Đế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước…
Chương 255: C255: Chân khí phóng ra ngoài
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Chân khí phóng ra ngoài!Tên ác phỉ vừa bay lên không trung kia là một võ giả hạng baiChỉ thấy gã cầm rìu bằng cả hai tay, nhảy vọt lên không trung, tư thế hoàn hảo không chút sứt mẻ, sức lực toàn thânbùng bổ, thu hút sự chú ý của mọi người, vô cùng nổi bật!Rìu là một loại vũ khí hạng nặng, là một vũ khí tuyệt vời để đập tan quân trận của Hoang Châu!Đợi một lúc nữa, xuyên thủng quân trận, giết sạch người của phủ Hoang Châu Vương, gã sẽ là người có công đầu của trại cướp Thiên Môn Quan.Ác phỉ rất phấn khíchINhững chuyện giết người cướp bóc thế này khiến gã cảm thấy vô cùng sảng khoái.Thế nhưng.Một ngọn trường thương phóng lên phía trên tấm khiên sắt, giống như một con mãnh xà khổng lồ chui ra khỏi hang, xuyên thủng không gian, luồng ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trên cổ gã.Tốc độ đâm ra của ngọn trường thương kia nhanh như tia chớp!Không ổn!Tên ác phỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại!Gã nhìn xuống từ không trung, nhìn thấy binh lính thiếu niên của Hoang Châu rút trường thương ra... thật sự còn rất nhỏ tuổi!Thế nhưng, lực đâm chết gã lại rất ghê gớm!Đám tân binh của phủ Hoang Châu Vương này dường như có hơi khác biệt?Tại sao bọn họ lại ra thương nhanh như vậy?Tại sao bọn họ lại ra thương chuẩn xác như vậy?Chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc tân binh Hoang Châu đâm bóng gỗ suốt chặng đường?“Phốc...”Khi ngọn trường thương rút ra khỏi cổ họng của gã, mưa máu cũng phun ra từ ngọn thương, vô cùng rực rỡ.Đầu óc đám ác phỉ trống rỗng.Toàn bộ đều khiếp sợiĐăng sau tấm khiên.Một thương binh trẻ tuổi nhìn thấy mưa máu, sắc mặt có hơi tái nhợt, bàn tay khế run lên rút đại thương lại, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phấn khích: “Ta giết được ác phỉ rồi!”Lô Thụ khẽ cười: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Thái Đao, ngươi giết được một tên ác phỉ hạng ba, sẽ nhận được phần thưởngdo Vương gia đặc biệt làm ra!”Thiếu niên Thái Đao lại đâm thương ra: “Thống lĩnh, ta còn muốn một phần thưởng khác!”“Giết!” Lúc này.Bọn ác phỉ có tổ chức xông tới trước quân trận, bọn chúng đã được huấn luyện bài bản, đều thống nhất cầm trường côn.“Choang choang choang...”Những cây trường côn đập mạnh vào khiên, lực tác động cực lớn xuyên qua các tấm khiên, truyền đến cánh tay của các đao khiên binh Hoang Châu.Sự rung chuyển dữ dội khiến kinh mạch và xương cốt bọn họ đau nhức!Binh lính Hoang Châu trẻ tuổi cầm khiên trong tay, sử dụng phương pháp hô hấp của Bất Lão Xuân Hồi Công, nghiến răng chịu đựng va chạm của đám ác phỉ: “Phù phù phù...”Có không ít đao khiên binh đã bị chấn thương nội tạng, máu tụ trong lồ ng ngực không cầm được mà nôn ra ngoài.
Chân khí phóng ra ngoài!
Tên ác phỉ vừa bay lên không trung kia là một võ giả hạng bai
Chỉ thấy gã cầm rìu bằng cả hai tay, nhảy vọt lên không trung, tư thế hoàn hảo không chút sứt mẻ, sức lực toàn thân
bùng bổ, thu hút sự chú ý của mọi người, vô cùng nổi bật!
Rìu là một loại vũ khí hạng nặng, là một vũ khí tuyệt vời để đập tan quân trận của Hoang Châu!
