Tác giả:

Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…

Chương 234: C234: Hạ đế vội vàng mở ra đọc

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Hạ đế thấy hứng thú: “Lão già thần bí chết tiệt của phái Tung Hoành có xuất hiện không?”Đôi mắt của lão thái giám lóe lên vẻ đắc ý: “Xin bệ hạ đọc tấu chương thứ ba của Hoàng Thành Tư”Hạ đế vội vàng mở ra đọc, hàng mày càng cau chặt hơn: “Lão Bát muốn tranh vị trí Thái tử, chuyện này chẳng có gì mới mẻ.“Nhưng hẳn ta lại ngu ngốc mới mức muốn giết Tiểu Cửu để lấy lòng trầm thì đúng là ngu không ai bằng.”“Ngu hệt như Thái tử.”Bỗng nhiên, Hạ đế đọc thấy một thứ làm mắt ông ta lóe sáng: “Tân cung phụng đi theo đội xe của Tiểu Cửu xuất hiện ở Thanh Châu, khi đó, nàng ta bị trọng thương, nằm trong xe ngựa không thể động đậy?”“Trên đời này có ai có thể làm nàng ta bị thương tới mức ấy?”“Lão già, ngươi có thể làm được không?”Lão thái giám sững sờ: “Nếu như lão nô dốc hết toàn lực luận bàn với Tân cung phụng thì cùng lắm chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi.”Hạ đế nhìn lão thái giám băng ánh mắt thâm trầm: “Lão già, thực ra trãm vẫn luôn thắc mắc, tại sao ngươi đã bị đoạn mất m3nh căn tử, thân thể không trọn vẹn nhưng vẫn có thể đột phá tới cảnh giới Tông Sư?”“Rốt cuộc trẫm có thể luyện Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi được không?”Lão thái giám sợ hãi: “Bệ hạ không thể!”“Câu đầu tiên trong Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công là: Trong lòng không có nữ nhân, ắt luyện thành thần công, cắt đứt ngọn nguồn phiền não, sinh ra đại đạo vô tình.”“Bệ hạ, có thứ đã cắt rồi thì không thể mọc lại được!”“Như lão nô vậy, cho dù hiện tại là võ đạo tông sư nhưng võ đạo tông sư thân thể không trọn vẹn thì có gì vui thú chứ?”Hạ đế chớp chớp mắt: “Lão già, ngươi đừng dọa trẫm, trãm không thèm Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi nữa là được chứ gì?”Trán lão thái giám ứa mồ hôi lạnh, lập tức lấy một quyển bí tích nhuốm máu bỏ trong tay áo ra: “Bệ hạ, nếu như bệ hạmuốn xem thì lão nô xin dâng lên bằng cả hai tay!”“Ha ha ha...”Hạ đế cười to khoan khoái: “Xem ngươi sợ kìa... Bí tịch của học phái bách gia trong điện Cung Phụng trẫm còn chưa xem tới, cái của ngươi không trọn vẹn thì thôi!”“Cất đi!”Lão thái giám nghe vậy mới cất bí tịch đi, lau mồ hôi trên mặt.Lúc này. Hạ đế mới nheo mắt lại nói: “Lão già, Tân cung phụng bị đánh trọng thương, ta nghĩ ông già phái Tung Hoành sẽ rời núi!”“Ra lệnh cho Hoàng Thành Tư tìm kiếm tin tức của ông ta khắp cả nước, phát hiện ra lập tức báo cáo ngay.”“Vâng!”“Ngoài ra, hai nhỉ tử của Tào Uy chết ở Thanh Châu, chắc. chẳn ông ta sẽ nổi điên, phải làm gì đây?”Lúc này, ngoài điện vọng vào tiếng của tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm: “Bệ hạ, lão thần Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm cầu kiến!”Mắt Hạ đế sáng lên: “Vào đi!”“Vâng!”

