Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 177: C177: Chuyện này rất kỳ lạ

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Vốn dĩ, Hạ Thiên thấy chiến mã mà Vương phủ mới thu được rất đẹp nên không nhịn được chọn một mã vương có bộ lông trắng như tuyết, không pha tạp màu lông nào khác để luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.Hắn đang cưỡi đầy vui vẻ thì bỗng có hai người máu me từ trên trời giáng xuống.Hảẳn vội kéo dây cương cho mã vương dừng lại.Nhờ vậy mà tránh được “người rơi từ trên trời xuống”.Lúc này.Triệu Tử Thường đã chạy đến nơi, hai tay cầm côn sắt đứng chẳn trước mặt Hạ Thiên, sẵn sàng nện vỡ đầu hai “người máu” này bất cứ lúc nào.“Vù vù vù...”Tàng Nhất dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm xuất hiện một cách thần kỳ, tuốt kiếm sắt ra khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng của hai kẻ máu me be bét, sẵn sàng cứa đứt cổ họng bọn họ bất cứ lúc nào.Thật ra, Tàng Nhất và chín thiếu niên tàng kiếm vẫn luôn đi theo bảo vệ cho Hạ Thiên.Chẳng qua là do cổ thuật Tàng kiếm đặc biệt nên người bình thường khó phát hiện ra bọn họ.Lúc này, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi hai bên đường, chúng đều là vách núi cheo leo, cực kỳ hiểm trở.Nhưng vách đá nằm cách quan đạo tối thiểu mười mấy mét, cho dù hai người có ngã từ trên núi xuống thì cũng không thể lộn vòng giữa không trung rồi lăn xa thêm mười mấy mét để ngã xuống ngay trước mặt hẳn được.Chuyện này rất kỳ lạ.Hai người này cũng có gì đó kỳ lạ.“Hự hự..”Vô Diện Nhân mặt sẹo phun ra mấy búng máu tươi: “Cứuta.Hạ Thiên nghiêm mặt, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên cạnh Vô Diện Nhân, móc túi kim châm ra, nhanh tay. dùng ngân châm phong tỏa huyệt vị của hẳn ta, ổn định lụcphủ ngũ tạng bị thương.Sau đó, hẳn móc ra một bình sứ, đổ viên dược hoàn được làm từ dược liệu của hoàng thất ra đút cho Vô Diện Nhân.Sau đó, Hạ Thiên mới đặt hờ tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân để bắt mạch.“Thịch thịch thịch...” Người này bị thương nặng như vậy nhưng mạch đập vẫn khỏe hơn người bình thường, sức sống trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.Đây là một loại sức sống mạnh mẽ mà Hạ Thiên chưa từng cảm nhận được.Bỗng nhiên, Hạ Thiên nghĩ ngay tới một loại thần thú, chính là thần long trong truyền thuyết.Có lẽ chỉ có rồng trong truyền thuyết mới có sức sống mạnh mẽ như vậy.Nói cách khác, thân thể của nam nhân này có thể so với thần thú.Ánh sáng tò mò từ từ xuất hiện trong mắt Hạ Thiên.Tố chất thân thể của nam nhân từ trên trời giáng xuống này còn mạnh hơn Triệu Tử Thường hiện tại.Hạ Thiên nhìn Triệu Tử Thường một cái, ánh mắt tỏ ý dò hỏi.Mặc dù hắn không nói gì nhưng dường như Triệu Tử Thường vẫn hiểu ý, sau đó gật đầu.Vậy là Hạ Thiên hiểu ra.Võ giả có thân thể còn cường tráng hơn cả Triệu Tử Thường thì tối thiểu phải là Tông sư.Chẳng trách khí huyết trong cơ thể nam nhân này lại dồi dào như vậy.Lúc này, ngân châm phong huyệt và dược hoàn đã phát huy được tác dụng.

Vốn dĩ, Hạ Thiên thấy chiến mã mà Vương phủ mới thu được rất đẹp nên không nhịn được chọn một mã vương có bộ lông trắng như tuyết, không pha tạp màu lông nào khác để luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.