Đợi một lúc nữa, xuyên thủng quân trận, giết sạch người của phủ Hoang Châu Vương, gã sẽ là người có công đầu của trại cướp Thiên Môn Quan.
Ác phỉ rất phấn khíchI
Những chuyện giết người cướp bóc thế này khiến gã cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Thế nhưng.
Một ngọn trường thương phóng lên phía trên tấm khiên sắt, giống như một con mãnh xà khổng lồ chui ra khỏi hang, xuyên thủng không gian, luồng ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trên cổ gã.
Tốc độ đâm ra của ngọn trường thương kia nhanh như tia chớp!
Không ổn!
Tên ác phỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại!
Gã nhìn xuống từ không trung, nhìn thấy binh lính thiếu niên của Hoang Châu rút trường thương ra... thật sự còn rất nhỏ tuổi!
Thế nhưng, lực đâm chết gã lại rất ghê gớm!
Đám tân binh của phủ Hoang Châu Vương này dường như có hơi khác biệt?
Tại sao bọn họ lại ra thương nhanh như vậy?
Tại sao bọn họ lại ra thương chuẩn xác như vậy?
Chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc tân binh Hoang Châu đâm bóng gỗ suốt chặng đường?
“Phốc...”
Khi ngọn trường thương rút ra khỏi cổ họng của gã, mưa máu cũng phun ra từ ngọn thương, vô cùng rực rỡ.
Đầu óc đám ác phỉ trống rỗng.
Toàn bộ đều khiếp sợi
Đăng sau tấm khiên.
Một thương binh trẻ tuổi nhìn thấy mưa máu, sắc mặt có hơi tái nhợt, bàn tay khế run lên rút đại thương lại, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phấn khích: “Ta giết được ác phỉ rồi!”
Lô Thụ khẽ cười: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Thái Đao, ngươi giết được một tên ác phỉ hạng ba, sẽ nhận được phần thưởng
do Vương gia đặc biệt làm ra!”
Thiếu niên Thái Đao lại đâm thương ra: “Thống lĩnh, ta còn muốn một phần thưởng khác!”
“Giết!” Lúc này.
Bọn ác phỉ có tổ chức xông tới trước quân trận, bọn chúng đã được huấn luyện bài bản, đều thống nhất cầm trường côn.
“Choang choang choang...”
Những cây trường côn đập mạnh vào khiên, lực tác động cực lớn xuyên qua các tấm khiên, truyền đến cánh tay của các đao khiên binh Hoang Châu.
Sự rung chuyển dữ dội khiến kinh mạch và xương cốt bọn họ đau nhức!
Binh lính Hoang Châu trẻ tuổi cầm khiên trong tay, sử dụng phương pháp hô hấp của Bất Lão Xuân Hồi Công, nghiến răng chịu đựng va chạm của đám ác phỉ: “Phù phù phù...”
Có không ít đao khiên binh đã bị chấn thương nội tạng, máu tụ trong lồ ng ngực không cầm được mà nôn ra ngoài.
Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái TửTác giả: SS TầnTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngĐế quốc Đại Hạ Trong hoàng cung, trước cửa Ngự thư phòng. Một chàng thiếu niên anh tuấn quỳ ngay ngắn trên tuyết. Chỉ thấy khuôn mặt hẳn tái nhợt như tờ giấy, hai mắt nhảm nghiền, còn thở, không có nhịp tim, giống như một tác phẩm điêu khắc bằng tuyệt đẹp. Tuy nhiên, thân thể của hăn vẫn ưỡn thẳng như một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng lên bầu trời, sống lưng chưa từng cong xuống chút nào. Hắn là Hạ Thiên, Cửu Hoàng tử của nước Đại Hạ Lúc chào đời, Hoàng đế Đại Hạ ban cho hẳn cái tên là “Thiên”, Ở thời đại này, Hoàng đế được xưng là thiên tử, Hoàng tử: tên là Hạ Thiên... Thật sự là một cái tên nghịch thiên. Tuy nhiên, tên của người con trai thứ chín của Hoàng đế Đại Hạ lại kỳ quái như vậy! Lúc này. “Két.” Cánh cửa của Ngự thư phòng được mở ra, một lưồng hơi ấm bay ra, va chạm với hơi lạnh bên ngoài, trong nháy mắt hóa thành sương trẳng. Ngay sau đó.. Một thanh niên mặt trắng mặc áo mãng xà bốn móng bước ra khỏi phòng, chiếc mũi to khoằm toát ra khí tức nham hiểm, mắt cao hơn đầu, bước… Chân khí phóng ra ngoài!Tên ác phỉ vừa bay lên không trung kia là một võ giả hạng baiChỉ thấy gã cầm rìu bằng cả hai tay, nhảy vọt lên không trung, tư thế hoàn hảo không chút sứt mẻ, sức lực toàn thânbùng bổ, thu hút sự chú ý của mọi người, vô cùng nổi bật!Rìu là một loại vũ khí hạng nặng, là một vũ khí tuyệt vời để đập tan quân trận của Hoang Châu!Đợi một lúc nữa, xuyên thủng quân trận, giết sạch người của phủ Hoang Châu Vương, gã sẽ là người có công đầu của trại cướp Thiên Môn Quan.Ác phỉ rất phấn khíchINhững chuyện giết người cướp bóc thế này khiến gã cảm thấy vô cùng sảng khoái.Thế nhưng.Một ngọn trường thương phóng lên phía trên tấm khiên sắt, giống như một con mãnh xà khổng lồ chui ra khỏi hang, xuyên thủng không gian, luồng ánh sáng lạnh lẽo xuất hiện trên cổ gã.Tốc độ đâm ra của ngọn trường thương kia nhanh như tia chớp!Không ổn!Tên ác phỉ cảm thấy cổ họng bị thứ gì đó chặn lại!Gã nhìn xuống từ không trung, nhìn thấy binh lính thiếu niên của Hoang Châu rút trường thương ra... thật sự còn rất nhỏ tuổi!Thế nhưng, lực đâm chết gã lại rất ghê gớm!Đám tân binh của phủ Hoang Châu Vương này dường như có hơi khác biệt?Tại sao bọn họ lại ra thương nhanh như vậy?Tại sao bọn họ lại ra thương chuẩn xác như vậy?Chẳng lẽ đây chính là kết quả của việc tân binh Hoang Châu đâm bóng gỗ suốt chặng đường?“Phốc...”Khi ngọn trường thương rút ra khỏi cổ họng của gã, mưa máu cũng phun ra từ ngọn thương, vô cùng rực rỡ.Đầu óc đám ác phỉ trống rỗng.Toàn bộ đều khiếp sợiĐăng sau tấm khiên.Một thương binh trẻ tuổi nhìn thấy mưa máu, sắc mặt có hơi tái nhợt, bàn tay khế run lên rút đại thương lại, trong mắt dần dần lộ ra vẻ phấn khích: “Ta giết được ác phỉ rồi!”Lô Thụ khẽ cười: “Chúc mừng ngươi, Tiểu Thái Đao, ngươi giết được một tên ác phỉ hạng ba, sẽ nhận được phần thưởngdo Vương gia đặc biệt làm ra!”Thiếu niên Thái Đao lại đâm thương ra: “Thống lĩnh, ta còn muốn một phần thưởng khác!”“Giết!” Lúc này.Bọn ác phỉ có tổ chức xông tới trước quân trận, bọn chúng đã được huấn luyện bài bản, đều thống nhất cầm trường côn.“Choang choang choang...”Những cây trường côn đập mạnh vào khiên, lực tác động cực lớn xuyên qua các tấm khiên, truyền đến cánh tay của các đao khiên binh Hoang Châu.Sự rung chuyển dữ dội khiến kinh mạch và xương cốt bọn họ đau nhức!Binh lính Hoang Châu trẻ tuổi cầm khiên trong tay, sử dụng phương pháp hô hấp của Bất Lão Xuân Hồi Công, nghiến răng chịu đựng va chạm của đám ác phỉ: “Phù phù phù...”Có không ít đao khiên binh đã bị chấn thương nội tạng, máu tụ trong lồ ng ngực không cầm được mà nôn ra ngoài.