng, nếu ngươi không tự biện được thì đừng trách trãm vô tình!”Lúc này, Tư Mã Kiếm ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: “Bệ hạ, thần tự biện ở trong tấu chương của thần!”“Xin bệ hạ đọc!” “Hừ.."Hạ đế lại ngồi xuống, mở tấu chương của Tư Mã Kiếm ra.