Hắn đang cưỡi đầy vui vẻ thì bỗng có hai người máu me từ trên trời giáng xuống.

Hảẳn vội kéo dây cương cho mã vương dừng lại.

Nhờ vậy mà tránh được “người rơi từ trên trời xuống”.

Lúc này.

Triệu Tử Thường đã chạy đến nơi, hai tay cầm côn sắt đứng chẳn trước mặt Hạ Thiên, sẵn sàng nện vỡ đầu hai “người máu” này bất cứ lúc nào.

“Vù vù vù...”

Tàng Nhất dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm xuất hiện một cách thần kỳ, tuốt kiếm sắt ra khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng của hai kẻ máu me be bét, sẵn sàng cứa đứt cổ họng bọn họ bất cứ lúc nào.

Thật ra, Tàng Nhất và chín thiếu niên tàng kiếm vẫn luôn đi theo bảo vệ cho Hạ Thiên.

Chẳng qua là do cổ thuật Tàng kiếm đặc biệt nên người bình thường khó phát hiện ra bọn họ.

Lúc này, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi hai bên đường, chúng đều là vách núi cheo leo, cực kỳ hiểm trở.

Nhưng vách đá nằm cách quan đạo tối thiểu mười mấy mét, cho dù hai người có ngã từ trên núi xuống thì cũng không thể lộn vòng giữa không trung rồi lăn xa thêm mười mấy mét để ngã xuống ngay trước mặt hẳn được.

Chuyện này rất kỳ lạ.

Hai người này cũng có gì đó kỳ lạ.

“Hự hự..”

Vô Diện Nhân mặt sẹo phun ra mấy búng máu tươi: “Cứu

ta.

Hạ Thiên nghiêm mặt, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên cạnh Vô Diện Nhân, móc túi kim châm ra, nhanh tay. dùng ngân châm phong tỏa huyệt vị của hẳn ta, ổn định lục

phủ ngũ tạng bị thương.

Sau đó, hẳn móc ra một bình sứ, đổ viên dược hoàn được làm từ dược liệu của hoàng thất ra đút cho Vô Diện Nhân.

Sau đó, Hạ Thiên mới đặt hờ tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân để bắt mạch.

“Thịch thịch thịch...” Người này bị thương nặng như vậy nhưng mạch đập vẫn khỏe hơn người bình thường, sức sống trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.

Đây là một loại sức sống mạnh mẽ mà Hạ Thiên chưa từng cảm nhận được.

Bỗng nhiên, Hạ Thiên nghĩ ngay tới một loại thần thú, chính là thần long trong truyền thuyết.

Có lẽ chỉ có rồng trong truyền thuyết mới có sức sống mạnh mẽ như vậy.

Nói cách khác, thân thể của nam nhân này có thể so với thần thú.

Ánh sáng tò mò từ từ xuất hiện trong mắt Hạ Thiên.

Tố chất thân thể của nam nhân từ trên trời giáng xuống này còn mạnh hơn Triệu Tử Thường hiện tại.

Hạ Thiên nhìn Triệu Tử Thường một cái, ánh mắt tỏ ý dò hỏi.

Mặc dù hắn không nói gì nhưng dường như Triệu Tử Thường vẫn hiểu ý, sau đó gật đầu.

Vậy là Hạ Thiên hiểu ra.

Võ giả có thân thể còn cường tráng hơn cả Triệu Tử Thường thì tối thiểu phải là Tông sư.

Chẳng trách khí huyết trong cơ thể nam nhân này lại dồi dào như vậy.

Lúc này, ngân châm phong huyệt và dược hoàn đã phát huy được tác dụng.