Hạ đế thấy hứng thú: “Lão già thần bí chết tiệt của phái Tung Hoành có xuất hiện không?”

Đôi mắt của lão thái giám lóe lên vẻ đắc ý: “Xin bệ hạ đọc tấu chương thứ ba của Hoàng Thành Tư”

Hạ đế vội vàng mở ra đọc, hàng mày càng cau chặt hơn: “Lão Bát muốn tranh vị trí Thái tử, chuyện này chẳng có gì mới mẻ.

“Nhưng hẳn ta lại ngu ngốc mới mức muốn giết Tiểu Cửu để lấy lòng trầm thì đúng là ngu không ai bằng.”

“Ngu hệt như Thái tử.”

Bỗng nhiên, Hạ đế đọc thấy một thứ làm mắt ông ta lóe sáng: “Tân cung phụng đi theo đội xe của Tiểu Cửu xuất hiện ở Thanh Châu, khi đó, nàng ta bị trọng thương, nằm trong xe ngựa không thể động đậy?”

“Trên đời này có ai có thể làm nàng ta bị thương tới mức ấy?”

“Lão già, ngươi có thể làm được không?”

Lão thái giám sững sờ: “Nếu như lão nô dốc hết toàn lực luận bàn với Tân cung phụng thì cùng lắm chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi.”

Hạ đế nhìn lão thái giám băng ánh mắt thâm trầm: “Lão già, thực ra trãm vẫn luôn thắc mắc, tại sao ngươi đã bị đoạn mất m3nh căn tử, thân thể không trọn vẹn nhưng vẫn có thể đột phá tới cảnh giới Tông Sư?”

“Rốt cuộc trẫm có thể luyện Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi được không?”

Lão thái giám sợ hãi: “Bệ hạ không thể!”

“Câu đầu tiên trong Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công là: Trong lòng không có nữ nhân, ắt luyện thành thần công, cắt đứt ngọn nguồn phiền não, sinh ra đại đạo vô tình.”

“Bệ hạ, có thứ đã cắt rồi thì không thể mọc lại được!”

“Như lão nô vậy, cho dù hiện tại là võ đạo tông sư nhưng võ đạo tông sư thân thể không trọn vẹn thì có gì vui thú chứ?”

Hạ đế chớp chớp mắt: “Lão già, ngươi đừng dọa trẫm, trãm không thèm Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi nữa là được chứ gì?”

Trán lão thái giám ứa mồ hôi lạnh, lập tức lấy một quyển bí tích nhuốm máu bỏ trong tay áo ra: “Bệ hạ, nếu như bệ hạ

muốn xem thì lão nô xin dâng lên bằng cả hai tay!”

“Ha ha ha...”

Hạ đế cười to khoan khoái: “Xem ngươi sợ kìa... Bí tịch của học phái bách gia trong điện Cung Phụng trẫm còn chưa xem tới, cái của ngươi không trọn vẹn thì thôi!”

“Cất đi!”

Lão thái giám nghe vậy mới cất bí tịch đi, lau mồ hôi trên mặt.

Lúc này. Hạ đế mới nheo mắt lại nói: “Lão già, Tân cung phụng bị đánh trọng thương, ta nghĩ ông già phái Tung Hoành sẽ rời núi!”

“Ra lệnh cho Hoàng Thành Tư tìm kiếm tin tức của ông ta khắp cả nước, phát hiện ra lập tức báo cáo ngay.”

“Vâng!”

“Ngoài ra, hai nhỉ tử của Tào Uy chết ở Thanh Châu, chắc. chẳn ông ta sẽ nổi điên, phải làm gì đây?”

Lúc này, ngoài điện vọng vào tiếng của tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm: “Bệ hạ, lão thần Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm cầu kiến!”

Mắt Hạ đế sáng lên: “Vào đi!”

“Vâng!”

Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Hạ đế thấy hứng thú: “Lão già thần bí chết tiệt của phái Tung Hoành có xuất hiện không?”Đôi mắt của lão thái giám lóe lên vẻ đắc ý: “Xin bệ hạ đọc tấu chương thứ ba của Hoàng Thành Tư”Hạ đế vội vàng mở ra đọc, hàng mày càng cau chặt hơn: “Lão Bát muốn tranh vị trí Thái tử, chuyện này chẳng có gì mới mẻ.“Nhưng hẳn ta lại ngu ngốc mới mức muốn giết Tiểu Cửu để lấy lòng trầm thì đúng là ngu không ai bằng.”“Ngu hệt như Thái tử.”Bỗng nhiên, Hạ đế đọc thấy một thứ làm mắt ông ta lóe sáng: “Tân cung phụng đi theo đội xe của Tiểu Cửu xuất hiện ở Thanh Châu, khi đó, nàng ta bị trọng thương, nằm trong xe ngựa không thể động đậy?”“Trên đời này có ai có thể làm nàng ta bị thương tới mức ấy?”“Lão già, ngươi có thể làm được không?”Lão thái giám sững sờ: “Nếu như lão nô dốc hết toàn lực luận bàn với Tân cung phụng thì cùng lắm chỉ có thể đánh ngang tay mà thôi.”Hạ đế nhìn lão thái giám băng ánh mắt thâm trầm: “Lão già, thực ra trãm vẫn luôn thắc mắc, tại sao ngươi đã bị đoạn mất m3nh căn tử, thân thể không trọn vẹn nhưng vẫn có thể đột phá tới cảnh giới Tông Sư?”“Rốt cuộc trẫm có thể luyện Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi được không?”Lão thái giám sợ hãi: “Bệ hạ không thể!”“Câu đầu tiên trong Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công là: Trong lòng không có nữ nhân, ắt luyện thành thần công, cắt đứt ngọn nguồn phiền não, sinh ra đại đạo vô tình.”“Bệ hạ, có thứ đã cắt rồi thì không thể mọc lại được!”“Như lão nô vậy, cho dù hiện tại là võ đạo tông sư nhưng võ đạo tông sư thân thể không trọn vẹn thì có gì vui thú chứ?”Hạ đế chớp chớp mắt: “Lão già, ngươi đừng dọa trẫm, trãm không thèm Vô Tình Tuyệt Dục Thần Công của ngươi nữa là được chứ gì?”Trán lão thái giám ứa mồ hôi lạnh, lập tức lấy một quyển bí tích nhuốm máu bỏ trong tay áo ra: “Bệ hạ, nếu như bệ hạmuốn xem thì lão nô xin dâng lên bằng cả hai tay!”“Ha ha ha...”Hạ đế cười to khoan khoái: “Xem ngươi sợ kìa... Bí tịch của học phái bách gia trong điện Cung Phụng trẫm còn chưa xem tới, cái của ngươi không trọn vẹn thì thôi!”“Cất đi!”Lão thái giám nghe vậy mới cất bí tịch đi, lau mồ hôi trên mặt.Lúc này. Hạ đế mới nheo mắt lại nói: “Lão già, Tân cung phụng bị đánh trọng thương, ta nghĩ ông già phái Tung Hoành sẽ rời núi!”“Ra lệnh cho Hoàng Thành Tư tìm kiếm tin tức của ông ta khắp cả nước, phát hiện ra lập tức báo cáo ngay.”“Vâng!”“Ngoài ra, hai nhỉ tử của Tào Uy chết ở Thanh Châu, chắc. chẳn ông ta sẽ nổi điên, phải làm gì đây?”Lúc này, ngoài điện vọng vào tiếng của tân nhiệm Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm: “Bệ hạ, lão thần Binh bộ Thượng thư Lý Kiếm cầu kiến!”Mắt Hạ đế sáng lên: “Vào đi!”“Vâng!”

Chương 234: C234: Hạ đế vội vàng mở ra đọc