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Vốn dĩ, Hạ Thiên thấy chiến mã mà Vương phủ mới thu được rất đẹp nên không nhịn được chọn một mã vương có bộ lông trắng như tuyết, không pha tạp màu lông nào khác để luyện tập kỹ thuật cưỡi ngựa.Hắn đang cưỡi đầy vui vẻ thì bỗng có hai người máu me từ trên trời giáng xuống.Hảẳn vội kéo dây cương cho mã vương dừng lại.Nhờ vậy mà tránh được “người rơi từ trên trời xuống”.Lúc này.Triệu Tử Thường đã chạy đến nơi, hai tay cầm côn sắt đứng chẳn trước mặt Hạ Thiên, sẵn sàng nện vỡ đầu hai “người máu” này bất cứ lúc nào.“Vù vù vù...”Tàng Nhất dẫn theo chín thiếu niên tàng kiếm xuất hiện một cách thần kỳ, tuốt kiếm sắt ra khỏi vỏ, chỉ vào cổ họng của hai kẻ máu me be bét, sẵn sàng cứa đứt cổ họng bọn họ bất cứ lúc nào.Thật ra, Tàng Nhất và chín thiếu niên tàng kiếm vẫn luôn đi theo bảo vệ cho Hạ Thiên.Chẳng qua là do cổ thuật Tàng kiếm đặc biệt nên người bình thường khó phát hiện ra bọn họ.Lúc này, Hạ Thiên ngẩng đầu nhìn đỉnh núi hai bên đường, chúng đều là vách núi cheo leo, cực kỳ hiểm trở.Nhưng vách đá nằm cách quan đạo tối thiểu mười mấy mét, cho dù hai người có ngã từ trên núi xuống thì cũng không thể lộn vòng giữa không trung rồi lăn xa thêm mười mấy mét để ngã xuống ngay trước mặt hẳn được.Chuyện này rất kỳ lạ.Hai người này cũng có gì đó kỳ lạ.“Hự hự..”Vô Diện Nhân mặt sẹo phun ra mấy búng máu tươi: “Cứuta.Hạ Thiên nghiêm mặt, vội vàng nhảy khỏi lưng ngựa, đi tới bên cạnh Vô Diện Nhân, móc túi kim châm ra, nhanh tay. dùng ngân châm phong tỏa huyệt vị của hẳn ta, ổn định lụcphủ ngũ tạng bị thương.Sau đó, hẳn móc ra một bình sứ, đổ viên dược hoàn được làm từ dược liệu của hoàng thất ra đút cho Vô Diện Nhân.Sau đó, Hạ Thiên mới đặt hờ tay lên cổ tay trái của Vô Diện Nhân để bắt mạch.“Thịch thịch thịch...” Người này bị thương nặng như vậy nhưng mạch đập vẫn khỏe hơn người bình thường, sức sống trong cơ thể cực kỳ mạnh mẽ.Đây là một loại sức sống mạnh mẽ mà Hạ Thiên chưa từng cảm nhận được.Bỗng nhiên, Hạ Thiên nghĩ ngay tới một loại thần thú, chính là thần long trong truyền thuyết.Có lẽ chỉ có rồng trong truyền thuyết mới có sức sống mạnh mẽ như vậy.Nói cách khác, thân thể của nam nhân này có thể so với thần thú.Ánh sáng tò mò từ từ xuất hiện trong mắt Hạ Thiên.Tố chất thân thể của nam nhân từ trên trời giáng xuống này còn mạnh hơn Triệu Tử Thường hiện tại.Hạ Thiên nhìn Triệu Tử Thường một cái, ánh mắt tỏ ý dò hỏi.Mặc dù hắn không nói gì nhưng dường như Triệu Tử Thường vẫn hiểu ý, sau đó gật đầu.Vậy là Hạ Thiên hiểu ra.Võ giả có thân thể còn cường tráng hơn cả Triệu Tử Thường thì tối thiểu phải là Tông sư.Chẳng trách khí huyết trong cơ thể nam nhân này lại dồi dào như vậy.Lúc này, ngân châm phong huyệt và dược hoàn đã phát huy được tác dụng.

Chương 177: C177: Chuyện này rất kỳ lạ